Editor : Yume0000 "Cô nói chuyện tôi đã từng yêu Lâm Văn Hàn cả thành phố đều biết, vậy ý cô chính là, lúc trước cô cũng biết đi." Tịch Anh không nhanh không chậm nói.
"Tôi đương nhiên biết ..." Lời còn chưa kịp nói hết, Ngải Linh Linh kịp thời ngậm miệng lại.
Cô ta dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Tịch Anh, muốn nói lại thôi, bộ dáng rõ ràng là muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi ra lời.
"Cô đương nhiên biết cái gì?" Ngữ khí Tịch Anh rất nhạt, nhưng đầy đủ khí thế.
Khiến thời điểm Lâm Văn Hàn từ chỗ ngồi kế tài xế trên xe đi xuống, đã nhìn thấy bộ dáng hùng hổ doạ người này của Tịch Anh.
"Lam Thấm, cô đúng là âm hồn bất tán!" Hắn bước nhanh lên phía trước, cơ hồ muốn đem Ngải Linh Linh đang khóc ôm vào trong ngực.
Ngải Linh Linh không hổ là diễn viên, nói khóc liền khóc, Tịch Anh tận mắt thấy thời điểm cô ta nhìn thấy Lâm Văn Hàn xuống xe, nháy mắt một cái, trong hốc mắt đã chan chứa nước mắt.
Đúng chuẩn bộ dáng đáng thương, là loại mà đại đa số đàn ông yêu nhất.
Ban đầu Tịch Anh chỉ suy đoán Ngải Linh Linh không đơn thuần giống như trong nhiệm vụ kể sơ lược trọng điểm, hiện tại, cô đã thật sự xác nhận, nữ chính Ngải Linh Linh trước mắt, không chỉ có tâm cơ, mà còn rất có dã tâm.
Tất nhiên chỉ cần xác định ngần ấy, nhiệm vụ chi nhánh chia rẽ Ngải Linh Linh và Lâm Văn Hàn sẽ không khó hoàn thành.
Chỉ cần khiến Ngải Linh Linh ở trước mặt cô thừa nhận cô ta là một người như thế nào, sau đó dùng công năng thu hình của Tiểu Ức Ức để ghi hình lại, đưa cho Lâm Văn Hàn là được.
Loại đàn ông như Lâm Văn Hàn này, trời sinh tính tình lương bạc, dù cho có thích Ngải Linh Linh, thì hắn yêu nhất vẫn chính là bản thân hắn.
Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nữ nhân bên hắn mang theo bất kì mục đích gì tiếp cận hắn.
Đến lúc đó, hai người họ sẽ tự tan rã.
Nghĩ thấy chi nhánh nhiệm vụ sắp được hoàn thành, tâm tình Tịch Anh tức khắc trở nên rất tốt.
Lâm Văn Hàn thấy trong mắt Tịch Anh tràn ngập ý cười thì mờ mịt, còn không thèm để ý lời hắn nói, tức giận đến không nói lên lời!
Cũng bởi vì Lam Thấm, nên hắn mới có thể bị mang vào cục cảnh sát, còn bị tạm giam một đêm!
Hiện tại Lam Thấm còn đυ.ng hư chiếc xe duy nhất hắn mang ra từ Lâm gia!
Không được, hắn nhất định phải khiến cho Lam Thấm nếm thử tứ vị vào cục cảnh sát!
Nghĩ tới điều này, thái độ của Lâm Văn Hàn bỗng nhiên có chuyển biến tốt.
"Lam Thấm, tôi biết cô một mực đi theo tôi là vì muốn một lần nữa ở bên tôi, nhưng mà, tối hôm qua tôi ở cục cảnh sát một đêm, điện thoại đã sớm hết điện, cô lấy điện thoại di động của cô gọi điện xin cho tôi về nhà, tôi sẽ theo cha mẹ tôi nói tôi đã nghĩ thông suốt, sẽ thực hiện hôn ước trước đó."
Lâm Văn Hàn căn bản không phải là muốn gọi điện thoại về nhà, mà muốn đoạt chiếc điện thoại là mối liên hệ duy nhất của Tịch Anh và Cố Phạm Đình.
Cứ như vậy, như vậy thì lát nữa hắn chắc chắn có thể gọi điện thoại báo cảnh sát.
Hắn cho rằng, người của cục cảnh sát bên này không biết Tịch Anh và Cố Phạm Đình có quan hệ, vì vậy chắc chắn sẽ không quan ngại quan hệ của Cố Phạm Đình phía trên mà đối với Tịch Anh đủ kiểu nịnh nọt.
Hắn cũng sẽ có thể trút cơn giận.
Lâm Văn Hàn vừa nói xong, Ngải Linh Linh đang được ôm trong ngực hắn toàn thân bất chợt cứng đờ.
Cái gì? Lâm ca muốn cùng Lam Thấm tái hợp một lần nữa?
Tại sao có thể như vậy? Lâm ca không phải đã nói đời này người hắn yêu chỉ có cô ta sao? !
Chẳng lẽ Lâm ca cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được thời gian nghèo khó khổ cực, hắn phải trở về thân phận Thiếu Gia Lâm gia sao?
"Lâm tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi căn bản không hề có ý tứ này.
Được nhìn thấy bộ dạng của anh hiện tại, tôi cảm thấy thật cao hứng.
Tôi không hề hối hận vì đã từng trợ giúp cho Lâm gia anh, bởi vì tôi tất nhiên có thể giúp anh lên lầu cao, tự nhiên cũng có thể đạp sập cái lầu cao này."
Tịch Anh nói chuyện một chút cũng không uyển chuyển, từng câu một cắm vào trong lòng Lâm Văn Hàn.
***