Đêm Giáng Sinh, khách sạn Đại Hoang bị đặt trước phòng không còn một mống.
Không ít khách đến vào cùng ngày lần lượt làm thủ tục vào ở, mà Từ Nha Nha - sinh viên đại học Nam Sơn là người xem livestream trung thành của Tạ Phỉ, cũng nhân cơ hội này tới "khảo sát thực địa".
"Cậu đúng là chịu chi, 999 một đêm, ở trong một cái khách sạn thôn quê này, không biết nghĩ như thế nào." Lúc này trước cửa rào tre của khách sạn, một nữ sinh mặt dài quái gở giễu cợt.
Từ Nha Nha nén giận, trong lòng hối hận không thôi.
Kế hoạch của cô là đến khách sạn qua lễ Giáng Sinh với bạn trai, tự mình thưởng thức tài nấu nướng của ông chủ nhỏ, vậy mà bạn trai đột nhiên bị thầy gọi đi công tác, cô lại không cam lòng trả phòng, liền tìm Tô Âm - bạn chơi từ nhỏ, hai năm trước mới dọn sang thành phố gần đây, hôm nay mới về thăm người thân cùng cha mẹ. Đối phương đáp ứng rất sảng khoái, nhưng đến ngày lên đường lại bắt đầu than phiền, còn cổ vũ cô trả lại phòng, bỏ thêm chút tiền để ở khách sạn năm sao trên trấn Thiệu Dương.
Từ Nha Nha cảm giác tính cách bạn từ nhỏ của mình biến hóa rất lớn, nhưng cô đã mời tới rồi, liền cười khan nói: "Tớ thích chỗ này, lại nói tốn 999 nhưng còn được hưởng một bữa tiệc Giáng Sinh lớn, không phải rất thú vị sao?"
Tô Âm bĩu môi, tầm mắt quét qua một đám du khách đang vây quanh cây thông Noel chụp ảnh, thầm mắng một câu "Đồ nhà quê".
Cô ta cũng đang rất hối hận, lúc trước nghe Từ Nha Nha nói tiền phòng gần 1000, còn tưởng rằng là khu nghỉ mát trong thôn, kết quả trước khi lên đường điều tra, hóa ra là khách sạn đang hot.
Tô Âm có ấn tượng rập khuôn với những thứ "hot", không giới hạn là người hay vật, trong mắt cô ta, đơn giản chỉ là những "hàng hóa" dựa vào việc quảng cáo lừa dối, chỉ có những người thẩm mỹ thấp kém và chó hùa theo mới quan tâm.
Đang suy nghĩ, bên tai liền truyền tới tiếng của "chó hùa theo" Từ Nha Nha: "A! Cây thông Noel này là tự tay ông chủ Tiểu Tạ làm, tớ đã thấy trong livestream."
Tô Âm không kiên nhẫn nhíu mày một cái, "Rốt cuộc có đi vào hay không, chết lạnh."
Từ Nha Nha nhìn cô ta một cái, nhún nhún vai, "Đi thôi."
Tô Âm hất cằm bước một bước bước vào cửa rào tre, trong nháy mắt liền cảm giác không khí thoáng mát chút, trong hô hấp trừ mùi hoa cỏ thoang thoảng và một vài mùi ẩm ướt nhàn nhạt, thoải mái giống như tinh dầu nhỏ vào tiết trời mùa đông khô ráo. Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, nhiệt độ trong sân cao hơn bên ngoài một chút, cánh cửa rào tre rộng mờ gần như ngăn cách gió rét vù vù, chỉ còn lại nắng ấm bên vai.
"Chỗ này hợp với thiên nhiên quá." Từ Nha Nha hít một hơi thật sâu, "Không khí cũng rất thoải mái."
Tô Âm theo bản năng muốn làm trái lại, chợt thấy một bóng đen vọt tới trước người, cô ta sợ hãi kêu lên một tiếng, liền nghe thấy xung quanh có tiếng cười khẽ — khách trong sân trước đều nhìn sang, vẻ mặt hoặc thân thiện hoặc giễu cợt. Tô Âm co quắp nắm lấy ba lô, tập trung nhìn lại, hóa ra chỉ là một con khỉ nhỏ đội mũ Giáng Sinh, trong tay còn có mấy viên kẹo màu sắc.
"Đáng yêu quá!" Trong mắt Từ Nha Nha hiện ra hai hình trái tim, ngồi xổm xuống hỏi: "Là cho bọn tao sao?"
"Khẹc khẹc." Con khỉ kêu hai tiếng, đôi mắt to tròn vô tội nhìn cô, hai tay cầm kẹo cũng giơ cao hơn một chút.
Từ Nha Nha lấy hai viên, đưa cho Tô Âm một viên, lại bị bạn mình bất mãn vì vừa mới mất mặt hất ra, "Bẩn chết!"
Giọng của Tô Âm không nhỏ, rất thô lỗ, nói xong cũng phát hiện vẻ mặt của không ít vị khách không được dễ nhìn.
Cô ta bỗng thấy nóng mặt, trong lòng càng bực, lại thấy con khỉ nhặt viên kẹo bị cô ta hất bay lên, chạy đến bên cạnh cô ta, bóc vỏ kẹo ngay trước mặt, nó nhét viên kẹo màu xanh nhạt vào trong miệng, còn nhe răng toét miệng với cô ta.
Tô Âm: "..."
Từ Nha Nha cũng cảm thấy lúng túng, kéo tay áo Tô Âm: "Đám khỉ ở đây rất thông minh, lúc trước ông chủ Tạ livestream làm thủ công, chúng nó còn giúp một tay lấy dụng cụ cơ, nó nghe hiểu cậu nói đấy."
Tô Âm bực mình, nhỏ giọng thầm thì: "Thông minh cái quỷ, rõ ràng là được huấn luyện, ngược đãi động vật mà mấy người còn xem vui vẻ."
Từ Nha Nha rốt cuộc lạnh mặt, không nói thêm gì nữa.
Tô Âm nửa ngày không nghe thấy tiếng đáp lại, nghiêng đầu liếc nhìn, liền thấy Từ Nha Nha vốn đang mặt không cảm giác đột nhiên sáng mắt lên.
Cô ta theo bản năng nhìn theo tầm mắt đối phương, chỉ thấy một thiếu niên xinh đẹp tầm 17 18 tuổi đang đi đến bên này, trên mặt đối phương lộ ra nụ cười, rất dễ dàng khiến người ta sinh lòng hảo cảm.
Thiếu niên vừa xuất hiện, đột nhiên có mười con sóc chuột chui ra từ khắp mọi nơi, nhanh chóng nhảy tót đến bên cạnh thiếu niên, lại xếp thành một đội ngũ ngồi xuống.
Trên đầu đám sóc đội sừng hươu xinh xắn, trên lưng còn đeo giỏ trúc.
Đám người lập tức ngạc nhiên kêu lên, thiếu niên thì ung dung lấy ra mấy quả hạch chia cho từng con một.
Đám sóc chuột lấy được quả hạch cọ lên tay của thiếu niên, híp mắt đầy vẻ hưởng thụ.
"Ông chủ nhỏ thật là đáng yêu, sóc chuột cũng rất đáng yêu!" Từ Nha Nha đã không để ý đến việc tức giận nữa, kéo cánh tay Tô Âm thấp giọng kêu.
Lúc này Tô Âm không còn nói lời không dễ nghe nữa, cô ta cũng phải miễn cưỡng thừa nhận, thưởng thức của Từ Nha Nha còn không có kém đến nỗi nào, khách sạn này ít nhiều cũng có chỗ đáng khen, không giống với mấy chỗ quê mùa khác.
Nhưng thiếu niên này chính là ông chủ sao? Khuôn mặt cũng rất được, khó trách Từ Nha Nha lại mê đến thế.
Thật ra thì Tô Âm cũng đã hóng chuyện nhà họ Tạ gia đổi con, lại không tìm hiểu kỹ, vì vậy thấy Tạ Phỉ cũng không có vẻ gì.
"Ông chủ nhỏ, bọn nó cõng giỏ trúc làm gì thế?" Từ Nha Nha lấy dũng khí hỏi.
Tạ Phỉ vốn đang cúi xuống liền ngẩng mặt lên, ánh mặt trời rơi lên tóc, lông mi, còn có bờ môi và má lúm đồng tiền của hắn, giọng nói cũng dễ nghe như suối chảy róc rách: "Hôm nay đội sóc chuột phụ trách công việc bảo vệ môi trường, rất cảm ơn mọi người yêu mến với hoàn cảnh khách sạn, nhân viên vệ sinh của chúng ta cũng không có cơ hội biểu hiện gì."
Giống như là muốn phản bác lại lời của hắn, con sóc xếp hàng sau cùng đột nhiên quay người, chạy đến phía Từ Nha Nha, dừng ở bên chân Tô Âm rồi chìa móng vuốt ra.
Tô Âm nhíu mày lui một bước, không cẩn thận đâm phải một người.
Cô ta quay đầu lại, liền đối mặt với một đôi mắt xanh biếc thâm thúy như biển khơi.
Trái tim Tô Âm chập nửa nhịp, lại nghe chủ nhân đôi mắt kia nói rõ ràng từ câu từng chữ bằng tiếng Trung: "Không hề ngược đãi, bọn chúng rất thông minh, biết chỗ nào không sạch sẽ."
"..."
Tô Âm thay đổi sắc mặt, cảm giác bị xúc phạm nghiêm trọng, nhưng cô ta còn chưa kịp nổi giận, đã nghe thấy trong đám người vang lên tiếng "a a a" ngọt nị.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bên chân mình, Tô Âm cúi đầu xuống, phát hiện con sóc kia đang khó khăn túm lấy một chiếc lá khô dính vào đế giày mình, cô ta nhấc chân lên theo bản năng, con sóc nhỏ ngã nhào về sau theo quán tính, đặt mông ngồi trên đất, tiếp đó vặn vẹo thân người đầy lông mềm bò dậy, ném lá khô vào cái sọt sau lưng mình.
Trong nháy mắt, vô số khách khứa đều cảm giác được tim mình bị nã một phát súng mạnh, ngay cả Tô Âm cũng không nhịn được lộ ra nụ cười yếu ớt.
Lúc này Tạ Phỉ cũng đã phát xong quả hạch, phủi quần đứng thẳng, hỏi Từ Nha Nha: "Hai vị có đặt trước phòng không?"
"Có, có!" Từ Nha Nha kích động trả lời.
Tạ Phỉ làm ra động tác tay mời, "Mời hai vị khách quý đi theo tôi."
Đăng kí xong, trên đường Tạ Phỉ dẫn hai người về phòng, đột nhiên nhận được điện thoại của Úc Ly, đối phương nói tuyết rơi nhiều, không biết chuyến bay phải trì hoãn đến mấy giờ.
"Anh không thể đổi chuyến bay khác sao?" Trong lòng Tạ Phỉ mất mát, tuy nói Giáng Sinh là ngày lễ của người phương Tây, nhưng cũng coi là có chút nghi thức, hắn cũng hi vọng có thể trải qua đêm Giáng Sinh cùng với Úc Ly.
"Trừ Aeroflot thì tất cả chuyến bay đều không dám cất cánh." Trong giọng nói của Úc Ly không che giấu được đắc ý: "Cậu muốn gặp tôi như vậy?"
"Dĩ nhiên muốn rồi." Tạ Phỉ thoải mái thừa nhận, "Nhưng thôi cứ kệ Aeroflot đi, tôi muốn anh bình an hơn."
"Sao cậu không biết dè dặt chút nào vậy?"
"Dè đặt có thể khiến thời tiết thay đổi sao?" Hôm qua Tạ Phỉ vẫn còn nói với Úc Ly nếu Giáng Sinh có tuyết rơi thì tốt, bây giờ chỉ hận không thể mỗi ngày đều có mặt trời.
Trong ống nghe truyền tới tiếng giễu cợt của Úc Ly: "Tôi sẽ về trước 12 giờ."
"Anh nói đó nha."
"Không được làm nũng!"
Điện thoại cắt đứt, Tạ Phỉ chỉ thấy hai vị khách đang nghiên cứu nhìn mình chằm chằm, Tô Âm nửa trêu hỏi: "Ông chủ nhỏ yêu sớm hả?"
"Hả?"
Tô Âm cũng không nhận ra vấn đề của mình không lễ phép, cô ta làm lơ Từ Nha Nha trộm kéo tay mình, nói tiếp: "Trong điện thoại là bạn gái cậu sao?"
Tạ Phỉ chỉ khách khí cười một tiếng, cũng không trả lời.
Mấy người xuyên qua đình viện đầy hoa cỏ, đi tới một dãy phòng phía nam vườn hoa, Tạ Phỉ mở cửa cho hai người, "Hôm nay miễn phí rượu vang trong phòng, hai vị vào ở vui vẻ."
Khép cửa lại, Từ Nha Nha và Tô Âm quan sát bên trong phòng.
Trong phòng cũng được trang trí theo không khí Giáng Sinh, trên tường treo đèn quả thông, hai cái giường một đỏ một xanh, bên trên dùng hoa tươi bện thành hình người tuyết, ngay cả cốc trên bàn cũng là hình gà tây.
"Thú vị quá." Từ Nha Nha để túi đeo lưng xuống giường, nằm lên, "Tớ cực kì chờ mong bữa tiệc Giáng Sinh lớn tối nay."
Tô Âm hừ nhẹ một tiếng, ngược lại cũng không nói gì.
Tạ Phỉ chưa bao giờ để cho khách thất vọng, vì bữa tiệc lớn tối nay, hắn còn cố ý tìm An Minh Dịch giúp đỡ. Đối phương cũng rất để ý, cho mượn một vị đầu bếp chính trong nhà hàng năm sao, đầu bếp chính lại dẫn theo hai học trò, bốn người ở trong bếp bận rộn sục sôi ngất trời.
Thời gian ăn tối vừa đến, các vị khách lần lượt đi tới phòng ăn.
Bây giờ phòng ăn không chỉ được mở rộng về không gian, mà nóc phòng cũng được đổi thành kính trong suốt, dán đầy giấy hoa Giáng Sinh.
"Thật là thơm..."
Không ít vị khách phát ra tiếng kêu xúc động, chỉ thấy trên mỗi cái bàn bày một đĩa gà nướng, trên lớp da gà vàng rụm hiện lên một tầng nước đường bóng loáng, xung quanh để một vòng súp lơ, điểm thêm mấy viên cherry đỏ.
Trừ cái này ra, trên bàn ăn còn có bánh kem hình hộp quà, tuần lộc, ông già Noel, bánh nướng hình ba-toong và bông tuyết, ngoài ra còn có pizza xinh xắn, chân giò hun khói, súp kem nấm, khoai tây nướng, bánh mì nướng, cùng các loại salad, điểm tâm ngọt... Mặc dù đều là những món ăn bình thường hợp với hoàn cảnh, nhưng vẫn kí©h thí©ɧ thị giác, gợi lên sự thèm ăn của mọi người.
Trong mùi thơm tràn ngập, ban nhạc bốn người trong góc bắt đầu chơi nhạc cụ.
Từ Nha Nha nhìn chằm chằm một bàn thức ăn đầy, cảm giác con sâu thèm ăn trong bụng cũng sắp tạo phản, cô kéo Tô Âm tìm một chỗ ngồi xuống, nụ cười dịu dàng hỏi: "Sao nào, không hề kém khách sạn năm sao chứ?"
Tô Âm luôn cảm thấy Từ Nha Nha đang đắc ý, mạnh miệng nói: "Tạm được thôi, có điều cũng làm đủ mánh lới đó, nhưng vẫn kém nhà hàng năm sao tớ ăn một chút."
Vừa mới thổi phồng xong, liền thấy ông chủ Tạ dẫn ba người đàn ông mặc trang phục đầu bếp đi ra, giới thiệu với mọi người: "Bữa ăn tối hôm nay chủ yếu do tôi, cùng với đầu bếp chính đến từ nhà hàng Tễ Nguyệt, còn có hai học trò của ông hoàn thành, chúc mọi người dùng cơm vui vẻ."
— Nhà hàng Tễ Nguyệt không phải là nhà hàng năm sao nổi tiếng trong nước hay sao?
Tô Âm chỉ nghe thấy Từ Nha Nha bật cười, lại chú ý tới ánh mắt mấy người gần đó nhìn mình đều không đúng, bỗng nhiên căng cứng da mặt, mặt đỏ tới mang tai.
"À đúng rồi, 8 giờ ở quảng trường trong thôn sẽ biểu diễn bắn pháo hoa điện tử, nếu như mọi người có hứng thú, có thể đi xem một chút." Tạ Phỉ nhắc nhở một tiếng, liền lui xuống với mấy vị đầu bếp.
Các vị khách lần lượt động đũa, sự chú ý của mọi người rất nhanh đã chuyển tới trên món ăn ngon, Tô Âm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù trong lòng cực kì không vui, Tô Âm cũng ăn không ít, càng về sau thậm chí cô ta còn không hề cong eo, cả người ngồi thẳng tắp.
Thấy vậy, Từ Nha Nha vốn muốn hả hê trào phúng đôi câu, từ tình nghĩa với bạn từ nhỏ, cuối cùng nhịn được, quay lại hỏi: "Âm Âm, chúng ta có đi xem pháo hoa không?"
Tô Âm ợ một cái, đỡ dọc theo bàn đứng lên, "Đi, phải đi, tớ phải tiêu hóa một chút."
Trong lòng Từ Nha Nha buồn cười, cũng đứng dậy theo, "Vậy đi thôi."
Hai người đi theo một đám du khách đến sân trước, cách hàng rào tre chỉ thấy bên ngoài có rất nhiều người vây quanh, mượn đèn l*иg mơ hồ trước cửa có thể phân biệt được ra đều là đàn ông.
Các vị khách nhỏ giọng nghị luận, có mấy người đánh bạo đi tới cạnh cửa, lại phát hiện tất cả đều là đám côn đồ, có kẻ đang hút thuốc lá, có kẻ cầm chai bia, còn có kẻ ngồi xổm dưới đất đánh bài, nghe động tĩnh thì ngẩng đầu lên cười hỏi: "Anh chàng đẹp trai, tới đánh bài không?"
Đám côn đồ còn lại cũng rối rít cổ vũ, "Đi chơi buổi tối sao, nhiều người mới náo nhiệt."
Không ít vị khách có vẻ mặt không vui, suy đoán có phải ông chủ Tạ đắc tội với ai không, đang do dự có nên báo cảnh sát, chỉ thấy Tạ Phỉ đã tới từ lúc nào.
"Mấy người muốn ở trọ? Xin lỗi, đã đầy khách rồi." Tạ Phỉ đi tới cạnh cửa, vẻ mặt bình tĩnh đánh giá đám côn đồ, tìm ra người quen từ trong đó, "Là anh sao, nhanh như vậy đã ra khỏi đồn rồi à?"
Gã đầu trọc đã có "chướng ngại sau khi bị thương" đối với Tạ Phỉ, run lên một cái theo phản xạ, "Tao, bọn tao, bọn tao..."
"Chúng tôi không tìm được nhà hàng, tùy tiện đến ăn no rồi đi thôi." Kẻ nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi sau lưng gã đầu trọc, nhìn qua rất lịch sự, nhưng chỉ là nhìn qua thôi.
Tạ Phỉ cũng không tức giận, vẫn không mặn không nhạt nói: "Vậy làm phiền mấy người nhường một chút, tụ tập ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến các vị khách khác."
Tên trung niên nhìn thấy có vài vị khách lấy điện thoại ra chụp lén mình, nhưng lại không tức giận, thậm chí còn đắc ý cười một tiếng, "Tôi thích không khí tốt nơi này, muốn ở thêm chút nữa thì sao? Hay là cậu mua cả đất xung quanh rồi? Vậy thì báo cảnh sát đi, xem cảnh sát có quản hay không." Nói xong còn quay đầu huýt sáo với Tô Âm đang xem náo nhiệt: "Người đẹp, anh mời em uống rượu."
"Cút! Lưu manh!" Tô Âm tức giận, quay lại mắng Từ Nha Nha: "Cậu chọn cái nơi rác rưởi gì đây!"
Từ Nha Nha cũng vừa giận vừa sợ, định phản bác lại, nhưng bỗng nhiên lại không biết giải thích thế nào.
Gã trung niên kia nhẹ nhàng cau mày, "Vị mỹ nữ này nói thế nào vậy, nếu uống rượu là lưu manh, hay là em muốn chơi trò khác?"
Tô Âm phát run vì giận, chợt nghe sau lưng có một giọng già nua: "Ngụy Tam, mày muốn chơi cái gì?"
Cô ta quay đầu, lại thấy được một bà lão ngồi trên xe lăn, đối phương ăn mặc rất sành điệu, khí chất ưu nhã, trong giọng nói có vẻ trải qua năm tháng thăng trầm, bình thản nhưng uy nghiêm —
"Bà lão ta lúc nào cũng có thể chơi cùng."