Hôm nay Tạ Hoài Chu đi gặp Liễu gia để bàn chuyện kinh doanh, Cố Cẩn Diệc cũng đi tìm bằng hữu đại học để ôn chuyện.
Hai người đều phải ra ngoài, Tạ Hoài Chu tiện đường chở Cố Cẩn Diệc một đoạn.
Ngồi ở trên xe, Tạ Hoài Chu giải thích cho Cố Cẩn Diệc mối quan hệ giữa hắn và Liễu gia. Liễu gia lên kế hoạch xây dựng một sân chơi mô phỏng siêu lớn trên một tinh cầu nhỏ. Tất cả các cơ giáp ở đó đều do Tạ gia cung cấp. Nếu cuộc làm ăn diễn ra tốt đẹp, mô hình này sẽ được mở rộng sang các tinh cầu khác trong tương lai.
Cố Cẩn Diệc không biết nhiều về kinh doanh, nhưng anh biết Liễu gia.
Gia tộc Liễu là gia tộc lớn nhất trên tinh cầu Roselle. Hàng nghìn năm trước, Liễu gia là thống đốc cai trị tinh cầu này.
Khi Cố Cẩn Diệc đi học, người đứng đầu Lưu gia hiện tại đang học năm ba đại học Rander, cũng được xem như đàn anh của anh.
Khác với vẻ trầm ổn lãnh đạm của Tạ Hoài Chu, Liễu Hành Sơn có một đôi mắt hoa đào lãng mạn, lại thêm nụ cười như làn gió xuân ấm áp. Số tình nhân đã thay đổi trong bốn năm của Liễu Hành Sơn có thể lập được một đội bóng. Kỳ diệu nhất chính là mỗi người chia tay với anh ta đều không ai nói xấu sau lưng, trái lại còn là tình cũ khó quên.
Lí do Cố Cẩn Diệc có ấn tượng với người này vì anh đã nhận được thư của Liễu Hành Sơn, mời Cố Cẩn Diệc cùng tham gia vũ hội tốt nghiệp.
Vẻ mặt Cố Cẩn Diệc hiện giờ có chút khó nói.
Mà vừa lúc Tạ Hoài Chu cũng hỏi anh: "Liễu Hành Sơn trước đây cũng học ở Rander, em biết hắn không?"
Cố Cẩn Diệc hơi lúng túng, không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
Tạ Hoài Chu nhướng mày, trong lòng nghĩ đến lịch sử của Liễu Hành Sơn, đột nhiên hỏi: "Hắn theo đuổi em?"
Cố Cẩn Diệc nhanh chóng lắc đầu
"Không phải, là năm đó anh ta mời tôi khiêu vũ tốt nghiệp, tôi còn không có đồng ý."
Thực ra, sau đó Liễu Hành Sơn còn tặng hoa cho anh, anh cũng không nhận lấy.
Nhưng trực giác Cố Cẩn Diệc mách bảo tốt hơn hết là không nên nói về chuyện này.
Tạ Hoài Chu không nói nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết nghĩ đến điều gì.
Cố Cẩn Diệc nghĩ chuyện này đã qua, không ngờ một lát sau Tạ Hoài Chu lại hỏi.
"Có bao nhiêu người theo đuổi em khi em còn đi học?"
Câu hỏi rất nhỏ, Cố Cẩn Diệc thiếu chút nữa cho rằng đây là ảo giác.
Anh không nhận ra rằng đối phương đang nghiêm túc cho đến khi tầm mắt Tạ Hoài Chu nhìn thằng vào anh.
Cố Cẩn Diệc: "..."
Cố Cẩn Diệc có cảm tưởng như đang trở về thời đi học, đối mặt với vị giáo viên khó tính nhất trường.
Nhưng câu hỏi này anh không biết trả lời thế nào. Bởi vì đúng là số người theo đuổi tỏ tình với anh nhiều lắm, mãi đến khi anh cùng smv kết hôn, có người lúc tốt nghiệp còn thổ lộ trong nước mắt.
Cố Cẩn Diệc hàm hồ trả lời cho qua: "Lâu lắm rồi, tôi không nhớ lắm."
Tạ Hoài Chu gật đầu, tự động phiên dịch cho anh: "Có quá nhiều người theo đuổi, đếm không xuể."
Khẩu khí Tạ Hoài Chu bình tĩnh, nhưng Cố Cẩn Diệc cảm thấy sau lưng lạnh toát mà không hiểu vì sao, cảm giác bị cha mẹ tra hỏi tại sao lại đi chơi qua đêm về vậy.
"Cũng không nhiều lắm mà..." Cố Cẩn Diệc nhỏ giọng biện minh cho bản thân, một lúc sau lại không phục mà to tiếng: "Ở học viện Đế Quốc, người theo đuổi anh nhiều lắm đúng không?"
"Không, rất ít." Tạ Hoài Chu thẳng thắn trả lời: "Tính tình tôi rất xấu, xung quanh nhiều người, không mấy ai đủ dũng khí để thổ lộ với tôi."
Cố Cẩn Diệc cũng không biết đánh giá thế nào về câu này nữa.
Tính tính xấu có phải là điều tự hào như thế không hả?
Nhưng khi nhìn Tạ Hoài Chu, thật khó để tưởng tượng Tạ Hoài Chu thời đi học nổi loạn như thế nào. Bởi vì từ lúc anh và Tạ Hoài Chu gặp nhau ở G61, Tạ Hoài Chu chưa bao giờ nổi giận trước mặt anh. Ngay cả Sở Tiêu Niên cũng không cảm thấy hắn đáng sợ, thế mà dám ngồi trong lòng Tạ Hoài Chu chơi xếp hình.
Cố Cẩn Diệc nhìn Tạ Hoài Chu một cách kỳ lạ.
"Sao vậy?" Tạ Hoài Chu hỏi anh.
"Không có gì, chỉ là không nghĩ ra được bộ dáng anh lúc tức giận." Trong mắt Cố Cẩn Diệc mang theo ý cười. "Tôi còn chưa thấy anh nổi giận bao giờ."
Tạ Hoài Chu nhìn Cố Cẩn Diệc một lúc rồi cười khẽ một tiếng.
Hắn nghĩ trong lòng, em không thấy, bởi vì em chính là em.
Nhưng hắn không giải thích gì nhiều với Cố Cẩn Diệc. Cả hai trò chuyện về sân trượt băng nổi tiếng, thư viện ở đại học Rander. Khi huyền phù dừng lại trước cổng đại học Rander, Cố Cẩn Diệc định xuống xe, nhưng Tạ Hoài Chu lại kéo anh lại.
Vách ngăn hàng ghế sau được nâng lên.
Ghế sau rộng lớn bỗng trở thành một không gian khép kín, giống như một phòng chờ nhỏ.
Cố Cẩn Diệc chưa kịp phát ra tiếng thì đã bị Tạ Hoài Chu ôm bế trên đùi, cúi đầu thừa nhận nụ hôn.
Không khí tràn ngập hương gió biển lẫn hương vị trà đen. Tin tức tố của trà đen thậm chí càng đậm hơn một chút, xem lẫn chút vị ngọt.
Tay Tạ Hoài Chu đặt trên tuyến thể của Cố Cẩn Diệc. Đầu ngón tay hắn hơi thô ráp, không nặng không nhẹ mà khẽ cào một vết trên làn da anh.
Cố Cẩn Diệc gần như nhũn cả người.
Tin tức tố phù hợp càng cao càng hút nhau, đó là quy luật tự nhiên không thể cưỡng lại được.
Nụ hôn của Tạ Hoài Chu trước giờ đều ôn nhu nhã nhặn nhưng hôm nay lại có chút thô bạo, mang chút chiếm hữu làm Cố Cẩn Diệc dễ dàng buông bỏ bản thân.
Đợi đến lúc Tạ Hoài Chu buông Cố Cẩn Diệc ra, anh ngẩn người, môi hơi sưng, ngay cả quần áo cũng có chút xộc xệch.
Tạ Hoài Chu đích thân giúp anh xếp lại nếp gấp đường viền nơi cổ áo.
"Cùng bạn bè vui vẻ." Tạ Hoài Chu giọng điệu bình tĩnh nói, "Buổi tối tôi tới đón em."
Cố Cẩn Diệc đơ người một lúc rồi gật đầu.
Đương nhiên anh biết nụ hôn của Tạ Hoài Chu chỉ nhằm mục đích chữa bệnh, nhưng nó đến không hề báo trước như vậy, vẫn khiến tim anh đập mạnh không thôi.
Cho đến khi mở cửa xuống xe, đứng trước cổng trường, Cố Cẩn Diệc vẫn chưa thể hoàn hồn.
Cố Cẩn Diệc đứng đó một lúc để trấn tĩnh lại. Cho đến khi một chiếc xe công cộng ba tầng của trường học dừng lại trước mặt, Cố Cẩn Diệc rút thẻ trả tiền và bước lên.
Hôm nay Cố Cẩn Diệc khá may mắn, vẫn còn một chỗ trên tầng cao nhất, có thể nhìn thấy khung cảnh của Rander từ những ô cửa kính trong suốt.
Học viện được xây dựng trên mặt nước này không có gì thay đổi nhiều so với thời anh còn đi học. Quán kem trước cổng trường vẫn còn ở đó nhưng cửa hàng nhạc cụ bên cạnh đã bị thay thế bằng một quán cà phê.
Các sinh viên trẻ tuổi từng nhóm từng nhóm ra khỏi trường học trong bộ đồng phục trắng tinh xinh đẹp. Đôi ủng đặc biệt cho phép họ đi bộ dễ dàng trên mặt nước. Mọi người cười nói rôm rả, không khí vô cùng tốt đẹp.
Cố Cẩn Diệc cũng nhìn xung quanh, nhớ lại quãng thời gian đi học của mình.
Lúc đó, anh cũng là một trong số những sinh viên này. Sau giờ học là ra ngã tư mua đồ ăn vặt, khi trời đẹp thì ngồi trên bậc thềm tán gẫu với bạn bè, thỉnh thoảng ngồi quán cà phê học bài.
Cố Cẩn Diệc cười cười, không để ý mấy sinh viên bên cạnh cũng đang lặng lẽ quan sát mình. Một lúc sau, một cậu bé mới thu hết can đảm chạy lại hỏi anh.
"Anh tới đây thăm Rander sao?"
Cố Cẩn Diệc quay đầu lại, nhìn thấy một vài khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống, đang nhìn anh rất thân thiện.
Anh cười: "Anh tốt nghiệp Rander, anh đến đây để tìm bạn."
"Woa, vậy anh là đàn anh của tụi em rồi." Một cô gái ngạc nhiên, "Anh học chuyên ngành gì thế?"
Cố Cẩn Diệc cũng do dự: "Thiết kế trang sức."
Cô gái càng thêm hứng thú, đẩy một cô gái mặt tròn bên cạnh: "Trùng hợp quá. Tháp Tháp cũng học thiết kế trang sức nè anh."
Cô gái mặt tròn hơi ngại ngùng nhìn Cố Cẩn Diệc.
Có lẽ có thân phận sinh viên tốt nghiệp Rander giúp kéo ngắn khoảng cách, những sinh viên này nhiệt tình cùng Cố Cẩn Diệc trò chuyện vui vẻ, giới thiệu cho anh vài quán trà chiều mới mở trong trường.
Cố Cẩn Diệc cũng mỉm cười, lấy sô cô la trong túi ra chia cho bọn họ.
Món sô cô la này do người làm Tạ gia làm ra. Biết Cố Cẩn Diệc thích ăn đồ ngọt nên các đầu bếp Tạ gia đã nghiên cứu dựa trên khẩu vị của anh.
Một trong hai cậu bé cắn một miếng sô cô la, tròn mắt ngạc nhiên về độ ngon của nó, sau đó hỏi anh đang tìm người bạn nào.
"Không phải thổi phồng đâu nhưng trong trường em biết nhiều người lắm." Cậu bé vỗ ngực, "Có khi người anh tìm là bạn của em không chừng."
Cố Cẩn Diệc suy nghĩ một chút: "Cô ấy là trợ giảng của khoa Chiến đấu, tên Khúc Khê. Em có biết cô ấy không?"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Hai cậu trai trừng mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh hoàng trong mắt bạn mình.
Cậu bé vừa mới vỗ ngực với Cố Cẩn Diệc đột nhiên cúi đầu, ôm lấy ngực mình, trở nên yếu ớt.
Cố Cẩn Diệc có trì độn đến mấy cũng nhận ra bầu không khí bất thường.
Anh cẩn thận hỏi lại: "Sao vậy, em có quen cô ấy không?"
Thiếu niên vừa ôm tim, yếu ớt nói: "Không có chuyện gì, chỉ là vừa nghe cái tên này thôi cũng khiến l*иg ngực em đau nhói, xương sườn lại như sắp gãy làm tám rồi."
Cố Cẩn Diệc cũng sợ hãi, này là sao vậy?
May mắn thay, cô gái mặt tròn bên cạnh đã nhanh chóng giải thích cho Cố Cẩn Diệc: "Trợ lý Khúc là trợ giảng trong khoa Chiến đấu, ngẫu nhiên sẽ cùng sinh viên tranh tài cao thấp. Người không may lần này là cậu ấy, bị trợ lý Khúc đá vào xương sườn tuần trước."
Thiếu niên bên cạnh ho thêm hai tiếng phụ họa, vẻ mặt uể oải.
Nhưng cậu vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Cẩn Diệc lại đột nhiên thẳng người, lớn tiếng phản bác.
"Không phải do em yếu đâu. Bất cứ ai đánh nhau với trợ lý Khúc cũng phải gãy vài cái xương." Thiếu niên nhấn mạnh: "Em đây chỉ được coi là bị thương nhẹ."
Cố Cẩn Diệc cười khúc khích.
Anh lắc đầu, vẻ mặt có chút luyến tiếc.
"Đây quả thật là chuyện mà cô ấy sẽ làm."
Trong lúc nói chuyện, xe công cộng đã đến điểm dừng, Cố Cẩn Diệc cũng bước xuống.
Một số sinh viên tình cờ cũng xuống điểm này bước xuống sau lưng Cố Cẩn Diệc. Vừa mới xuống còn chưa đứng vững, họ bắt gặp gương mặt quen thuộc của trợ lý Khúc.
Thiếu niên khoa Chiến đấu cảm thấy mình sắp ngất xỉu đến nơi, không thèm quan tâm việc giữ phong độ trước các mỹ nữ, cậu nhíu mày hét to "Trợ lý Khúc" rồi nhanh chóng chạy biến đi.
Trước mặt Cố Cẩn Diệc bây giờ là một cô gái một thân đồ trắng, dáng người cao ráo, khuôn mặt có chút đáng yêu. Anh khẽ mỉm cười.
"Đã lâu không gặp, Khúc Khê."
Khúc Khê liếc nhìn Cố Cẩn Diệc từ trên xuống dưới sau đó khẽ đấm vào vai Cố Cẩn Diệc.
Rồi ôm lấy anh.
"Chào mừng trở lại." Cô thì thầm.