Editor : Yume0000 Tịch Anh từ phía sau giữ chặt cánh tay công nhân, hướng về phía ngược lại mà gập xuống.
Chỉ nghe thấy một tiếng gẫy gọn thanh thúy, cánh tay công nhân đã gãy mất.
"A!" Công nhân gào thét, thấy rõ người tới sau không khỏi mắng một câu, "Nữ nhân thối! Dám cả gan đến quản chuyện của lão tử, xem ra là mày không muốn sống nữa!"
Tịch Anh hừ lạnh một tiếng, "Vốn là chán sống, nhưng nghĩ đến có người dơ bẩn như ông muốn chôn cùng, tôi lại muốn đổi chủ ý."
"Nói khoác mà không biết ngượng!" Công nhân lập tức thấp giọng nói với con hắn ở bên cạnh : "Con trai! Đi gọi các bác của con đến!"
Cậu bé sau khi nghe vậy liền chạy đi.
"Hành vi đánh không lại bèn gọi người thì có thể lý giải, nhưng tôi lại muốn nhìn xem ông có hay không còn mạng trước khi họ tới." Tịch Anh hời hợt nói một câu, sau đó nhặt một hòn đá lên, cầm trên tay ước lượng.
Nàng nhìn về hướng Cố Phạm Đình, khoé miệng mỉm cười, sát ý trong mắt nổi lên bốn phía, "Có phải vừa nãy hắn định cầm hòn đá lớn bằng vậy đập vào đầu anh."
Cố Phạm Đình nhìn thoáng qua hòn đá đang được ném lên ném xuống trong tay cô, đổ thêm dầu vào lửa: "Lớn hơn so với viên này một chút."
"À."
Nghe vậy, Tịch Anh không tiếp tục ném tảng đá lên trên trời, mà chọn lấy một khối khác.
Cô thẳng tắp đi về phía công nhân.
"Mày muốn làm gì, tao nói cho các người biết đừng có mà làm loạn, trưởng khu của khoáng khu này là anh trai tao, Phó thị trưởng Nam thị là đại ca tao, nếu chúng mày dám làm gì với tao bọn họ sẽ không tha cho các người! Mày đừng tới đây! A! -- "
Tảng đá đập lên đầu công nhân, máu tươi trong nháy mắt đã chảy ra.
Trước lúc Tịch Anh động thủ, Cố Phạm Đình đã che mắt đứa bé phía sau hắn.
Sau khi nghe lời nói của công nhân, đôi lông mày anh tuấn thẳng tắp của hắn nhíu lại một chút.
Hắn điều tra sự việc lâu như vậy vẫn không có gì tiến triển, tựa hồ giờ đã có đột phá.
"Đại Ca! Đại Ca anh thế nào Đại Ca!" Lúc này, một lũ đàn ông vội vàng chạy tới.
Sau khi thấy hình ảnh máu me, cả đám đều sợ ngây người.
Tịch Anh nắm chặt hòn đá dính máu đứng lên, nhàn nhã đi đến bên người Cố Phạm Đình.
"Các người đều nghe kỹ cho tôi!" Tịch Anh cúi người, một tay ôm lấy bả vai Cố Phạm Đình, tuyên cáo chủ quyền nói: "Cố Phàm người này, là của tôi."
Cố Phạm Đình liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt bay vào chóp mũi hắn.
Không phải mùi nước hoa hóa học tạo thành mà là, hương khí trên chính người cô.
Khiến cho người ta mê muội.
"Tốt, Cố Phàm là người của mày đúng không! Các anh em đều lên cho tao! Hôm nay không đánh chết con đàn bà này tao liền không họ Ngô!" Công nhân đầu còn đang chảy máu rống to.
Nhưng mà những người khác nhìn nhau một chút, cũng không dám động thủ.
"Các người trước kia làm nhiều lần như vậy cũng không sợ! Hôm nay làm sao lại dở chứng? Không phải chỉ là một ả đàn bà thôi sao, vén tay áo lên là có thể làm a!"
"Đại Ca, trước kia đều là nông dân làm công ngu xuẩn, nhưng bây giờ lại khác, hiện tại cô ấy là ..."
"Ha? nông dân làm công ngu xuẩn?" Lời còn chưa nói hết, đã bị giọng nói trầm thấp băng lãnh của Cố Phạm Đình ngắt đoạn.
Toàn thân khí tràng của hắn kiềm chế đã lâu nay trong nháy mắt điên cuồng phóng thích ra ngoài, phong độ Vương Giả bao phủ khắp mọi nơi.
Xốc chiếc chăn mỏng đắp trên hai chân lên, hắn đứng người bước dậy.
Thân hình hoàn mỹ cao lớn thẳng tắp, ý cười ôn nhuận hiền lành bị một mặt cao ngạo lạnh lùng thay thế.
Bên mặt hắn cương nghị như đao gọt, mỗi một góc cạnh đều cho thấy người đàn ông này có bao nhiêu cuồng ngạo không bị trói buộc!
"Anh, anh không phải tàn tật sao ..." Mấy tên kia một lần nữa kinh ngạc đến ngây người!
Cố Phạm Đình vỗ tay phát ra tiếng, một phút đồng hồ sau, mấy trăm người mặc quân trang từ bên ngoài chạy tới.
***