Editor : Yume000 Các cơ trên mặt hắn không tự chủ co rút lại, đây là biểu hiện khi đã tức giận đến tột đỉnh.
"Lam Thấm! Cô đã hạ thủ gì với tập đoàn Lâm Thị? Tại sao cô có thể đối với hai lão già tàn nhẫn như vậy!" Lâm Văn Hàn lớn tiếng chỉ trích.
"Tàn nhẫn?" Tịch Anh nhướn mày, trong mắt lạnh buốt một mảng, "Lâm Văn Hàn, anh tự hỏi lương tâm mình một chút, anh đã thật sự biết chính xác hai chữ tàn nhẫn này viết như thế nào sao?"
Lâm Văn Hàn bị lời nói của Tịch Anh làm cho nghẹn họng.
Hắn biết rõ Tịch Anh đang nói đến sự tình hắn hủy hôn.
Chuyện này nói đến cùng đúng là đều do hắn sai, nhưng hắn không phải cũng vì thế mà trả cái giá rất lớn rồi sao?
Nhưng ——
"Lam Thấm, từ bao giờ cô đã trở lên hủng hổ dọa người như thế? Cô ở trong ấn tượng của tôi không phải là dạng người này, có phải là có người ở bên tai cô nói xấu tôi hay không? Có phải hay không là Cố Phạm Đình?"
Lâm Văn Hàn cứng cổ nỗ lực di chuyển trọng điểm.
Tịch Anh cười khẩy, "Tính cách của tôi từ trước tới nay đều như vậy, chỉ là bất quá thời điểm tôi thích anh thì sẽ đóng vai thành bộ dáng người anh yêu thích, nhưng tôi không còn thích anh nữa, anh cho rằng anh là ai?
Còn có, lấy giá trị nhan sắc và thân phận địa vị của anh, còn không đủ tư cách để soi mói một tư lệnh anh tuấn kia, chứ đừng nhắc tới người nói xấu anh.
Đừng lấy lòng tiểu nhân của anh, đo lòng quân tử người ta."
"Lam Thấm, cô!" Lâm Văn Hàn quả là rất nhanh bị Tịch Anh nói cho tức chết.
Từ lần đầu tiên Lam Thấm nhìn thấy hắn đã bắt đầu yêu hắn, cho nên ở trước mặt hắn, Lam Thấm luôn luôn thể hiện là một người dịu dàng ngoan ngoãn mà sùng bái hắn, cho tới bây giờ vẫn là bộ dáng dỗ ngon dỗ ngọt.
Lâm Văn Hàn mặc dù mặt mũi không hiển lộ, nhưng có chút thẳng nam ung thư hắn vẫn rất được lợi.
Sau khi Lam Thấm tiến cử nhân mạch cho hắn, điều động tài nguyên của tập đoàn Lam thị tới cho hắn, hắn vẫn luôn luôn cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
Ai bảo Lam Thấm thích hắn?
Sau đó, hắn thành công đưa Lâm Thị trở lên lớn mạnh, trong lòng cảm thấy rất đắc ý kiêu ngạo, luôn cảm thấy mình bá đạo ghê gớm.
Thế nhưng cho tới bây giờ Lâm Văn Hàn cũng chưa từng nghĩ tới, nếu như không có những nhân mạch và tài nguyên này, hắn căn bản là không thể thành công!
Đừng nói cái gì mà cho hắn 10 năm hắn cũng có thể làm được, nhân mạch cùng tài nguyên của một xí nghiệp không phải chỉ dựa vào thời gian là có thể tích lũy.
Trong đáy lòng hắn luôn phủ nhận tất cả sự trợ giúp của Lam Thấm dành cho hắn, bây giờ nghe Tịch Anh nói cô có thể hủy tương lai của Lâm Thị, hắn mới nhớ, những nhân mạch và tài nguyên kia rốt cuộc là người nào đưa tới cho hắn.
Lâm Văn Hàn nổi giận, nhưng cũng rất luống cuống.
Coi như hiện tại hắn tạm thời rời khỏi Lâm gia, nhưng cha mẹ chỉ có một đứa con trai là hắn, Lâm Thị cuối cùng vẫn sẽ rơi vào lòng bàn tay hắn.
Nếu như Lâm Thị sụp đổ, nhân mạch và tài nguyên đều sẽ bị Tịch Anh thu hồi, như vậy hắn cũng không thể cam đoan mình có thể xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Dù sao Lâm Thị đã ở trong tay hắn 5 năm, đều không hề có một chút thành tích, số thành tích này đều do sau khi hắn quen biết Lam Thấm mới bắt đầu có khởi sắc.
Hơn nữa hiện tại ở bên người Tịch Anh còn xuất hiện thêm một Cố Phạm Đình, đó là một người đàn ông ưu tú hơn gấp 10000 lần so với hắn.
Lâm Văn Hàn có chút hối hận.
Hắn nhìn thoáng qua người phụ nữ trong ngực, thật sự rất muốn cho mình một bạt tai.
Chỉ vì người phụ nữ này, hắn lại dám từ bỏ Lâm Thị gia sản ngàn tỉ sao?
Tịch Anh chú ý đến biểu tình biến hoá trên mặt Lâm Văn Hàn, đôi mắt hẹp dài tinh xảo híp híp.
Sách.
Thì ra Lâm Văn Hàn cũng không phải là loại người si tình giống như nhiệm vụ giới thiệu nha.
Thì ra hắn căn bản là không phải thật sự muốn rời khỏi Lâm gia, không phải thật sự muốn buông bỏ thân phận Lâm gia công tử nha.
[ kí chủ, làm sao mà cô nhìn ra được nhiều tin tức như vậy? Ta cớ sao ... Cái gì cũng không nhìn ra a? ] Thanh âm nghi hoặc lại mê mang của Tiểu Ức Ức vang lên trong đầu Tịch Anh.
***