Editor : Yume0000 Lần thứ hai bị Lam Thấm uy hϊếp, Lâm Văn Hàn đương nhiên sẽ không vô năng như lần đầu.
Ở bên ngoài mấy ngày này, hắn cùng hắc đạo dính dáng chút quan hệ.
Nhưng, vốn là cho người đi bắt cóc ngược lại chính Lam Thấm thành người bị bắt cóc, còn bị đám người hắc đạo kia làm cho ô uế đến chết.
Sau đó, bởi vì Ngải Linh Linh suýt nữa bị ngộ hại mà Lâm Văn Hàn tức giận bắt đầu ra tay đối với tập đoàn Lam thị.
Lúc này ở Lâm Thị nhờ Lâm Văn Hàn dẫn dắt liền trở lên thành danh, trở thành tập đoàn đứng đầu, sử dụng không ít thủ đoạn, khiến tập đoàn Lam thị rất nhanh không lâu sau bị thu mua.
Cha Lam mẹ Lam liền bị gạch tên khỏi hào môn, trở thành đôi vợ chồng bình thường nhất.
Lại bởi vì Lam Thấm qua đời, mẹ Lam cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng đau lòng không vui mà qua đời, cha Lam tự tử.
Nhiệm vụ Chủ Thần như sau:
1. Không để cho người khác phát hiện ra linh hồn Lam Thấm bị thay thế;
2. Xoay chuyển vận mệnh tử vong của Lam Thấm ;
3. Cứu vãn tập đoàn Lam thị.
[ kí chủ, tôi cảm thấy Lam Thấm thật sự rất đáng thương a khóc khóc. ] Thanh âm máy móc không mang theo chút tình cảm của Tiểu Ức Ức vang lên trong đầu Tịch Anh.
Bởi vì không mang theo tình cảm, cho nên nó cố ý dùng hai chữ "Khóc khóc" này để diễn tả tâm tình.
"Cho nên ta hiện tại liền là Lam Thấm?" Tịch Anh xòe bàn tay ra, lòng bàn tay tinh tế tỉ mỉ mà trắng nõn hiện ra nét đỏ nhạt.
Đây biểu hiện cho trạng thái thân thể cô không khỏe mạnh.
[ Đúng đó kí chủ, hiện tại nội dung cốt truyện đã phát triển tới Lâm Văn Hàn thoát ra khỏi Lâm gia tự lập gia đình, lúc này đã ở chung cùng Ngải Linh Linh.
Lam Thấm mỗi đêm đều ở lại phòng tổng thống của khách sạn Đế Hào, hối hận cùng tưởng tượng, nếu như đêm đó cô tự mình đi đón Lâm Văn Hàn, có phải hay không tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra. ]
"Xùy." Tịch Anh khẽ cười một tiếng, nắm chặt bàn tay, con ngươi sáng ngời nhìn về phía phương xa, "Nếu như là cô ấy, khó nói. Nhưng bây giờ là ta, cho nên, hết thảy đều sẽ khác."
[ ... ] Tiểu Ức Ức cảm giác độ cuồng vọng của kí chủ nhà mình đã nhanh đến muốn đâm thủng chân trời, thế này thật ... Quá tốt rồi!
Một kí chủ tự biết ngạo kiều, tự đại thế này, nó nhất định có thể trở thành Vị Diện Chủ Thần!
Tịch Anh ở trong khách sạn rửa mặt xong liền về, trở lại Lam gia.
"Thấm nhi, con về rồi!" Đang chuẩn bị ăn điểm tâm thì mẹ Lam trông thấy Lam Thấm, còn không dám tin tưởng dụi dụi con mắt, xác định là cô đã thật sự trở về xong mới kinh hỉ kêu lên, đứng dậy hướng bên người cô đi tới.
Tịch Anh tránh đi mẹ Lam muốn dùng hai tay ôm cô, trong mắt loé lên chút hoạt bát đáng yêu, "Con về sau mỗi ngày đều sẽ đợi trong nhà, nếu như mỗi ngày đều vui mừng như vậy, còn không phải mệt chết sao?"
Lam Thấm bởi vì sự tình của Lâm Văn Hàn, cũng đã hơn một tháng không có về nhà.
Mẹ Lam nghe được lời nói của Lam Thấm, trong mắt không khỏi xúc động, nơi nào còn có tâm tư suy nghĩ vì cớ gì con gái không cho bà ôm, vì cớ gì con gái ngay cả tiếng"Mẹ" đều không gọi.
"Tốt, tốt." Mẹ Lam liên tục nói mấy tiếng tốt, cha Lam cũng ở một bên gật gật đầu.
"Con cùng mọi người ăn điểm tâm." Nói xong, Tịch Anh liền ngồi xuống bên bàn ăn, không khác gì vô số sáng sớm hàng ngày.
Cha Lam mẹ Lam nhìn nhau, nhìn Tịch Anh vẫn có vẻ như bình thường, ăn ý không nói thêm vấn đề gì nữa.
"Nhà chúng ta bây giờ chắc không phải cùng Lâm gia qua lại nhiều ?" Đang ăn thật ngon lành, Tịch Anh bỗng nhiên hỏi một câu.
Mẹ Lam nhìn về phía cha Lam,cha Lam buông chén đũa xuống, "Là không nhiều, Thấm nhi, sao vậy?"
"Con chán ghét Lâm Văn Hàn, chúng ta không cùng nhà họ hợp tác nữa có được không?" Tịch Anh dùng đôi mắt bồ đào to trơn bóng nhìn về phía cha Lam, nồng nặc ý vị nũng nịu.