Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
"...Anh?" Yến Lai chậm rãi đánh ra dấu hỏi.

Úp Ly dậs xứp pứrh đờ, pũrh tay wộ nâu luai rór đã pge đi qắp tặx pủa y, ý xgứp đượp tìrg fgôrh pẩr xgậr dỡ dời, părh xgẳrh y xnorh dòrh, hượrh hạo xìt tộx dý bo: "Tôi rói dà wởi jì xôi pựp fì pgár hgéx xgứ rgư qữa, pả rhọr rúi rày pũrh đừrh gòrh xìt đượp tộx pgúx rào, rhay pả xgú pái pó jú pũrh wị đuổi pgạy xoàr wộ, pgỗ gắr pó qữa để đúx, nõ nàrh dà luỳrg xươrh rhọp bịpg(*)!"

(*) Ý wcỉ xượu puý.

Yến Lai vô ý thức phát ra một âm đơn: "A?"

Úc Ly chỉ nghĩ hắn ta không tin, lạnh giọng nhấn mạnh: "Anh nói một màn kia tôi cũng nhớ, lúc ấy tôi ngay ở bên cạnh nhìn chằm chằm, còn có thể sai sao?"

"Úc tiên sinh quen biết hắn?" Yến Lai khϊếp sợ, rốt cuộc vị đại minh tinh tuổi trẻ này sống bao lâu? Nhưng thứ hắn ta nóng lòng muốn biết nhất là một chuyện khác: "Hắn là ai?"

"Một tên lừa gạt." Úc Ly tức tối, phát hiện tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Tạ Phỉ, trong lòng hốt hoảng, hận không thể chặn được miệng Yến Lai, cắn răng nói: "Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Bảo anh làm việc anh lại không động, có phải muốn trộm lười hay không?"

Thấy dáng vẻ này của Úc, còn có cái gì Tạ Phỉ không hiểu nữa, hắn hơi nheo mắt lại, thầm nói hóa ra Úc Ly là được chủ nhân động phủ trước nuôi lớn, có một tầng quan hệ luân lý như vậy, mập mờ hắn nghĩ trước đó hẳn là ảo giác, có lẽ chỉ là trưởng bối cưng chiều, và vãn bối lệ thuộc vào thôi.

Chỉ thấy Úc Ly đã sắp nổ tại chỗ, hắn cũng không dám bám vào râu hổ nữa, liền giảng hòa, "Nghe nói 7 rưỡi sẽ dừng cung cấp bữa tối, chúng ta nhanh chóng dựng lều vải đi."

Bọn họ mang theo bốn lều vải, Lục Thắng Nam dùng riêng một cái, Lục Hi Bình và Yến Lai ở cùng nhau, vốn dĩ Bạch Diễm cũng ngủ một mình, nhưng khi Úc Ly thấy A Phúc vừa bay vào lều liền chui vào trong túi ngủ của Tạ Phỉ, khiến y giận đến mức ném nó cho anh bạn ngoại quốc lần nữa.

Đến khi Úc Ly trở về lều vải, chỉ thấy Tạ Phỉ đã ôm đầu gối ngồi trong túi ngủ, đỉnh đầu có một ngọn đèn măng xông, ánh đèn chiếu vào đôi mắt đang mỉm cười của hắn: "Anh A Phúc không ngủ ở đây sao? Vậy tối nay cũng chỉ có hai chúng ta ngủ."

Úc Ly đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp đó thân thể ấm lên nhanh chóng, luôn cảm thấy những lời này của Tạ Phỉ, thậm chí biểu tình lúc này đều có thâm ý vô hạn, thật giống như đang ám chỉ y là cố ý tạo nên.

Úc Ly cố gắng trấn định cảnh cáo: "Cậu cũng đừng hòng nhân cơ hội làm gì."

Thấy Tạ Phỉ lộ vẻ mờ mịt, y lại nói quá thẳng thừng, vì vậy căng mặt: "Tôi ra đi vòng vòng, tự cậu tỉnh lại đi."

Tạ Phỉ đúng là tỉnh lại một chút, cho ra kết luận mình hoàn toàn không có chỗ sai, lại nghĩ sẵn trong đầu lát nữa nên nhận sai thế nào, nhưng hắn đợi nửa giờ mà Úc Ly còn chưa có trở lại.

Đã qua 7 giờ, Tạ Phỉ sờ bụng một cái, không thể làm gì khác hơn là đi ăn cơm trước.

Cách chỗ hạ trại không xa có một ngôi chùa, cung cấp bữa ăn thường ngày, lúc Tạ Phỉ đến chỉ còn lại vài món ăn cuối cùng, hắn tùy tiện lấy chút, bê đĩa tìm mấy người bạn, phát hiện ngồi cùng bàn còn có một hòa thượng mắt to mày rậm.

"Tiểu thí chủ, giờ này mới tới ăn cơm sao?" Hòa thượng cười hỏi.

Tạ Phỉ cũng trả lại nụ cười, "Ừ, chờ anh tôi nữa."

Mấy người còn lại cũng sắp ăn xong rồi, rối rít hỏi Úc Ly đâu?

Tạ Phỉ ngồi xuống, "Y nói muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, không sao, dù sao y không ăn cơm tối."

Tiếng nói vừa dứt, A Phúc vốn nằm ở đỉnh đầu Bạch Diễm liền bay đến trên vai hắn, Tạ Phỉ lười quản nó, quả thực đói bụng không chịu được, cũng không có tâm trạng chê bai mùi vị thức ăn kém, cắm đầu liền ăn.

"Đi dạo một chút cũng không tệ, hôm nay chùa mở hội thuyết pháp, 8 giờ còn có một buổi pháp hội." Buổi tối trong núi tối lửa tắt đèn, hòa thượng chỉ cho là anh trai thiếu niên đi vòng vo trong chùa một chút thôi, "Buổi thuyết pháp là do phương trượng của chúng tôi tổ chức, tu vi cao thâm, mọi người có thể đi nghe một chút."

Lúc này Bạch Diễm lộ ra hứng thú, thân là người ngoại quốc, hắn ta rất tò mò với truyền thống văn hóa nước lạ, liền hàn huyên cùng hòa thượng.

Tạ Phỉ nghe vậy mới biết chùa này được xây vào Tùy triều, bây giờ đã có lịch sử hơn ngàn năm.

Lúc hòa thượng nhắc tới phương trượng đời đầu tiên, Tạ Phỉ chợt nghe âm thanh nhỏ như con muỗi vang lên bên tai, "Vị phương trượng kia là người tốt, nếu không nhờ ông, lão đại chắc phải chết đói..."

Tạ Phỉ nghiêng đầu liếc nhìn A Phúc dán vào trên cổ hắn, động môi một cái nho nhỏ, "Có chuyện gì thế?"

"Haiz, tôi cũng là nghe lão đại tự nói, cụ thể thì không dám nói, tóm lại chính là điều kiện tự nhiên xảy ra biến đổi lớn, y không tìm được ăn, đói bụng thoi thóp, được vị phương trượng kia nhặt về chùa, rất cưng chiều—" A Phúc kịp thời im tiếng: "Dù sao thì được nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, ngài hiểu đấy."

Hiểu, không phải là bị coi làm thú cưng sao?

"Trước kia mọi người... Tôi nói là động phủ ban đầu chính là ở trên ngọn núi này?" Tạ Phỉ che miệng nhỏ giọng hỏi, hắn nghĩ đến cảm giác quen thuộc chợt đến trên xe, cùng với cảnh tượng Yến Lai nhìn thấy, càng thêm tin tưởng mình chính là chủ nhân trước của động phủ chuyển thế. Mà cả ngày hắn đều từ trên xuống dưới ở núi sau thôn, nhưng chưa bao giờ cảm thấy thân quen, hôm nay sơ tới nơi này liền sinh ra tâm trạng khác thường, càng thêm có suy đoán này.

“Đúng, chúng tôi ở đỉnh ngọn núi chính, nhưng khắp đỉnh núi đều là thuộc về địa bàn của chúng tôi."

Chỗ trước mắt bọn họ chỉ mới là ngọn núi có độ cao một nghìn mét so với mực nước biển, đỉnh núi chính cao hơn ba nghìn mét, phải ngồi một chuyến cáp treo khác. Nhưng cuối tháng mười một hàng, đỉnh núi chính đều đóng cửa.

"Vậy tại sao khách sạn lại dọn đến thôn Tịch Ninh?" Bàn về phong thủy, hiển nhiên núi Thiên Cơ tốt hơn.

"Nhắc tới cũng là bất ngờ." A Phúc thở dài, thổi lỗ tai Tạ Phỉ ngứa ngáy, "Lúc ấy lão đại bị người đuổi gϊếŧ, chạy loạn khắp núi rừng, chạy mãi đến núi sau thôn, trùng hợp mở được phong ấn động phủ. Dĩ nhiên chúng tôi cũng muốn dọn về, nhưng khi đó bên ngoài không có linh lực, chút linh lực còn sót lại trong động phủ còn phải dùng để duy trì hình người của tôi và Tương Phi, lão đại cũng không thể ra sức, chỉ có thể đợi trước, ai ngờ lại phải đợi trên trăm năm..."

"Đuổi gϊếŧ?" Tạ Phỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mới nghe Úc Ly bị nuôi như thú cưng, lại nghe thấy Úc Ly bị đuổi gϊếŧ, cho nên những năm Úc Ly đổi trở về nguyên hình rốt cuộc thảm thế nào?

"Thế đạo loạn, đều là những thợ săn trộm vì tiền mà bán lương tâm."

Tạ Phỉ đang muốn hỏi lại, chợt nghe xa xa truyền tới mấy tiếng chuông vang cổ xưa mà hùng hồn, hòa thượng bên cạnh đứng lên, "Pháp hội sắp bắt đầu, các vị thí chủ cứ từ từ ăn, tôi đi trước một bước."

Bạch Diễm và Yến Lai đi theo hòa thượng, hai người nhà họ Lục cảm thấy lạnh không muốn đi, mà A Phúc lúc nghe Tạ Phỉ định đi tìm Úc Ly thì kiếm cớ chuồn.

Trở lại lều vải, vẫn không thấy bóng dáng Úc Ly.

Tạ Phỉ đi quanh sân hạ trại tìm một vòng mà không có kết quả, liền đi dọc theo thềm đá, định thử may mắn một chút.

Ánh đèn trên sân chiếu tới, soi sáng ra tuyết trắng chất đống hai bên thềm đá, cùng với núi rừng đêm lạnh.

Hít một hơi, có thể lạnh đến tận phổi.

Dần dần, người sau lưng thanh càng ngày càng nhỏ, ánh sáng cũng càng ngày càng mờ.

Tạ Phỉ đang do dự có nên đi tiếp không, nhưng vừa rồi ăn cơm quá nhanh, lại nói chuyện cùng A Phúc, khiến bây giờ tiêu hóa không tốt, dứt khoát lại đi một chút nữa để tiêu cơm.

Hắn mở điện thoại lên chiếu sáng đèn pin, sau khi tìm kiếm năm phút sau, phát hiện Úc Ly ở một nơi ngắm cảnh nhỏ trên núi.

Bóng lưng của đối phương gần như hòa vào bóng tối, nếu không phải Tạ Phỉ nhanh mắt, thật đúng là không nhận ra.

Đoán chừng là bị ánh sáng chiếu đến, Úc Ly quay lại.

"Ca, anh… "

Tạ Phỉ bỗng dưng sửng sốt.

Mượn ánh đèn, hắn hoảng hốt nhìn thấy trong mắt Úc Ly không kịp thu hồi vẻ buồn bã, là bi thương không thể làm lơ.

Ncưlr Úw Ly xấk lcalc xũ

tắk, lữa lcìl malr qúw đã bcôi hcụw lcư kcườlr.

Tạ Phỉ khẽ mím môi, cũng không cho là mình cảm giác sai, nghi ngờ có phải trở lại chốn cũ, gợi lên một ít chuyện cũ u ám trong trí nhớ của Úc Ly hay không.

Hắn đi tới bên cạnh Úc Ly, rất muốn nói anh đừng buồn, cửa lại nói ra “Sao anh lại ở đây?”

"Tùy tiện đi dạo một chút."

"A."

Hai người đồng thời yên lặng, bốn phía không tiếng động.

Hồi lâu sau, Úc Ly hỏi: "Không lạnh sao?"

Lúc này Tạ Phỉ mới cảm giác cánh tay để lộ ra bên ngoài ạnh đến tê dại, vội nhét điện thoại vào trong túi, một cái tay khác nắm lấy ngón út lạnh cóng.

Bóng tối thoáng chốc hạ xuống, chỉ có trăng sáng và ánh sao.

Trong yên tĩnh, Tạ Phỉ nghe tiếng kéo khóa, tiếp theo quần áo ma sát, rồi sau đó trên vai có thêm cái áo khoác lẫn mùi đàn hương và thanh trúc.

"Cậu lạnh mà cũng không biết?" Trong giọng Úc Ly mang theo vẻ giễu cợt.

Một cái tay đưa tới, cầm lấy tay phải Tạ Phỉ, yêu lực hóa thành hơi nóng chui vào dưới da, để cho hắn có loại cảm giác thoải mái như ngâm ở trong nước ấm.

Tạ Phỉ quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ của đối phương.

"Ca."

"Ừ?"

Tạ Phỉ bỗng nhiên nghiêng người, nhanh chóng hôn lên mặt Úc Ly một cái.

Hôn xong hắn còn rất thấp thỏm, dĩ nhiên cũng thấy có lỗi, thậm chí thấy buồn cười, bởi vì hắn hôn được một miệng đầy râu.

Thật ra thì Tạ Phỉ chỉ thấy kích động, muốn hôn thì hôn thôi.

Nhưng tỉnh táo suy nghĩ lại, thời gian địa điểm như vậy, không khí như vậy, thật giống như không quá thích hợp, hơn nữa còn không có phông nền, có phải không đủ trang trọng hay không?

Ai, lại phải bị mắng.

Nhưng mà "bậy bạ" theo dự đoán chậm chạp không xuất hiện, Úc Ly cũng chậm chạp không phản ứng.

Hiển nhiên, dựa theo nhân cách trước sau như một của Úc Ly, không thể nào là vì đang bình tĩnh được.

Chẳng lẽ xấu hổ đến tự bế rồi?

Tạ Phỉ do dự có nên giải thích một chút hay không, chợt bị hất tay ra.

Trong bóng đêm, một bóng người không ngừng lui về phía sau, cứ mãi lùi, đến bên cạnh đài quan sát, tiếng bước chân vang vọng ở trong không gian trống trải, lộn xộn mà khủng hoảng.

"Ca, anh cẩn thận…"

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, bóng đen trực tiếp rơi khỏi mép đài quan sát.

???

Đầu óc Tạ Phỉ trắng xóa, xông tới theo điều kiện phản xạ, phát hiện hàng rào bằng gỗ cao đến nửa người đã bị đυ.ng gãy.

Tình huống gì đây? Chỉ hôn một chút thôi mà?

Hắn nghĩ cùng lắm là bị mắng một trận, nhưng sao lại xảy ra mạng người rồi??!

"Ca ——"

Vách núi đen sì tựa như thú dữ miệng to như chậu máu, Tạ Phỉ kêu lên mấy tiếng xuống dưới sườn núi, nhưng chỉ nghe được hồi âm của mình, hắn run rẩy lấy điện thoại ra, muốn bấm gọi cầu cứu, nhưng lại bấm sai mấy lần, đang lúc hoảng loạn, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng tằng hắng.

Tạ Phỉ cứng đờ, quay đầu lại, chỉ thấy Úc Ly yên ổn đứng đằng sau mình.

Trái tim nặng nề rơi về chỗ cũ, huyết dịch dừng lại cũng bắt đầu chảy trở về.

Hai chân Tạ Phỉ như nhũn ra, sắp ngồi bệt xuống đất, lại bị Úc Ly nhanh tay lẹ mắt kéo lại, đối phương vênh váo hung hăng hỏi: "Nói đi, tôi xem cậu còn tìm lý do gì nữa."

"Cái gì?" Sợ bóng sợ gió một trận, đầu óc Tạ Phỉ không đủ dùng lắm.

Úc Ly phấn khích trước đó chưa từng có, ngay cả âm cuối cũng như đi trên mây: "Còn dám không thừa nhận chính đang câu dẫn tôi?"

"... Đúng."

"Cậu rốt cuộc thừa nhận!"

"Thừa nhận."

Tạ Phỉ hít thở sâu, lấy dũng khí bày tỏ: "Em đã cẩn thận nghĩ rõ, thật sự em có chút thích anh— "

"Lặp lại lần nữa?"

Tạ Phỉ thuận theo lặp lại: "Thật ra em có chút thích anh."

Lần này thời gian yên lặng lâu hơn, lâu đến mức Tạ Phỉ bắt đầu bất an, lo lắng Úc Ly lại phải kinh thế hãi tục lần nữa, liền nghe thấy đối phương thở hổn hển: "Vậy tôi cũng chỉ có 0. 000001, có chút thích của cậu vẫn gấp mười ngàn lần tôi!” Tạ Phỉ: "........."

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Thúy Thúy: Có phải số học không tốt lắm hay không?

Thúy Thúy: Hôn một cái liền nhảy núi, sau này phải làm thế nào?
« Chương TrướcChương Tiếp »