Không ít người tham gia tang lễ của Sở Mịch Vân.
Sở gia có thể xem là một gia tộc nổi tiếng ở tinh hệ này. Với tư cách là người đứng đầu gia tộc, Sở Mịch Vân luôn là đề tài nóng hổi cho mọi người bàn luận.
Cô là con thứ hai của Sở gia, là một nữ beta. Tính cách Sở Mịch Vân vô cùng mạnh mẽ, với thủ đoạn tàn nhẫn, cô đã lật đổ anh trai mình, vốn là người thừa kế, để ngồi chắc chiếc ghế gia chủ Sở gia. Từ đó, không một ai có thể lay chuyển địa vị của Sở Mịch Vân. Các cô chú, anh em họ hàng ngày xưa từng dè bỉu khinh miệt cô chỉ là beta kém cỏi, nay đều phải vâng dạ trước mặt cô, cung kính xin một con đường sống.
Nhưng cho dù hưởng qua bao nhiêu vinh hoa phú quý thế nào, Sở Mịch Vân hiện tại đang nằm trong quan tài lạnh lẽo, không còn sức mà quản chuyện thiên hạ.
Nhiều vị khách chăm chú theo dõi một người đàn ông đang đứng trước quan tài của Sở Mịch Vân.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, toàn thân đồ đen làm anh trông gầy và thanh lịch hơn. Làn da nhợt nhạt như được điêu khắc từ sương mù. Mái tóc đen dài được buộc đơn giản thành đuôi ngựa, một vài sợi tóc xõa xuống bên trán làm khuôn mặt trông mềm mại hơn.
Đây là một người đàn ông rất đẹp, đẹp như một sai lầm của Thượng Đế.
Hẳn là người đàn ông này đã khóc rất lâu. Đôi mắt anh đỏ hoe nhưng trong mắt lại có độ ấm không thể giấu được.
Đây có lẽ là người duy nhất trong đám tang này thật sự đau buồn vì Sở Mịch Vân.
- /-
Người này là bạn đời của Sở Mịch Vân, Cố Cẩn Diệc. Khi Sở Mịch Vân kết hôn với Cố Cẩn Diệc, rất nhiều người đã sốc, bởi vì Sở Mịch Vân có thể kết hôn với một Alpha lợi hại để đổi lấy nhiều lợi ích hơn. Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của omega này trong lễ cưới, lại nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, đám người vây xem không còn nhiều thắc mắc nữa. Có một mỹ nhân này bên người, lại là còn lớn lên cùng nhau, đừng nói là Sở Mịch Vân, chính bọn họ cũng sẽ không nhịn được mà ôm người vào lòng.
Sau khi Cố Cẩn Diệc kết hôn với Sở Mịch Vân, anh hiếm khi xuất hiện. Trừ việc chăm sóc gia đình, Cố Cẩn Diệc chỉ quanh quẩn ở studio mà bản thân mở, như thể một bông hoa nuôi trong nhà kính.
Lúc Sở Mịch Vân còn sống, Cố Cẩn Diệc là hoa trồng nhà kính cũng không sao. Nhưng hiện tại không còn Sở Mịch Vân, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với người đàn ông xinh đẹp này.
Sở gia trên dưới đều không có người ngồi không.
- /-
Trong khi mọi người đang quan sát, một bảo mẫu vội vàng chạy đến, đưa một đứa bé 3, 4 tuổi cho Cố Cẩn Diệc.
Đứa bé cũng mặc đồ đen, khuôn mặt nhỏ trắng hồng, hai mắt tròn xoe, không khóc lóc, chỉ đưa tay đòi Cố Cẩn Diệc bế.
Cố Cẩn Diệc ôm lấy cậu nhóc, nắm lấy bàn tay nhỏ, bảo bé con tạm biệt Sở Mịch Vân.
Đây là đứa con duy nhất của Sở Mịch Vân.
Đứa bé còn quá nhỏ để hiểu thế nào là cái chết, thậm chí còn không biết mẹ mình nằm trong quan tài.
Bé con ngoan ngoãn nghe theo lời Cố Cẩn Diệc, chào Sở Mịch Vân xong lại hỏi cha, mẹ khi nào thì trở về.
Cơ thế Cố Cẩn Diệc run lên. Anh vỗ nhẹ lưng bé con không nói gì. Anh để đứa nhỏ tựa vào vai mình, không cho bé con nhìn thấy mặt. Nhưng hai hàng nước mắt trong veo đã chảy dài trên khuôn mặt anh, đôi môi cắn chặt kìm lại tiếng nức nở, vẻ đau đớn không thể nào che giấu nổi.
Một số người mềm lòng, xót xa cho số phận của hai cha con. Nhưng có một số người thờ ở lạnh nhạt, châu đầu ghé tai đàm tiếu.
"Vị tiểu thiếu gia này trông không giống Cố Cẩn Diệc lắm nhỉ." Có người nhỏ giọng nói.
"Có phải con ruột hay không còn chưa biết, không giống thì đúng rồi." Người bên cạnh nói tiếp, giọng điệu khinh miệt: "Beta thay omega sinh con, tỉ lệ này chắc cũng cao lắm đi."
Những ánh mắt thăm dò từ bốn phương tám hướng xuyên qua cơ thể Cố Cẩn Diệc nhưng ngàn lưỡi dao.
Bối cảnh của bé con Sở Mịch Vân, mặc dù không dám nói trước mặt, nhưng sau lưng không ít lời đàm tiếu.
Bởi vì sau khi kết hôn được sáu tháng, Sở Mịch Vân đã sinh con.
Mặc dù omega nam cũng có thể làm beta nữ mang thai, nhưng tỉ lệ này vô cùng thấp.
Đứa nhỏ là con của Cố Cẩn Diệc hay không còn chưa chắc được.
Lúc Sở Mịch Vân nắm giữ Sở gia, không ai dám ầm ĩ chuyện này.
Bây giờ Sở Mịch Vân đã chết, để lại omega và đứa trẻ yếu ớt như vậy, sớm đã có một người chú ở Sở gia nóng lòng muốn giành quyền nuôi dưỡng cùng với khối tài sản của nhà họ Sở.
Những gia tộc khác cũng muốn tranh nhau miếng bánh ngọt này. Nếu như cưới omega mĩ lệ vô song này về nhà, chẳng phải là một mũi tên bắn trúng hai con chim hay sao.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đổ về Cố Cẩn Diệc, ác ý có mà thương hại cũng có.
- /-
Trời không biết bắt đầu mưa từ lúc nào, cũng không quá nặng hạt, chỉ là mưa bay bay, nhưng xen lẫn gió lớn khiến mọi người đều lạnh lẽo.
Cố Cẩn Diệc ôm bé con vào lòng, bóng lưng thẳng tắp. Nước mắt trên mặt anh còn chưa khô, nhưng Cố Cẩn Diệc cố cắn chặt răng, không chịu để lộ ra vẻ mong manh dễ vỡ.
Không phải anh không biết những người phía sau đang đàm tiếu chuyện gì. Anh cũng biết xung quanh đang nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trên tay anh, nhìn chằm chằm vào tài sản do Sở Mịch Vân để lại. Tất cả đều như hổ đói, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn một phát.
Nhưng Cố Cẩn Diệc không thể bác bỏ điều đó.
Bởi vì đứa bé này quả thực không liên quan đến anh. Đây là con của Sở Mịch Vân cùng người khác.
Mà anh cùng Sở Mịch Vân từ đầu đến cuối cũng không phải vợ chồng.
Chỉ là một cặp bạn bè hỗ trợ lẫn nhau.
- /-
Bốn năm trước, người yêu của Sở Mịch Vân qua đời vì tai nạn, mà anh cũng bị gia tộc sắp xếp kết hôn cùng một người đàn ông đáng tuổi cha chú.
Xử lí xong mọi việc, Sở Mịch Vân cầu hôn anh.
Mắt Sở Mịch Vân hoe đỏ, nhưng vẫn nói với anh: "Đúng lúc, cậu thiếu một người có thể bảo vệ cậu, còn tôi thiếu một người thay tôi giải quyết khó khăn. Hai ta đều đạt được mục đích riêng."
Kỳ thật chẳng có mục đích riêng nào, thực tế chính Sở Mịch Vân đã kéo anh ra khỏi vũng bùn lầy này.
Nếu không có anh, Sở Mịch Vân vẫn còn nhiều sự lựa chọn.
Nhưng nếu không có Sở Mịch Vân, anh lập tức sẽ rơi vào địa ngục.
Cố Cẩn Diệc hít một hơi thật sâu. Gió lạnh tràn vào phổi khiến anh tỉnh táo đôi chút.
Sở Mịch Vân không chỉ như chị gái của anh, mà còn là ân nhân cứu mạng.
Hiện tại Sở Mịch Vân không còn nữa, bảo bối trong lòng chính là toàn bộ những gì anh có.
Anh tuyệt đối không thể đám người Sở gia vốn hận Sở Mịch Vân đến thấu xương, lại động đến đứa con của cô ấy. Anh có thể đánh cược toàn bộ những gì mình có, miễn là Sở Tiêu Niên bình an lớn lên.
Anh ôm chặt Sở Tiêu Niên, trơ mắt nhìn quan tài Sở Mịch Vân từ từ bị chôn vùi. Anh ý thức được, trên đời này, một trong hai người thân của anh đã không còn nữa.
Anh lại trở lại một người bơ vơ cô đơn như bốn năm trước, lo sợ bất an trước ngã rẽ số phận. Mà lần này, trong lòng anh nhiều hơn một đứa trẻ đang cần anh bảo vệ.
- /-
Hai tháng sau, ở Sở gia.
Cố Cẩn Diệc vừa dỗ Sở Tiêu Niên vào giấc ngủ, mệt mỏi ngồi trong đại sảnh. Ánh đèn dịu dàng chiếu vào khuôn mặt, có thể thấy rõ quầng mắt xanh nhạt dưới bọng mắt.
Điện thoại của Cố Cẩn Diệc vẫn còn rung, vô số tin nhắn được gửi tới. Chúng đều là những lời chửi bới, đe dọa. Còn Cố Cẩn Diệc thì quá lười để đọc hết.
Hai tháng này đơn giản là khoảng thời gian mệt mỏi nhất trong cuộc đời Cố Cẩn Diệc.
Người Sở gia lần lượt đến quấy rối, yêu cầu anh phải từ bỏ tất cả tài sản của Sở Mịch Vân. Đồng thời còn yêu cầu anh phải cùng Sở Tiêu Niên đi làm giám định, xem xét xem đứa bé có phải con ruột anh hay không.
Còn có người đưa ra chủ ý, thuyết phục anh mau chóng tìm một người chống lưng cho mình, vừa có thể bảo vệ Sở Tiêu Niên, chẳng phải tốt hơn một mình anh chống đỡ hay sao.
Cố Cẩn Diệc cười lạnh.
Mặc dù chưa bao giờ anh hỏi thăm về Sở gia, nhưng anh đã ở bên Sở Mịch Vân nhiều năm như vậy, từ lâu anh đã biết người Sở gia đối với Sở Mịch Vân là như thế nào.
Sợ hãi thủ đoạn của Sở Mịch Vân, rồi lại thống hận ghen tị cô ấy, sau lưng lại mắng Sở Mịch Vân chỉ là beta, dựa vào thủ đoạn bẩn thỉu mới ngồi vào vị trí kia.
Nếu quyền nuôi dưỡng Sở Tiêu Niên bị đoạt đi, Cố Cẩn Diệc thậm chí không biết liệu đứa nhỏ có thể sống sót đến tuổi trưởng thành hay không.
Còn nếu Cố Cẩn Diệc từ bỏ Sở gia, đưa Sở Tiêu Niên cao chạy xa bay, đều là điều không tưởng. Lúc đó anh cùng Sở Tiêu Niên không tiền không thế, một tai nạn ngoài ý muốn đều có thể lấy mạng cả hai.
Hơn nữa, đây đều là tài sản của Sở Mịch Vân để lại cho Tiêu Niên, là chỗ dựa sau này của đứa nhỏ, một chút cũng không để cho người khác chiếm được.
Nhưng anh cũng thật sự mệt mỏi.
Cố Cẩn Diệc yếu ớt dựa và sô pha, bóng lưng cô đơn phản chiếu trên mặt đất.
Anh biết anh cần đồng minh, thế nhưng với tình cảnh hiện giờ, không thể tìm thấy bất cứ ai có thể tin tưởng được.
- /-
Cố Cẩn Diệc nghỉ ngơi một lát, sau đó tâm trạng có chút vui vẻ.
Hôm nay anh sẽ tiếp đãi một vị khách quý.
Vị khách quý này thật sự kì lạ. Cố Cẩn Diệc không hiểu tại sao anh ta lại muốn gặp mình.
Ở đế quốc hiện tại, có vô số gia tộc lớn nhỏ. Tuy rằng ở tinh hệ này, nhà họ Sở được coi là nổi bật, thế nhưng nhìn toàn bộ đế quốc, cũng chỉ là một nhánh nhỏ không đáng nhắc đến của một đại gia tộc khác.
Thậm chí, Sở gia khác họ với đại thế gia kia, bởi vì hàng nghìn năm trước, Sở gia chỉ là thuộc hạ của đại gia tộc.
Người đang đến đây hiện giờ, chính là chủ nhân của đại gia tộc đến từ Bạch Đế Tinh, Tạ Hoài Chu.
Hai ngày trước, vị gia chủ này không hề báo trước, liên hệ với thư kí của Sở Mịch Vân, yêu cầu muốn gặp mặt Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc mặc dù trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng anh không từ chối. Bởi vì chủ nhân của đại gia tộc có quyền hành rất lớn đối với các nhánh nhỏ. Nếu vị chủ nhân này ủng hộ anh, Sở Tiêu Niên có thể thuận lợi ở lại bên cạnh mình, trở thành người thừa kế.
Cố Cẩn Diệc đang suy nghĩ miên man thì tiếng ổn ngoài cửa đánh thức anh.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc phi hành khí màu đen tuyền đang đậu trước sân nhà mình. Anh biết Tạ Hoài Châu đã đến.
Cố Cẩn Diệc vội vàng bước ra ngoài, cùng người làm đứng trước cửa chào hỏi.
Từ xa, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen từ trên phi hành khí bước xuống, được vây quanh bởi một đám người. Bởi vì quá xa nên Cố Cẩn Diệc không thể nhìn rõ mặt người đàn ông nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được khí chất nổi bật của người đàn ông này.
Cố Cẩn Diệc cũng từng gặp qua vị chủ nhân họ Tạ này.
Trong đám cưới của anh và Sở Mịch Vân ngày đó, vị chủ nhân này đã đến dự với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, làm dấy lên rất nhiều đề tài.
Lúc đó, Cố Cẩn Diệc vội vàng nhìn Tạ Hoài Chu giữa đám đông, suýt chút nữa đã thất thố. Vì bóng lưng của anh ta vô cùng giống người quen của anh.
Chỉ có điều, anh rất nhanh biết là mình đã nhận sai.
Tạ Hoài Chu lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhưng vô cùng xa lạ, mặt không thay đổi thái độ, lễ độ mà chúc anh tân hôn hạnh phúc.
Mà anh cũng khách khí nói cảm ơn.
Bây giờ, bốn năm đã trôi qua, hết thảy đều là cảnh còn người mất.
Sở Mịch Vân đã ra đi, Cố Cẩn Diệc anh đang chống đỡ ngôi nhà sắp đổ nát, mà Tạ Hoài Chu vẫn là vị chủ nhận của đại gia tộc.
Cố Cẩn Diệc nở một nụ cười gượng gạo chào hỏi Tạ Hoài Chu.
Thực ra anh cười không nổi. Không ai sau khi mất đi người thân còn có thể mỉm cười được. Thế nhưng hai tháng qua đã cho anh biết, tình cảm bây giờ đối với anh không còn quan trọng nữa.
Không ai sẽ quan tâm đến tâm trạng của anh. Thống khổ và dày vò của anh, đối với ngoài kia mà nói chẳng qua cũng chỉ là một đề tài để đưa chuyện.
Trước thân phận cao quý của Tạ Hoài Chu, anh không những không được thất lễ mà còn phải ôn nhu, lễ độ mà đón tiếp.
Tạ Hoài Chu đứng trước mặt Cố Cẩn Diệc. Anh ta rất cao. Chiều cao một mét chín cũng đủ để anh ta nhìn xuống Cố Cẩn Diệc.
Thế giới bên ngoài nói về Tạ Hoài Chu rất nhiều, tất cả đều hình dung anh ta đáng sợ như một ác quỷ.
Nhưng nhìn bên ngoài, Tạ Hoài Chu là một người đàn ông vô cùng đẹp trai. Ngũ quan trên mặt như được mài dũa một cách tinh tế. Nước da trắng lạnh. Màu môi rất nhạt. Bởi vì không hay cười nên Tạ Hoài Chu có một loại khí chất lạnh lùng, có thể đuổi người cách xa ngàn dặm.
Trên người Tạ Hoài Chu có cỗ mùi rất nhạt, tựa như mùi gió biển.
Đó là một tin tức tố đã được cố tình ức chế.
Mùi hương này khiến Cố Cẩn Diệc cảm thấy lo lắng.
Tạ Hoài Chu nhìn Cố Cẩn Diệc gượng cười chào hỏi mình, không đáp lại, chỉ nói: "Không muốn cười thì đừng cười, không cần khó xử. Đây là nhà cậu."
Cố Cẩn Diệc sững sờ, không biết phải trả lời thế nào.
Thế nhưng Tạ Hoài Chu lại đảo khách thành chủ, bước vào phòng khách: "Vào đi, tôi có chuyện muốn bàn với cậu."
Cố Cẩn Diệc chỉ có thể bị động theo sau.
Phòng khách đột nhiên đông nghịt người. Tạ Hoài Chu không đến một mình. Ngoài thư kí, anh còn mang theo một đội ngũ luật sư, thậm chí còn cả bác sĩ.
Những con người tinh anh của xã hội này lấp đầy một phòng khách quạnh quẽ đã lâu, vô hình trung mà tạo nên một tầng áp lực.
Mà áp lực lớn nhất chính là Tạ Hoài Chu, đang yên lặng ngồi đối diện.
Alpha mạnh mẽ này có lẽ sinh ra để làm người đứng đầu. Chỉ cần ngồi im một chỗ như thế, cũng khiến sống lưng người khác tê dại.
Mặc dù Cố Cẩn Diệc đang ở trên lãnh địa của mình, nhưng anh cảm thấy bị như bị bó tay bó chân, không động đậy nổi.
Tạ Hoài Chu liếc nhìn di ảnh của Sở Mịch Vân trong phòng khách, lễ độ nói: "Xin lỗi, tôi không tham dự lễ tang của Sở Mịch Vân được."
Cố Cẩn Diệc cũng cười ảm đạm.
Anh không muốn nói về Sở Mịch Vân, cũng không có gì để nói.
"Cô ấy sẽ không để bụng." Cố Cẩn Diệc thấp giọng nói, "Cảm ơn tiên sinh đã quan tâm."
Cố Cẩn Diệc do dự nhìn những người trong phòng khách, cố gắng đoán ý định của Tạ Hoài Chu nhưng đoán không được. Cố Cẩn Diệc hỏi thẳng: "Không biết Tạ tiên sinh mang nhiều người đến Sở gia như vậy, là muốn cùng tôi thương lượng chuyện gì?"
Ánh mắt thâm thúy của Tạ Hoài Chu nhìn thẳng Cố Cẩn Diệc, nhìn từ trên xuống dưới không sót chỗ nào.
Tạ Hoài Chu cũng là người thích thẳng thắn.
"Trông cậu tệ quá, so với trước đây gầy hơn rất nhiều." Tạ Hoài Chu nhẹ giọng nói, cũng không vội vàng, "Tôi biết người nhà họ Sở bây giờ đang trăm phương ngàn kế muốn tranh tài sản. Tôi cũng biết con của Sở Mịch Vân không phải con của cậu. Căn cứ vào tình hình hiện tại của cậu cùng thế lực của nhà họ Sở, cậu thực sự không có quyền nuôi con. Cậu không thể giữ đứa bé này, cũng không thể giữ những gì Sở Mịch Vân muốn để lại cho nó."
Cố Cẩn Diệc bị những lời Tạ Hoài Chu nói, một phát ngay tim.
Anh không ngờ ngay cả Tạ Hoài Chu cũng biết Sở Tiêu Niên không phải là con của anh.
Nhưng anh quả thật rất bất lợi trong chuyện này. Trước khi Sở Mịch Vân qua đời, anh chỉ là một nhà thiết kế trang sức bình thường, hoàn toàn không thể cạnh tranh với người Sở gia đầy mưu mô.
Tạ Hoài Chu im lặng một lúc, để Cố Cẩn Diệc suy nghĩ vài phút rồi nói tiếp: "Nhưng tôi có thể giúp cậu. Sở gia là một chi nhánh của Tạ gia. Phần lớn tài sản của Sở gia đều là Tạ gia ban tặng. Vì vậy, theo luật của Đế quốc, chỉ cần tôi ủng hộ cậu, thì không ai có thể cướp đứa bé đi được. Tôi cũng có thể đảm bảo Sở Mạt có thể thừa kế toàn bộ tài sản mà mẹ nó để lại sau khi nó tròn mười tám tuổi.
Sở Mạt là tên chính thức của Sở Tiêu Niên.
Đứa nhỏ vẫn đang ngủ trên lầu, hoàn toàn không biết số phận của mình đã thay đổi như thế nào.
Cố Cẩn Diệc sững sờ, không ngờ vị chủ nhận họ Tạ này có thể nói ra những lời như vậy.
Mặc dù trong lòng anh thực sự hi vọng như vậy, nhưng khi mong ước xa xỉ này đột nhiên trở thành sự thật, sống lưng anh theo bản năng trở nên lãnh lẽo.
Tạ Hoài Chu không phải là người làm từ thiện. Anh ta và Sở Mịch Vân cũng chỉ là bạn bè xã giao, còn anh thì không liên quan gì đến Tạ Hoài Chu.
Tại sao Tạ Hoài Chu lại giúp đỡ anh?
Cố Cẩn Diệc cắn môi nhìn những người xung quanh. Mấy vị luật sư cũng bác sĩ vẫn trầm mặc như cũ, im lặng làm khán giả.
Tạ Hoài Chu có chuẩn bị mà đến đây.
Cố Cẩn Diệc hỏi Tạ Hoài Chu: "Tạ tiên sinh, nếu theo như lời ngài nói là đúng, ngài muốn gì ở Sở gia? Tôi phải lấy thứ gì trao đổi?"
Cố Cẩn Diệc sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Tạ Hoài Chu không có toan tính nào. Thế nhưng toàn bộ tài sản Sở gia, Cố Cẩn Diệc sợ Tạ Hoài Chu còn không thèm để vào mắt.
Phòng khách lại tiếp tục yên lặng.
Lông mi Tạ Hoài Chu chớp chớp, nhưng anh không vội trả lời.
Anh và Cố Cẩn Diệc đang ngồi đối diện nhau.
Điều nay làm anh dễ dàng quan sát Cố Cẩn Diệc.
Hôm nay Cố Cẩn Diệc mặc một chiếc áo khoác dài màu xám, bờ vai thẳng, thắt lưng gầy yếu. Ánh đèn phản chiếu làm làn da Cố Cẩn Diệc có vẻ trắng bóng. Rõ ràng là mới hai sáu tuổi, ánh mắt lại triệt để trong veo ôn nhu, làm Tạ Hoài Chu nhớ đến băng tuyết ngàn năm không tan.
Đây là một vẻ đẹp hiếm có.
Cuộc hôn nhân của Cố Cẩn Diệc và Sở Mịch Vân luôn bị chỉ trích, nhưng ít nhất về mặt nhan sắc thì không chê vào đâu được.
Tạ Hoài Chu thu hồi ánh mắt, như không cẩn thận mà nhẹ giọng: "Tôi không thích vòng vo, nên tôi nói thắng nhé."
Giọng Tạ Hoài Chu đặc biệt rõ ràng giữa phòng khách rộng lớn.
Âm thanh vẫn trong trẻo và êm tai như xưa.
Nhưng trái tim của Cố Cẩn Diệc đang đập nhanh một cách mãnh liệt, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện ngoài mong đợi của mình.
Dừng lại một lúc, Tạ Hoài Chu nói thêm nửa câu sau—
"Tôi muốn cùng cậu kết hôn."
- /-
Editor: 3700 từ muốn xỉu ngang 🥲🥲🥲