Lăng Mộc Phong thanh âm vốn cũng rất dễ nghe, cực kỳ có lực hấp dẫn, Tịch lão ba ngay lúc thanh âm lọt vào tai đã vô thức quay đầu lại. Đương nhiên, lão không phải tiểu cô nương mười tám tuổi vừa nghe xong liền đem lòng say mê, càng sẽ không bởi vì thanh âm êm tai mà mặt mày vui vẻ, lão ngược lại cảm giác đối phương là tới quấy rối đấy, bởi vì đối phương vừa ra khỏi miệng liền là Khanh Khanh, Khanh Khanh a Khanh Khanh, giọng điệu thân mật đến mức làm cho người nhức hết cả bi.
Tịch lão ba sống vài thập niên ăn muối còn nhiều hơn người khác ăn cơm, đa mưu túc trí nghe xong liền bắt đầu tự hỏi, thầm nghĩ chẳng lẽ lão nhầm rồi, Nhâm tiểu thư xinh xắn trước mắt sớm là hoa đã có chủ?
Nghĩ như vậy lão ba vặn đầu liếc trộm tiểu nhi tử nhà mình, thấy nó cúi đầu rũ eo, một bộ dáng bị đả kích ngực nhịn xuống chua xót, thở dài quay đầu lại lại không cẩn thận thoáng nhìn người vừa mới đến, lão nhất thời há hốc vì kinh ngạc kích động chỉ kém không có che mắt lại, mắt tý nữa thì lọt tròng!
Trong nội tâm tràn ngập thương tâm, ánh mắt của lão sáng ngời nhìn chằm chằm vào Lăng Mộc Phong trước mắt mặc một thân quân phục uy vũ, bộ dáng đủ để khuynh đảo chúng sinh, đáy lòng cảm thán không được, không được, đứa nhỏ này là con nhà ai vậy, lớn lên so Tịch Đông Tịch Nam còn muốn đoạt nhãn cầu người khác?
Lăng Mộc Phong kỳ thật lúc vào cửa đã thấy Tịch Tây rồi, khuôn mặt kia rất bình thường, nếu lẫn trong đám đông sẽ vô cùng mờ nhạt, nhưng là Lăng Mộc Phong không biết vì cái gì thoáng cái liền đem thân ảnh của cậu nhét vào trong con ngươi sâu không thấy đáy.
Hắn là quân nhân, tác phong nghiêm cẩn, hắn coi như là tuổi trẻ thành công, hắn cũng là người cao ngạo, toàn bộ đều muốn nắm giữ ở trong tay, nhưng ánh mắt của hắn lại không khống chế được đem cái thân ảnh mới gặp mấy lần rơi vào tận cùng.
Cảm giác này hắn rất không thích, vô ý thức nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy Nhâm Khanh Khanh đang cùng cậu nói chuyện phiếm liền thu liễm không vui lên tiếng ân cần thăm hỏi.
Lăng Mộc Phong xuất hiện ngược lại là nhấc lên không ít gợn sóng trong lòng người nhà Tịch gia, hắn mặc dù lớn lên nhã nhặn tuấn tú, nhưng giơ tay nhấc chân lại bá khí dị thường, khí tràng cường đại đến ngay cả Tịch Đông cũng nhịn không được đối với hắn nhìn thêm vài lần, con ngươi hiện lên một tia tán thưởng.
Lăng Mộc Phong chậm rãi đến gần, Tịch Đông Tịch Nam đều đứng lên, Tịch Tây tay nắm chặt đôi đũa, con mắt bình tĩnh nhìn vào miếng cua vàng ngon miệng trong chén, cậu muốn động lại phát hiện mình tại một khắc hắn xuất hiện này đã ngừng hô hấp.
Cậu không biết mình tại sao phải khẩn trương như vậy, chỉ biết là cậu bỏ ra nửa ngày, âm thầm thở sâu mấy hơi mới có đủ lực đứng lên, kéo ra dáng tươi cười ngay cả mình đều cảm thấy qua loa.
Tịch lão ba khuôn mặt già nua nở một nụ cười tràn đầy yêu thương, thăm dò hỏi, “Vị này chính là…”
Nhâm Khanh Khanh trước Lăng Mộc Phong biểu hiện rất vui vẻ, lễ nghi giới thiệu Lăng Mộc Phong cho mọi người, “Đây là anh họ tôi, Lăng Mộc Phong.”
Lăng Mộc Phong? Tịch lão ba nghe đến quan hệ hai người là anh em họ cao hứng không đến hai giây, lông mày lại nhăn lên, miệng cắn cái tên này càng niệm càng cảm thấy giống như đã từng quen biết.
Tịch Đông Tịch Nam cũng vươn tay tự giới thiệu, quan trường chìm nổi, Lăng Mộc Phong tuổi còn trẻ mà đã có thể ngồi trên vị trí thủ trưởng coi như làm hắn mở mang tầm mắt, Tịch Đông Tịch Nam vừa nhìn liền biết không phải tầm thường, sắc mặt trịnh trọng đưa tay ra.
Tịch Bắc không cam lòng yếu thế, phản ứng rất kịch liệt, bỏ xuống đôi đũa, mông nhỏ phút chốc nhấc khỏi ghế, nhanh nhẹn đến trước Lăng Mộc Phong, trước khi Khanh Khanh còn không kịp giới thiệu hắn với người nhà Tịch gia nàng tựu quy củ, đứng đứng đắn đắn chào một cái: “Thủ trưởng hảo!”
Kỳ thật một tiếng ‘thủ trưởng’ trong khoá huấn luyện quân sự S đại là chuyện bình thường, sinh viên trong lúc huấn luyện thân là thủ trưởng Lăng Mộc Phong sẽ bớt chút thời gian đến sân huấn luyện mà đi xem một chút, biết được tiến triển của sinh viên ngoài ra cũng là giám sát huấn luyện viên.
Lúc hắn đi kiểm tra các doanh trưởng gặp được sẽ thông báo cho các vị huấn luyện viên, muốn bọn họ chú ý làm thế nào lưu lại cho thủ trưởng một cái ấn tượng tốt, mà huấn luyện viên chờ khi thủ trưởng đến gần sẽ nhắc nhở sinh viên đứng nghiêm gọi ‘Thủ trưởng hảo’.
Lăng Mộc Phong vào buổi sáng ngày đầu tiên đã tuần tra hai lần, Tịch Bắc học rất khá, đứng rất nghiêm chỉnh, eo nhỏ thẳng tắp nghiễm nhiên một đóa hoa quân lục, Lăng Mộc Phong con ngươi sau thấu kính có chút híp lại.
Hắn nhận ra nàng, cô bé này lớn lên không tệ, thanh lệ thoát tục, thanh xuân dào dạt, còn có một cỗ linh khí tự nhiên, … Nếu như hắn không có đoán sai thì nàng là bạn gái nhỏ của Tịch Tây?
Tịch Đông Tịch Nam Tịch Tây, còn có trước mắt là Tịch lão tiên sinh, như thế nào, chẳng lẽ đã phát triển đến tình trạng gặp gia trưởng rồi sao?
Lăng Mộc Phong con ngươi xinh đẹp thuỷ sắc không để lại dấu vết nhiễm lên vài phần sắc bén, hắn mím môi cười cười, mang lên thêm vài phần thân thiện nói: “Đồng học, em huấn luyện quân sự một buổi sáng cũng mệt mỏi rồi, bây giờ không phải là thời gian huấn luyện quân sự, không cần quá giữ lễ tiết.” Dứt lời, con ngươi thoáng nhìn phía sau, Tịch Tây cảm giác được tầm mắt của hắn lúc này mới rì rì nhìn lại, giả bộ hưng phấn chào hỏi, “Lăng thủ trưởng hảo.”
Thủ trưởng? Lăng thủ trưởng? Xưng hô thế này lập tức hút hết lực chú ý của Tịch lão ba, trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục người trước mắt tuổi còn trẻ đã an vị trên chức thủ trưởng, xem ra tiền đồ vô lượng ah.
Tịch Đông ánh mắt đạm nhạt bởi vì hai chữ ‘thủ trưởng’ thoáng biến đổi, Tịch Nam trên mặt tươi cười đều đứng đắn lên rất nhiều, đánh giá Lăng Mộc Phong tướng mạo xuất chúng, trong lòng cảm thấy có chút quái dị.
Người thông minh bình thường trí nhớ cũng rất tốt, Tịch Đông Tịch Nam đều rất thông minh, hai người nhìn nhau, nhớ tới một sự kiện cách đây không lâu, song song cười lạnh.
Tịch Bắc thấy Lăng Mộc Phong nho nhã tuấn tú cười đỏ mặt, tiểu nữ hài tâm can nhỏ bé bang bang nhảy nhót, không muốn thất thố liền thong thả trở lại chỗ ngồi, đã thấy hai vị huynh trưởng gương mặt dị thường đáng sợ.
Nàng bị doạ rồi, miệng run rẩy, “Đại... Đại ca? Nhị ca?”
Tịch Đông Tịch Nam không để ý tới nàng, Tịch Đông mặt trầm hẳn xuống, Tịch Nam ánh mắt híp lại, hướng Lăng Mộc Phong cùng Nhâm Khanh Khanh gật nhẹ đầu, nói: “Lăng tiên sinh, Nhâm tiểu thư, thực không có ý tứ, thời gian không còn sớm, đồ ăn cũng nhanh nguội rồi, nếu như không ngại có thể nể mặt ngồi xuống cùng nhau dùng cơm trưa không?”
Tịch Đông lườm Tịch Nam, ánh mắt lạnh như băng, rất rợn người. Tịch Đông trong nội tâm cười nhạt, không vết tích đặt tay lên vai Tịch Tây, cao hơn Tịch Tây 8cm hắn có thể dễ dàng ôm lấy bờ vai cậu, Tịch Tây khẽ giật mình, ngẩng đầu lên thấy được ánh mắt của Tịch Đông.
Rất ấm áp.
Tịch Tây cảm thấy buồn cười, cậu hình như đã minh bạch, Tịch Đông đang an ủi cậu. Cậu lần đó trốn về trường học vào buổi tối thì nhận được điện thoại của bọn họ, trước trước sau sau hỏi rất nhiều thứ, Tịch Tây giấu diếm không nổi khai ra hết, kết quả Tịch Đông cười nhạt cùng Tịch Nam vui sướиɠ nói một câu: “Như vậy ah, Tây Tây đãi ngộ thực đặc biệt.”
Kỳ thật cậu vẫn cảm thấy chuyện không có gì, không phải là đối phương xem thường mình, đối tượng xem mắt không thể tới, đối phương không có gửi điện thoại xin lỗi nói rõ nguyên nhân không nói lại còn qua loa tác trách phái đến một người nam nhân, Tịch Tây rất rộng lượng, một chút cũng không để trong lòng.
Thật sự, cậu chỉ là có chút chịu không được Lăng Mộc Phong khí thế cường đại mà thôi. Cậu cảm giác, cảm thấy Lăng Mộc Phong gương mặt ôn hòa khuynh đảo chúng sinh là một con hồ ly ăn tươi nuốt sống, cậu phải đề phòng nhiều hơn.
Vì cảm giác như vậy, Tịch Tây luôn tin tưởng giác quan thứ sáu của mình.
Tịch Nam nói chuyện cũng chẳng qua là muốn cho Lăng Mộc Phong biết khó mà lui thôi, bởi vì anh trai Tịch Đông là có tính thích sạch sẽ, hắn bị cái tính phiết khích của Tịch Đông ngấm đến nỗi thoáng cái có thể nhìn ra Lăng Mộc Phong cũng hẳn là người thích sạch sẽ, bởi vì trên người hắn cơ hồ là trần thế bất nhiễm (không nhiễm một hạt bụi).
Một người bây giờ đang huấn luyện quân sự làm sao có thể trần thế bất nhiễm, trừ phi là thay quần áo khác.
Đối với lời mời của Tịch Nam Nhâm Khanh Khanh vô thức muốn cự tuyệt, bởi vì nàng biết rõ Lăng Mộc Phong rất thích sạch sẽ, trên bàn cơm Tịch gia đã có không ít đồ ăn thừa rồi, anh họ nếu phải ngồi vào nhất định sẽ chịu không nổi đâu.
Lăng Mộc Phong thần sắc bình tĩnh nhìn thoáng qua bàn tay đặt trên vai Tịch Tây, lại cười nhẹ gật đầu, “Tôi đây quấy rầy.”
Tịch Đông mặt tối sầm, Tịch Nam khẽ giật mình, Tịch lão ba tức thì vui vẻ, nhiệt tình gọi quản lý nhà hàng đến cho người đổi món.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Tịch Bắc sau đó chóng mặt bị thay đổi vị trí, ngồi cạnh Tịch Tây lúc trước là Tịch Bắc vậy mà nhoáng cái đã thấy Lăng Mộc Phong ngồi vào.
Nàng còn không kịp quái dị, Tịch lão ba đã lâm mộng rồi, trong lòng nghĩ vị trí kia lão rõ ràng cố ý muốn Tịch Bắc nhường cho Nhâm tiểu thư ngồi đó a, tại sao là Lăng tiên sinh ngồi vào rồi, chẳng lẽ lão cao hứng quá mức nên quên chính mình đã kéo ai vào?
Nhưng đến cùng bữa cơm này vẫn được tiếp tục, thức ăn xếp đầy một bàn, Tịch Tây ăn vô cùng gượng gạo, có người ngoài vào không được thoải mái, một bữa cơm sau khi kết thúc Tịch lão ba vốn là muốn Tịch Nam đưa Tịch Tây cùng Tịch Bắc trở về, nhưng Nhâm Khanh Khanh hảo ý lại đề nghị hai người ngồi xe của nàng, nói là tiện đường.
Tịch lão ba đương nhiên là hớn hở gật đầu rồi, còn đứng tại cửa ra vào nhìn bọn họ lên xe, một đôi mắt cười đến tràn đầy nếp nhăn.
Tịch Tây bữa tiệc này trôi qua có chút mệt mỏi, nhưng mà cậu còn không kịp thở ra hơi đã bị Tịch Bắc túm tay kéo lên xe Nhâm Khanh Khanh, nha đầu kia không biết thẹn thùng hay sao mà chạy đến ghế lái phụ an phận ngồi đem chính mình đẩy xuống ghế sau.
Rất trùng hợp Nhâm Khanh Khanh lại lái xe, cho nên ngồi cạnh Tịch Tây chính là Lăng Mộc Phong.
Từ lúc ngồi vào ghế Lăng Mộc Phong bờ môi một mực nhếch lên, còn tự tiếu phi tiếu liếc cậu vài đường, nhưng mà hắn một cái âm tiết cũng không có phát ra để cho Tịch Tây thần kinh căng thẳng, miệng động động vài lần mới thoát ra thanh âm, “Lăng thủ trưởng, thật sự là thật là đúng dịp ah.”
Đối lập với Tịch Tây cẩn cẩn thận thận Lăng Mộc Phong đáng ghét lại nhàn nhã nói, “Đâu có.”
Hai chữ vô cùng đơn giản Tịch Tây lại liên tục gật đầu, như một tiểu hài tử không ngớt lời: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Kỳ thật, không có ai biết đó là kêu rên.
“…”
“…”
Sau đó là thật dài trầm mặc.