Công ty Tạ Hoài Chu có việc nên bọn họ phải quay về sớm hơn dự định.
Thương Hòa cũng không nói gì nhiều với Tạ Hoài Chu, ngược lại chỉ chăm chú dặn dò Sở Tiêu Niên, dặn nhóc con mùa hè nhớ lại đây chơi.
"Đến lúc đó ông dẫn con đi luyện quyền." Nụ cười của Thương Hòa không hợp với gương mặt, trông không giống một ông cụ lớn tuổi, ngược lại có vài nét trẻ con.
Sở Tiêu Niên nhanh chóng đáp ứng, còn hôn hai cái lên má ông cố.
Trước khi Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc lên phi hành khí, Thương Hòa nhìn Tạ Hoài Chu và nói: "Nhớ phải chăm sóc bản thân."
Tạ Hoài Chu nhìn ông ngoại, hai ông cháu có chút nét giống nhau, sườn mặt khi không cười lại đặc biệt giống.
Kỳ thật Tạ Hoài Chu với Thương Hòa không hay gặp mặt, không chỉ bởi vì công việc bận rộn, mà còn vì hai người bọn họ mỗi lần nhìn thấy nhau, đều sẽ nhớ đến Thương Li đã qua đời. Một căn nhà to như vậy chỉ còn hai người đối mặt nhau, ai cũng sẽ sinh ra ảm đạm.
Nhưng bây giờ nhìn Tạ Hoài Chu có thêm Cố Cẩn Diệc và Sở Tiêu Niên, cuộc sống cũng trở nên tốt đẹp, Thương Hòa cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Khi nào có thời gian lại dẫn Cẩn Diệc với Tiêu Niên tới đây." Ông vỗ vỗ vai Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu cũng không từ chối, khóe môi cong lên: "Được ạ."
- /-
Quay lại Bạch Đế tinh, Tạ Hoài Chu bận rộn với công việc của công ty, Cố Cẩn Diệc cũng không được nhàn rỗi.
Cuộc thi thiết kế mà anh đăng kí đã gần đến hạn chót. Mấy ngày nay Cố Cẩn Diệc phải tăng ca để sửa chữa bản thiết kế.
Cố Cẩn Diệc lấy cảm hứng từ Thác Vàng mà anh đi xem cùng Tạ Hoài Chu. Anh muốn làm một sợi dây chuyền ngân hà, giống như dải ngân hà đeo trên cần cổ trắng mỏng manh, thoạt nhìn có vẻ mạnh mẽ, nhưng lại nhẹ nhàng như một đám mây trôi.
Hình dáng chung hiện đã có, chỉ cần sửa lại các chi tiết nhỏ quan trọng nữa là được.
Cố Cẩn Diệc sửa rất chậm. Sửa một chút sẽ dừng lại ngồi ngốc trong chốc lát, sau đó lại xóa bỏ ý tưởng trước đó.
Gần đây Cố Cẩn Diệc hay nhớ về đêm ở Thác Vàng.
Trong toa xe lửa chỉ có anh và Tạ Hoài Chu, xung quanh thì im lặng, trời tối đen như mực chỉ có thể nghe thấy tiếng thác nước chảy ầm ầm, Tạ Hoài Chu lần đầu tiên nói với anh, "Tôi yêu em".
Cố Cẩn Diệc dựa vào ghế, ngồi co chân như một đứa trẻ, hai tay tự ôm lấy vai, đôi mắt trống rỗng về một khoảng không nào đó.
Anh đang nhớ lại, khi Tạ Hoài Chu tỏ tình với anh, tâm trạng lúc đó của anh như thế nào nhỉ?
Nếu lúc đó anh không hứa sẽ cho Tạ Hoài Chu một cơ hội mà quay lưng bỏ đi không thương tiếc, thì bây giờ anh và Tạ Hoài Chu sẽ đối mặt với nhau ra sao?
Cố Cẩn Diệc không nghĩ được đáp án.
Mà Tạ Hoài Chu cũng không cho anh được câu trả lời.
Cố Cẩn Diệc thở dài, đóng quang não lại, không muốn nhìn những bản vẽ thiết kế khiến anh khó chịu nữa.
Chợt Cố Cẩn Diệc liếc qua tờ lịch, thấy sắp đến ngày 6 tháng 7, tâm trạng anh càng thêm tồi tệ.
Còn một tuần nữa là ngày giỗ của mẹ anh.
Mẹ Cố Cẩn Diệc tên là Tô Miểu. Ước mơ của bà muốn trở thành một đầu bếp bánh ngọt thế nhưng cuối cùng lại trở thành một ca sĩ. Sau đó bà gặp cha của Cố Cẩn Diệc, trở thành tình nhân của gia chủ Cố gia rồi sinh ra anh.
Cố Cẩn Diệc không nói với ai về chuyện này, kể cả Tạ Hoài Chu.
Không phải anh coi Tạ Hoài Chu là người ngoài mà là anh cảm thấy chuyện này không có đáng nói. Mẹ anh còn không có được một cái bia mộ, tro cốt đều rải xuống biển, cho nên anh cũng không cần chạy đến một nơi nào đó để thương tiếc.
Nhưng Cố Cẩn Diệc thật sự nhớ mẹ, nhất là trong đêm khuya thanh vắng như thế này.
Bà không phải là một người mạnh mẽ, không phải là một omega sắc sảo tháo vát như mẹ của Tạ Hoài Chu. Bà ấy yếu đuối, nhu nhược, thậm chí Cố Cẩn Diệc còn từng thấy bà tức giận một lần nào.
Nhưng cũng như những người mẹ khác, bà cũng hết lòng yêu thương con mình.
Mũi Cố Cẩn Diệc có chút xót, anh vùi mặt vào cánh tay.
Anh nghĩ, nếu bây giờ Tô Miểu vẫn còn sống và nhìn thấy anh, bà sẽ vui mừng vì cuối cùng anh cũng có một gia đình cho mình hay sẽ đau lòng vì anh bị bắt nạt?
Dù sao đi nữa mẹ cũng sẽ đứng về phía anh.
Mẹ có thể không giúp gì được cho anh, nhưng ít nhất bà sẽ ôm anh vào lòng khi anh buồn.
Nước mắt Cố Cẩn Diệc làm thấm ướt một mảng áo.
Không biết có phải vì vừa cùng Tạ Hoài Chu đi gặp ông ngoại hay không, dường như Cố Cẩn Diệc càng nhớ Tô Miểu hơn bao giờ hết.
Bởi vì anh không còn người thân nào trên thế gian này ngoại trừ Sở Tiêu Niên.
Anh thật sự rất nhớ Tô Miểu, nhưng bà ấy đã không còn nữa rồi.
- /-
Chớp mắt đã qua một tuần.
Cố Cẩn Diệc đặc biệt xin nghỉ một ngày ở studio nhưng không nói rõ lí do.
Anh cũng không làm gì đặc biệt để tưởng nhớ Tô Miểu. Cố Cẩn Diệc vào bếp làm hai đĩa thức ăn mà Tô Miểu thường làm cho anh khi bà còn sống, để an ủi anh không cần đau khổ nữa.
Cố Cẩn Diệc đặt một chiếc đĩa trước ảnh của Tô Miểu, còn một đĩa cho bản thân mình, giống như những ngày xưa bà còn ở cạnh.
Sau đó Cố Cẩn Diệc ở trong phòng làm việc nhỏ của mình cả một ngày, giả vờ làm việc, không cho phép ai quấy rầy.
Anh rót cho mình một ít rượu rồi từ từ uống.
Thật ra khi Tô Miểu còn sống, Cố Cẩn Diệc không biết uống rượu. Sau ngày bà rời đi, không còn ai quản, anh liền học cách uống.
Có lẽ vì tác dụng của rượu, Cố Cẩn Diệc từ từ ngủ gục trên bàn.
Khi tỉnh dậy, Cố Cẩn Diệc phát hiện trong phòng mình nhiều thêm một người.
Ở chiếc ghế bành trước mặt, một bóng đen cao gầy đang ngồi, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào Cố Cẩn Diệc.
Phải mất một lúc, Cố Cẩn Diệc mới nhận ra đây là Tạ Hoài Chu.
Anh từ từ ngồi dậy. Bởi vì mới thức giấc nên giọng nói có chút ấm ách.
Cố Cẩn Diệc hỏi Tạ Hoài Chu: "Sao anh lại trở về? Hôm nay không phải anh ra ngoài..."
Anh vô thức sờ lên gương mặt mình, không biết Tạ Hoài Chu có nhìn thấy nước mắt trên mặt mình không.
Tạ Hoài Chu từ trên ghế đứng lên, đi tới chỗ Cố Cẩn Diệc, dùng một lực rất nhẹ cầm khăn giấy ướt lau mặt cho anh, giống như đang rửa mặt cho một chú mèo nhỏ.
"Tôi không đi công tác. Tôi đi lấy một thứ." Tạ Hoài Chu giúp anh sửa sửa mái tóc, "Tôi biết hôm nay là ngày giỗ của mẹ em cho nên mới vội vàng trở về."
Cố Cẩn Diệc cứng người trong giây lát, không ngờ Tạ Hoài Chu lại biết.
Nhưng anh nhanh chóng dời tầm mắt đi, thấp giọng nói:
"Không phải chuyện gì lớn. Em cũng... cũng không phải rất buồn."
Tạ Hoài Chu cũng không chọc thủng lời nói dối của Cố Cẩn Diệc.
Khi hắn vào bước vào, trong phòng nồng nặc mùi rượu, Cố Cẩn Diệc lẻ loi nằm ngủ trên bàn, trên mặt còn ướt đẫm nước mắt.
Chỉ những điều này thôi cũng đủ nói lên tất cả.
Nhưng điều làm Tạ Hoài Chu để ý chính là Cố Cẩn Diệc thà nhốt mình trong phòng chứ không nói một lời với hắn.
Hắn thấy Cố Cẩn Diệc không thoải mái, cũng không cố ý nói lời an ủi, mà là giải thích với anh: "Tôi vội vàng trở về là muốn đưa một thứ, không phải cố ý quầy rầy em."
Cố Cẩn Diệc lắc đầu: "Cũng không phải quấy rầy."
Tạ Hoài Chu lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nho nhỏ. Hắn nhấn nút, chiếc hộp ngay lập tức thay đổi trở lại kích thước bình thường.
Hắn nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên đùi Cố Cẩn Diệc.
"Thật ra khi tôi đưa em đến chỗ của ông ngoại đã muốn đưa cho em ngay hôm đó. Nhưng có chút sự cố xảy ra nên phải hoãn lại đến hôm nay."
Cố Cẩn Diệc hơi sững sờ, không biết vì sao vẻ mặt Tạ Hoài Chu lại trở nên nghiêm túc như vậy, thậm chí còn lo lắng nhìn anh, như thể sợ làm anh tức giận.
Cố Cẩn Diệc nghi ngờ mà mở chiếc hộp ra, sau đó sững người tại chỗ.
Trong chiếc hộp là di vật của mẹ anh.
Là vật dụng cá nhân của mẹ anh mà vốn đã bị Cố gia thu giữ.
Khi Tô Miểu qua đời, gia chủ Cố gia biến thành anh trai cùng cha khác mẹ của Cố Cẩn Diệc, Cố Cần.
Không biết có phải vì trời sinh ra là để đối địch với Cố Cẩn Diệc hay không, Cố Cần từ nhỏ đã vô cùng chán ghét anh. Gã cố ý giam giữ một phần di vật của Tô Miểu, một phần để chế giễu Cố Cẩn Diệc, còn làm anh phải nhớ rõ thân phận của mình.
Sở Mịch Vân từng muốn giúp anh lấy lại, nhưng sức ảnh hưởng của Sở gia ngang với Cố gia, Cố Cẩn Diệc không muốn gây rắc rối cho Sở Mịch Vân nên chỉ có thể giả vờ như mình không quan tâm chút nào.
"Người sống mới quan trọng, đồ vật cũng chỉ là thứ chết. Mẹ tớ không còn nữa, lấy đồ về cũng có ích gì đâu."
Cố Cẩn Diệc đã nói vậy để an ủi Sở Mịch Vân. Anh nói một cách chân thành đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng tin là như vậy.
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy những gì đã từng thuộc về mẹ của mình quay trở về một lần nữa, Cố Cẩn Diệc nhận ra anh chưa bao giờ quên được.
Cố Cẩn Diệc không thể tin tưởng mà nhìn những món đồ trong hộp. Một tờ giấy báo nhập học từ nhiều thập kỉ trước, chiếc vòng cổ của Tô Miểu, đồ trang sức bà hay đeo, rồi cả những đồ thủ công mà bà hay làm...
Đồ cũng không nhiều lắm, chỉ vụn vặt cho mười mấy món đồ không có giá trị gì, được đặt ngay ngắn trong chiếc hộp.
Cố Cẩn Diệc lại ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Hoài Chu, gương mặt đẫm lệ.
"Tại sao anh..." giọng Cố Cẩn Diệc nghẹn ngào, "Sao anh lại biết?"
Anh không thể nói rõ ràng một câu, nhưng Tạ Hoài Chu lại hiểu.
Hắn cúi xuống, quỳ một chân giúp Cố Cẩn Diệc lau nước mắt. Nhưng Cố Cẩn Diệc khóc quá mức thảm thiết, nước mắt không ngừng rơi xuống, Tạ Hoài Chu không thể lau hết được.
"Xin lỗi, tôi đã điều tra em." Trước tiên Tạ Hoài Chu xin lỗi Cố Cẩn Diệc, "Người giúp việc của Sở gia nói cho tôi biết về di vật của mẹ em. Nhưng lúc tôi biết thì đã quá muộn, ở Cố gia cũng không còn lưu giữ nhiều lắm. Tìm thật lâu cũng chỉ tìm về được mười mấy món, là được người giúp việc quen biết mẹ em cất đi."
Cố Cẩn Diệc cũng không biết mình nên khóc hay nên cười.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, nhưng anh lại nhận được một "món quà".
Anh không biết Tạ Hoài Chu gây áp lực như thế nào với nhà họ Cố để họ tìm những thứ này, nhưng Cố Cẩn Diệc biết trên thế giới này sẽ không có người thứ hai nguyện ý làm những chuyện như vậy cho anh.
Cố Cẩn Diệc không muốn khóc quá khó coi, nhưng lại không thổn thức khi nhìn thấy giấy báo nhập học trong hộp.
Đó là điều mẹ anh trân trọng nhất.
Mẹ của Cố Cẩn Diệc là một đứa trẻ sinh ra trong khu ổ chuột. Năm đó bà trở thành ca sĩ vì cuối cùng cũng nhận được giấy báo từ trường đại học, được nhận vào khoa nấu ăn, vì vậy bà muốn kiếm tiền để trang trải học phí.
Nhưng trời xui đất khiến, bà lại gặp người cha trên giấy tờ của Cố Cẩn Diệc. Bà không đăng kí được vào ngôi trường mơ ước hay mở một cửa hàng bánh ngọt của riêng mình. Thay vào đó, bà bị buộc trở thành một phu nhân không thể ra mặt nhìn người khác.
Cố Cẩn Diệc dựa vào vai Tạ Hoài Chu, không thể thở nổi mà khóc nấc lên.
Tạ Hoài Chu ôm lấy anh, vỗ về như đang dỗ một đứa trẻ.
Tạ Hoài Chu hạ giọng giải thích một lần nữa, "Diệc Diệc, tôi không phải cố ý mà muốn trang viên nhỏ mẹ để lại cho em. Tôi chỉ sợ em cho rằng tôi có ý đồ xấu, không chịu gả cho tôi, cho nên mới thêm điều đó vào hợp đồng."
Những gì hắn đang nói là khi kí hợp đồng trước hôn nhân ở G61, Tạ Hoài Chu không chỉ yêu cầu Cố Cẩn Diệc trở thành "thuốc" của hắn mà còn muốn một tài sản riêng đứng tên Cố Cẩn Diệc.
Một trang viên nhỏ trên một ngôi sao vô danh, không đắt tiền, nhưng rất đáng sống.
Cố Cẩn Diệc nắm chặt áo của Tạ Hoài Chu, nước mắt đã sớm làm ướt đẫm vai hắn.
"Đó là mẹ đã dành dụm tiền để mua cho em." Cố Cẩn Diệc cười một chút, nghe vô cùng đáng thương, "Bà ấy sợ em không có nơi nào để ở, nên muốn cho em một mái nhà."
"Nhưng tại sao mẹ lại ra đi?" Cố Cẩn Diệc hỏi Tạ Hoài Chu, "Tại sao mẹ của chúng ta đều không còn nữa chứ?"
"Rõ ràng là mẹ đã nói vẫn sẽ bên cạnh em. Dù chẳng ai muốn em, mẹ cũng vẫn sẽ yêu em."
"Nhưng sao mẹ lại thất hứa?"
Anh đau đớn khóc nức nở trong vòng tay Tạ Hoài Chu.
Cố Cẩn Diệc đời này, giống như chưa từng có được thứ gì.
Mất mẹ, mất Phó Trầm, mất Sở Mịch Vân.
Mỗi người trong số họ đều hứa sẽ mãi bên cạnh anh, sẽ là chốn về của anh, nhưng cuối cùng ai cũng bỏ lại anh mà ra đi.
Bây giờ Tạ Hoài Chu đang dịu dàng mà ôm lấy anh đó, nhưng rồi một ngày hắn cũng sẽ rời đi.
"Tôi sẽ cùng em." Tạ Hoài Chu thì thầm vào tai Cố Cẩn Diệc, "Sẽ không bao giờ rời xa em. Tôi sẽ cố gắng sống nhiều hơn em một ngày, bên em đến cuối sinh mệnh."
Cố Cẩn Diệc nắm chặt tay hắn.
Khuôn mặt anh kề sát Tạ Hoài Chu, nước mắt không ngừng mà rơi lã chã trên cổ hắn.
Anh không muốn tin vào Tạ Hoài Chu. Cả đời này Cố Cẩn Diệc anh chưa từng là người được số mệnh thiên vị.
Một khi anh thật sự tin, bước tiếp theo sẽ là vạn kiếp bất phục.
Nhưng Cố Cẩn Diệc lại cảm thấy Tạ Hoài Chu nhẹ nhàng hôn lên vành tai mình.
Anh nghe Tạ Hoài Chu nói.
"Ngày mai tôi dẫn em đi công viên trò chơi nhé, được không? Không phải từ nhỏ em đã muốn được đến công viên trò chơi sao?" Tạ Hoài Chu dường như thực sự xem Cố Cẩn Diệc là một đứa trẻ, "Những điều mà em hối tiếc, tôi sẽ bù đắp tất cả cho em. Sẽ đón sinh nhật với em, cùng em đi du lịch, mang em xem thi đấu cơ giáp."
"Cho nên đừng sợ."
Tạ Hoài Chu lại hôn anh.
Cố Cẩn Diệc nghe thấy một tiếng "rắc" rất nhỏ từ tận đáy lòng mình.
Giống như một hạt giống nảy mầm, giống cục đá nở hoa.
Khi còn nhỏ, anh rất muốn đến công viên giải trí, nhưng sức khỏe của mẹ vẫn luôn không tốt nên chưa bao giờ đi được.
Nhưng làm sao Tạ Hoài Chu lại biết được điều này?
Cố Cẩn Diệc ngẩng đầu khỏi vai Tạ Hoài Chu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Anh phát hiện ra, Thương Hòa một chút cũng không hiểu được đứa cháu trai này.
Ai nói Tạ Hoài Chu không biết dỗ người?
Hắn rõ ràng là một cao thủ mê hoặc lòng người.
"Anh gạt em." Cố Cẩn Diệc thì thầm.
Anh biết rõ phía trước là vực sâu, thế mà cứ bị lừa hết lần này đến lần khác.
Thật sự là, ngu ngốc không ai bằng.