Chương 17: Cái này Quân thiếu ta che lên 16

Editor : Yume0000

Lúc đầu Tịch Anh nghĩ sẽ đẩy Cố Phạm Đình ra thì sau khi nghe được thanh âm nhắc nhở của Tiểu Ức Ức, bèn không tiếp tục động tác nữa.

Cũng đã lên đến 99%, muốn tới 100% cũng chỉ cần vài phút sự tình.

Chỉ là, tận tới khi Cố Phạm Đình từ môi cô rời đi, cô đều không nghe thấy một thanh âm nhắc nhở nào nữa.

Cố Phạm Đình nhìn ánh mắt mông lung lại có chút mê mang của Tịch Anh, không khỏi nhếch nhếch khóe miệng, nụ cười lạnh nhạt nhiễm trên mặt mày, khiến một đám quần chúng ăn dưa hận không thể đập điện thoại.

Thế nhưng, bọn họ không dám.

Đây chính là Cố tư lệnh nha!

Đập ảnh chụp hắn? Là ngại sống không được quá lâu sao.

Cố Phạm Đình nhìn lướt qua bò bít tết cùng gan ngỗng đặt trên mặt bàn, còn có chai Champagne chưa động chút nào kia, trong lòng chậm rãi hiện lên một chủ ý tuyệt diệu.

"Nhân viên phục vụ, đóng gói." Hắn vỗ tay một cái với nhân viên phục vụ đang lâm vào trạng thái bất động.

Một tiếng vang này giống như ấn một cái nút làm thức tỉnh những người phía dưới một dạng, nhân viên phục vụ mãnh liệt giật mình tỉnh lại.

"À! Tư lệnh! Ngài nói cái gì!"

"Tôi nói, đóng gói." Tâm tình Cố Phạm Đình rất tốt lặp lại một lần nữa.

"Thế nhưng tư lệnh, đóng gói mà nói mùi vị chắc chắn sẽ thay đổi ..." Nhân viên phục vụ yếu ớt nói.

Nói xong lại hối hận!

Tư lệnh sao có thể không biết!

"Vâng vâng vâng, tôi lập tức đóng gói cho ngài liền!" Sau đó, nhân viên phục vụ chạy trốn.

Một giờ sau, Cố Phạm Đình lái xe đưa Tịch Anh tới bờ biển Nam thị.

Hắn đem đồ ăn đóng gói từ trong xe ra, rồi lại lấy ra một cái bàn lớn.

Nhìn Cố tư lệnh người người kinh sợ đang cứ như thế bận trước bận sau, Tịch Anh một chút tâm lý áy náy cũng không có.

Cô đứng bên cạnh xe, ngước mắt nhìn mặt biển mặt biển phương xa.

Nước trời giao nhau, màu xanh lam của biển cùng trời xanh dung hợp lại với nhau như một sự hoàn mỹ, phảng phất như bọn chúng vốn dĩ chính là một thể.

Bốn phía xung quanh ngoại trừ sóng biển đập vào bên bờ tạo từng tiếng vang nhỏ, hoàn toàn yên tĩnh.

Thỉnh thoảng có mấy con hải âu bay qua, khiến cho trạng thái tĩnh lặng này tăng thêm chút động thái nguyên tố.

"Lam Thấm, đến ăn đi." Cố Phạm Đình ngồi trên chiếc ghế gập đơn xơ mời Tịch Anh.

Tịch Anh quay mặt đi, "Cố đại tư lệnh, chẳng lẽ anh không cảm thấy được bản thân chụp ( hàm hố chăng ? ) sao?"

Cố Phạm Đình biết rõ cô là đang nói đến sự tình đóng gói đồ ăn.

"Chẳng lẽ em không cảm thấy không khí và phong cảnh nơi này đều tốt hơn so với trong nhà ăn sao?" Cố Phạm Đình tách gan ngỗng đưa vào trong miệng, rồi uống một ngụm Champagne, nói: "Mùi vị cũng không kém quá nhiều, đừng lãng phí."

Tịch Anh đi sang ngồi.

"Chén rượu này kính em vì đã giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ." Cố Phạm Đình giơ ly rượu lên, muốn cùng cô cụng ly.

"Không cần cảm ơn, đánh bậy đánh bạ." Tịch Anh tỏ vẻ không quan trọng.

Loại thái độ này khiến Cố Phạm Đình không hiểu.

Hắn đặt dĩa xuống, vẻ mặt thành thật nhìn Tịch Anh.

"Lam Thấm, em thích tôi." Ngữ khí chắc chắn.

"Không thích." Tịch Anh phủ định.

"Vậy vì cái gì em lại hôn tôi?"

"Muốn cho anh thích tôi."

Dù là chỉ số IQ cao đạt 300 - Cố Phạm Đình cũng bị lời Tịch Anh nói quấn cho hôn mê.

"Em không thích tôi, sao lại muốn để tôi thích em?"

[ kí chủ, cô ngàn vạn lần không được để lộ ra chuyện liên quan đến vị diện này, nếu không nhiệm vụ sẽ trực tiếp thất bại, mà cô cũng sẽ trực tiếp tiếp nhận hình phạt cuối cùng. ]

Lời nhắc nhở này của Tiểu Ức Ức khiến Tịch Anh ngậm miệng.

Tịch Anh trầm mặc khiến Cố Phạm Đình cho rằng cô không nói là bởi vì thẹn thùng.

"Đã muộn rồi, đêm nay tôi cùng em về nhà." Cố Phạm Đình lại lần nữa cầm dao nĩa lên, ngữ khí bình thản ném ra một quả lựu đạn.

"Làm gì."

"Gặp cha mẹ tôi." Cố Phạm Đình đương nhiên nói.

Tịch Anh: "..." Lúc nào trở thành cha hắn mẹ hắn?

***