Edit: mô mô
Lạc Tử Dạ còn không biết rằng tài
sản của mình, cứ như vậy mà bị người ta đem đi chơi xuân hết. Bị đám người kia đuổi gϊếŧ phía sau, nàng chạy trốn nhanh như gió xuân, nhanh như chớp chui vào một ngõ cụt.
Bây giờ là thời điểm tốt nhất để đi tìm Doanh Tẫn!
Thứ nhất, có rất nhiều người đuổi gϊếŧ nàng bên ngoài, nàng cần thiết phải có chỗ đặt chân, nếu không hôm nay phải tiếp tục cảnh này đến sát hừng đông mới có thể thoát thân.
Thứ hai, ở trong mắt của bọn họ, Thiên tử lệnh đang ở trong tay nàng, nửa đêm nửa hôm nơi nào không đi lại đi tìm Doanh Tẫn chẳng khác nào tiết lộ ra một tin tức, khả năng là nàng đã giao Thiên tử lệnh cho Doanh Tẫn.
Này bên dưới, việc hắn thành công đưa cho nàng Thiên tử lệnh giả hại nàng bị đuổi gϊếŧ liên tục, nay nàng sẽ khiến cho hắn bị mọi người tưởng là nàng đã giao cho hắn khiến cho hắn cũng được trải nghiệm cảm giác này. Mà nếu thiên hạ không tin là sự thật thì ít nhất cả hai đều là người hiềm nghi. Cùng lắm thì cả hai đều bị đuổi gϊếŧ, dù sao cũng không thể để cho hắn chiếm được tiện nghi!
Mang loại ý tưởng hãm hại soái ca này trong đầu, nàng lại một lần nữa nhảy vào cửa Tương tư môn.
Lần trước nàng vì Doanh Tẫn mà đánh nhau với khách nhân, nháo lớn đến mọi người đều biết, cho nên tú bà ở đây cũng nhận thức nàng, vừa nhìn thấy nàng lập tức tươi cười rực rỡ, niềm nở chào đón:" Thái tử, ngài đã tới. Mau mời lên ghế trên"
Nhóm thích khách ngoài cửa thấy nàng đã tiến vào Tương tư môn lại không thể tự nhiên mà đuổi gϊếŧ theo vào.
Nhìn nhau liếc mắt một cái, chỉ có thể lẩn vào chỗ tối, hi vọng trước khi trời sáng Lạc Tử Dạ sẽ ra. Tuy rằng bọn họ cảm thấy hi vọng này rất nhỏ nhoi, thủ lĩnh của nhóm thích khách đồng thời gật đầu với người của mình, sau đó mỗi nhóm thích khách đều có một người chạy đi thông báo lại cho chủ tử của mình.
Lạc Tử Dạ đi vào thanh lâu thì thò tay vào vạt áo lấy ra chiếc quạt ngọc, ra vẻ tiêu sái múa may vài cái. Ngọc thụ lâm phong nhướn mày:" Ngươi hẳn là biết bổn thái tử tới đây là vì ai đi?"
" Ngạch... Này... Doanh Tẫn hắn hiện nay đang.." Tú bà biểu tình khó xử nhìn lên của phòng đang khoá chặt trên lầu. Lại nhìn Lạc Tử Dạ một cái...
Nhìn bộ dạng của tú bà, phòng của Doanh Tẫn hơn nửa là có người. Lạc Tử Dạ nhướn mày:" Hắn làm sao vậy?" Nàng không tin, người có bản lĩnh lấy thiên tử lệnh hãm hại nàng, không nghĩ đi tiếp khách mà bị người ta ép phải tiếp. Cho nên đây xem như là hắn tự nguyện!
Tú bà ho khan một lúc, do dự nói:"
Khởi bẩm thái tử, Doanh Tẫn hiện giờ đang tiếp khách nhân, nếu không trước tiên ta sai người khác tiếp ngài. Chờ..."
" Nếu ngươi cảm thấy ở nơi này của ngươi có người còn muốn đẹp hơn hắn, ta cũng có thể tạm chấp nhận ngươi an bài người khác!" Lạc Tử Dạ nói lời này xong, cà lơ phất phơ mà đung đưa cây quạt trong tay, trực tiếp lên lầu hướng cửa phòng Doanh Tẫn mà đi.
Dù sao ở toàn dân chúng kinh thành trong mắt, Lạc Tử Dạ chính là không hơn không kém ác bá, ngoài ra còn kiêm thêm ăn chơi trác táng. Cho nên lúc nàng nói lời này, còn muốn xông vào phòng Doanh Tẫn thời điểm cũng thực phù hợp với hình tượng và tác phong trong lòng của bá tánh!
"Này... Chính là..." Tú bà bắt đầu gấp gáp, do dự mở miệng:" Vĩnh định thân vương nhưng là đang ở bên trong..."
Vĩnh Định thân vương, Lạc Tử Dạ mơ hồ nhớ hình như đã từng nghe Tiêu minh tử nhắc tới. Đó là đệ đệ nhỏ nhất của phụ hoàng, ước chừng đã ba mươi tuổi, đã từng trợ giúp phụ hàong tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cho nên nguyên bản chỉ làm quận vương, lạc được phá cách lên làm định thân vương, phụ hoàng đối vói hắn cũng là rất coi trọng.
Ánh mắt Lạc Tử Dạ chợt loé, phát ra tiếng cười quỉ dị. Nàng nếu như đi vào lại một lần vì nam nhân mà ẩu đả vói vị hoàng thúc này, hắn nhất định sẽ buộc tội nàng, nhất định sẽ nháo một trận lón ở tông tộc, sự tình này nếu làm to, nàng vì cái thanh lâu nam tử, trước là ẩu đả với một phú thương, sau là không tôn trọng thúc phụ, nhất định sẽ làm cho hoàng đế bệ hạ vô cùng tức giận!
Nếu nàng thậm chí vì thế, đem thúc phụ đánh thì hy vọng vị trí thái tử bị phế bấy lâu nay sẽ thành hiện thực!
Tường tượng như vậy, nàng xung máu giống như được tiêm máu gà. Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng dậm chân một lúc, tính toán vọt vào trong phòng! Ở trong tay áo bắt ra mất tờ ngân phiếu, phi thường hào phóng ném cho tú bà, tú bà một tay nhận tiền còn mắt thì lại đăm đăm nhìn lên lầu hai. Được rồi, thái tử tốt, Vĩnh định thân vương cũng tốt, đành để cho bọn họ cùng tốt vậy!
Lạc Tử Dạ đến trước cửa phòng Doanh Tẫn liền duỗi tay ra đẩy cửa.
Huân hương được đốt trong phòng nhàn nhạt bay ra. Có hai người đang ngồi đối diện nhau, mọit người hồng y quyến rũ, nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế, cánh tay dài đỡ đầu khiến cho ống tay áo rộng thùng thình trượt xuống, da thịt so với nữ nhân còn muốn mịn hơn lộ ra. Dung nhan xinh đẹp có một không hai trong thiên hạ, vì được ở trong căn phòng tràn đầy huân hương làm cho người ta liên tưởng đến đoá hoa anh túc rực rỡ, không kìm được lòng mà đưa tay hái. Với bộ dáng tiểu thụ tuyệt thế này còn khiến cho nam nhân giả như nàng phải nuốt nước miếng thù đừng nói đến Vĩnh định thân vương ở bên cạnh!
Vĩnh định thân vương si mê nhìn, nghe thấy tiếng mở cửa cũng tưởng chỉ là hạ nhân đến đưa quà nên cũng không quay đầu lại.
Mà Doanh Tẫn tiểu thụ hình như là cũng uống say. Ngồi ở trên ghế lắc lư vài cái, suýt thì ngã xuống đất, Vĩnh định thân vương hoảng hốt phi nhanh lên đỡ hắn, hầu kết cũng vì thế mà chuyển động lên xuống vài cái! Hình như là có biểu hiện....!
Lạc Tử Dạ chầm chậm đi vào, Vĩnh định thân vương quay đầu mở miệng:" Ngươi đi ra ngoài trước đi!"
Này một cái quay đầu thì thấy người đi vào là Lạc Tử Dạ liền sửng sốt một chút:" Thái tử, ngươi..."
" Ta đi ra ngoài trước để làm gì? Để ngươi an tâm mà vi phạm pháp luật?" Lạc Tử Dạ cười khẩy một tiếng, tiến lên đưa tay cướp lại mỹ nhân say khướt từ trong tay của Vĩnh định thân vương. Tiếp được Doanh Tẫn thì nàng lại sửng sốt một chút.
Tên này lớn lên rất cao, nhưng mà cảm giác của thân thể hắn lại so với nữ nhân còn muốn mềm ấm hơn, khó trách hoàng thúc của nàng đỡ hắn một lúc liền gấp gáp.
Thịt đến miệng còn bay, Vĩnh định thân vương rốt cuộc nổi giận! Xem ra Lạc Tử Dạ tới đây là muốn cùng hắn đoạt người, hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo nói:" Thái tử, tâm tư của ngươi đối với Doanh Tẫn công tử, trong thành không ai không biết, lần trước lại còn ẩu đả với người ta khiến cho bệ hạ tức giận. Ngươi hôm nay lại muốn vì hắn, cùng bổn vương đối địch, ngài là không sợ bệ hạ.."
" Phế đi vị trí thái tử của ta?" Lạc Tử Dạ cà lơ phất phơ mà nhìn hắn
Vĩnh định thân vương giận dữ, với bộ dáng này của Lạc Tử Dạ liền biết là tối nay sẽ không dễ dàng gì giao người cho hắn, đi nhanh tiến lên tính toán đoạt lại người, Lạc Tử Dạ trừng mắt nhìn hắn một cái không chút để ý mà đẩy! Nào biết đâu nàng mới đẩy một cái thì tên miệng cọp gan thỏ này liền ngã ngửa, cả người mạnh mẽ va chạm với cửa sổ!
Cửa sổ bị va chạm mạnh nên mở bung ra, hắn bị mất cân bằng cứ thế ngã nhào ra ngoài cửa sổ. Mà bên ngoài cửa sổ vừa hay lại là một con sông!
Cùng lúc đó, tiếng "Phù, Phù"của Vĩnh định thân vương cùng tiếng nói của người qua đường vang lên. Vĩnh định thân vương hét chói tai:" Cứu mạng, bổn vương không biết bơi lội, cứu mạng!..."
Việc này phát sinh quá nhanh khiến cho Lạc Tử Dạ suýt thì không phản ứng kịp. Đem Doanh Tẫn đến bên cạnh bàn đặt xuống, nàng mới đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống. Liền thấy Vĩnh định thân vương đang ở trong nước quơ chân tay loạn xạ.
Nàng đang chuyên tâm nhìn ra ngoài, sau lưng truyền tới tiếng cười mang theo dụ hoặc cùng với
thanh âm dễ nghe:" Thái tử định làm sao bây giờ?"
Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn hắn một cái, cũng không để ý hắn vừa rồi mới say bất tỉnh nhân sự mà bây giờ đã tỉnh táo tươi cười. Nhướn mày nhìn hắn, bất cần cười nói:" Tình địch rơi xuống nước, hơn nữa còn không biết bơi, ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì?"
Môi mỏng của Doanh Tẫn khẽ nhếch, hơi bất ngờ vì bị Lạc Tử Dạ hỏi, im lặng suy nghĩ đáp án.
Mà lúc này, người của thanh lâu rốt cuộc tỉnh táo, tính toán nhảy xuống cứu người. Lạc Tử Dạ quay đầu hét lớn một tiếng:" Đều không cần đi xuống, tình địch rơi xuống nước là lão tử làm ra tới!"
Mọi người sửng sốt, đều cho rằng thái tử muốn cứu " tình địch", vù thế toàn thể mọi người đứng im.
Lạc Tử Dạ nhình Doanh Tẫn một cái rồi nhảy ra khỏi cửa sổ. Doanh Tẫn cả kinh, chậm rãi đi ra phía cửa sở nhìn tình hình phía dưới. Sau đó, nhìn thấy Vĩnh định thân vương đang ở trong nước vùng vẫy kêu cứu, còn Lạc Tử Dạ thì ở cách hắn độ một thước, bơi từ trái sang phải, lại bơi từ phải qua trái, lại tiếp tục bơi từ trái qua phải, cứ thế không có ý định dừng lại mà tiếp tục lặp lại cái vòng luẩn quẩn.
Làm cho mọi người cảm thấy như lọt vào trong sương mù, cùng nhau cảm thấy có lẽ trời quá tối nên có lẽ thái tử không thấy được phương hướng!