Chương 38

Chương 36 : Giáo thảo dừng bước, ta có thể trông thấy tâm tư ngươi phía trên nai 4

Editor : Yume0000

Hai người từ đính hôn đến kết hôn, không nơi nào là không được người người khen là đẹp đôi.

Nhiệm vụ của Chủ Thần như sau:

1. Giữ vững hình tượng nhược trí của Vưu Lê Nhi.

2. Vạch trần bộ mặt thật của Bối Điềm Điềm trước mặt mọi người.

3. Công lược Tô Uyên Chi.

[ Uây? Kí chủ, ta bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, trước đây không phải có một nhiệm vụ là xoay chuyển vận mệnh tử vong của Lam Thấm sao? Thế nhưng cuối cùng cô vẫn chết nha, vậy vì cái gì mà Chủ Thần lại phán định là cô đã hoàn thành nhiệm vụ? ]

Tiểu Ức Ức có trăm mối nghi ngờ vẫn chưa thể giải đáp.

"Chỉ cần không phải chết giống như trong tình hình cụ thể của cốt truyện, hiển nhiên là hoàn thành nhiệm vụ."

Bị một đám người vây quanh, Tịch Anh cúi đầu nhìn xuống đất trông như đang cảm thấy sợ hãi, nhưng thực ra là đang giao lưu cùng Tiểu Ức Ức trong đầu.

[ à, thì ra là vậy, oa, thật không hổ là kí chủ, ngưu bức như vậy! ]

Tiểu Ức Ức vuốt mông ngựa như thường ngày.

"Hiện tại nhiệm vụ đã tiến hành đến giai đoạn nào."

[ báo cáo kí chủ, Bối Điềm Điềm để Vưu Lê Nhi theo dõi Tô Uyên Chi, nhớ kỹ hắn thích gì rồi sau đó trở về sẽ nói cho cô ta. Hiện tại là do Vưu Lê Nhi nhiều lần theo dõi Tô Uyên Chi bị những nữ sinh này phát hiện, đang nhục mạ khiển trách cô. Ba phút sau Tô Uyên Chi sẽ đi ngang qua bên này. ]

Tịch Anh đã hiểu.

Khó trách cô thấy nai trong lòng những nữ sinh này lại kích động như vậy, thì ra là bởi vì lát nữa Tô Uyên Chi sẽ đi qua đây.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt mà sợ sệt quét một vòng, sau đó đột nhiên ôm lấy bản thân, thoạt nhìn trông rất đáng thương.

Hành động này khiến các nữ sinh vây quanh cô đều có chút ngẩn cả người.

Không phải Vưu Lê Nhi nghe không hiểu lời các cô nói sao? Tại sao hiện tại lại ôm lấy bản thân không nói một lời nào?

Bộ dáng đáng thương này, lại kết hợp với thần sắc vô tội yếu ớt, thật sự khiến người ta đau lòng nha.

Không được, đợi chút nữa Uyên Chi thiếu gia đi qua bên này, sao có thể để anh ấy nhìn thấy bộ dạng này của Vưu Lê Nhi?

Mặc dù Vưu Lê Nhi nhược trí, nhưng dáng dấp vẫn đủ đẹp mắt, không thể để cho Vưu Lê Nhi hấp dẫn sự chú ý của thiếu gia Uyên Chi!

Mấy nữ sinh nhìn nhau một cái, im lặng, đỡ Tịch Anh từ dưới đất lên.

Các cô biết rõ Tịch Anh không nghe được cuộc nói chuyện của các cô, bèn chỉ chỉ vào lối con đường nhỏ lát đá cuội, còn làm tư thế đi.

Tịch Anh tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, dựa theo ý tứ của các cô đi đến bên hướng con đường lát đá cuội.

Bởi vì nhiệm vụ thứ nhất của Chủ Thần nhiệm vụ là phải duy trì hình tượng nhược trí, cho nên ánh mắt Tịch Anh vẫn luôn mang theo mê mang.

Chỉ cần cứ luôn như vậy vào bất kì lúc nào chỗ nào, cho dù có người đang âm thầm quan sát cô, cũng sẽ không lộ ra sơ hở.

Con đường nhỏ được lát bằng đá cuội này thông tới một hồ nước nhỏ để nghỉ mát.

Trong sân, có người.

Bước chân Tịch Anh chậm rãi xê dịch tới đó, thì thấy một thiếu niên đang ngồi trên mặt ghế đá đưa lưng về phía cô.

Hắn mặc một bộ đồng phục nước ngoài, chân dài duỗi ra về phía trước, cho dù là ngồi, cũng có thể tưởng tượng ra được rằng hắn khá cao.

Mái tóc thoạt nhìn trông rất mềm mại, tóc đen ngắn rủ xuống dưới, khiến người ta muốn chạm đến độ cung của trán.

Trên thực tế, Tịch Anh đã thật sự làm như vậy.

Bởi vì nếu đổi lại là Vưu Lê Nhi, cô ấy sẽ nhất định làm như vậy.

Thiếu niên cứ như vậy bị vỗ đầu nhè nhẹ, đầu tiên là dời ánh mắt từ phía trước đi, sau đó xoay đầu lại.

[ Mẹ nó! Đây, đây đây rốt cuộc là chuyện gì? ! Cố tư lệnh? ? ! ! ! ]

Tiểu Ức Ức thốt ra một tràng ở trong đầu, khiến Tịch Anh cũng hơi hơi thất thần.

Thiếu niên trước mặt này, có khuôn mặt cực kỳ giống Cố Phạm Đình.

Nhưng trong mắt hắn không có những tia sắc bén, khóe môi giơ lên độ cung cũng quá mức chói lọi.

Viên bảo thạch màu đen khảm trên chiếc khuyên tai bên vành tai bên trái, càng làm lộ rõ một mặt khác biệt với Cố Phạm Đình trầm ổn.

Hắn không phải Cố Phạm Đình.

Chỉ là ngoại hình giống.

Mà thôi.

***