Tác giả: Bao Nilon | Dịch: Hạ Chí
Do tôi diễn quá đạt hay sao mà Quý Lương ngày càng quan tâm tôi, cũng ngày càng tin tưởng tôi.
Chẳng mấy nữa là tròn một tháng nằm vùng, anh bắt đầu dẫn tôi cùng đi gặp khách hàng.
Bảo là đi gặp khách hàng, nhưng tôi hay tin từ mấy đàn em của anh và biết được rằng, hình như đối phương là quán hát khác chuyên chơi bẩn. Quý Lương muốn đàm phán với họ.
"Nên đi từ sớm hơn mới phải! Đại ca nhịn giỏi thật đấy!"
"Chuẩn! Chuyến này không làm cho ông ta tâm phục khẩu phục thì khỏi cần vác cái mặt về!"
Nghe cuộc trò chuyện trong xe, tôi hoảng hốt cấp tốc gửi một chuỗi mã Morse cho đội trưởng.
Đợi mãi đội trưởng mới trả lời:
- Tiếng chim gì đấy? Nói chuyện bình thường cho tôi!
Tôi nhìn Quý Lương ngồi ở ghế lái phụ, nhanh tay gõ bàn phím lạch cạch:
- Họ sắp đi đánh nhau, một lúc nữa mọi người có thể đến bắt gọn cả lưới.
Vừa gửi xong tin nhắn, tôi ngẩng lên thì bỗng nhìn thẳng vào đôi mắt của Quý Lương trong gương chiếu hậu.
Anh nheo mắt, chau mày hỏi: "Nhìn gì?"
Trong xe chợt im phăng phắc. Đàn em ngồi bên cạnh tôi định ngó vào điện thoại, tôi nhanh tay nhanh mắt tắt màn hình.
Gương mặt cương nghị kia bỗng nhăn lại, anh sầm mặt: "Giấu cái gì?"
"Em hơi căng thẳng nên... Em đọc truyện sắc cho đỡ hồi hộp nên xấu hổ ạ."
Tài xế phanh gấp, trong xe im lìm.
Tôi thấy Quý Lương giật mép mấy cái, đang định thả lỏng cảnh giác lại nghe anh thản nhiên hỏi: "Tên là gì?"
"Dạ?"
Anh mỉm cười, chỉ vào điện thoại của mình: "Anh cũng căng thẳng, cho anh đọc cùng xem sao."
Ặc! Sao mà khó đối phó thế nhỉ!
Tôi nhanh trí, nuốt ực nước miếng rồi hét to: "Tên là "Nhạc Khả"[1]! Anh đọc đi!"
[1. Truyện đam mỹ của tác giả Kim Ngân Hoa Lộ, truyện sắc siêu sặng nổi tiếng bên Trung.]
Anh tìm kiếm, một lúc sau quăng luôn điện thoại sang bên cạnh, hạ cửa kính xe xuống cho bớt nóng.
"Tề Chúc, em biếи ŧɦái thật đấy."
"Em thích thế đấy ạ."
"..."
Gu mặn quá.