Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 31: Tôi không thể làm bạn trai của cậu

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ca, có cần gọi 120 không..."

Tạ Phỉ kinh ngạc trợn mắt nhìn Viên Nhã Giang nằm ngang trên đất, theo bản năng nhờ sự giúp đỡ của Úc Ly.

"Khí huyết hao tổn, ngủ không đủ, nghẹn một hơi nó mới thế." Úc Ly nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền cho ra kết luận: "Không cần đưa đến bệnh viện."

Tạ Phỉ thở phào nhẹ nhõm, "Vậy tôi đỡ bà ấy vào phòng tôi nằm một lát."

Úc Ly nhíu mày, đang muốn nói "Cậu dám", lại nghĩ đến Tạ Phỉ vừa thầm chấp nhận là thích y, biến tướng chính là muốn nói chuyện yêu đương với y, bảo y làm bạn trai. Mặc dù y còn chưa quyết định có nên chấp nhận hay không, nếu như chấp nhận lại phải cho thời gian bao lâu để khảo sát, sau kỳ khảo sát có nên cho phép đối phương trở thành chính thức hay không vân vân... Nhưng nếu thái độ quá hung hãn, có thể sẽ khiến cho Tạ Phỉ hiểu lầm.

Vì vậy y làm dịu mặt lại, "Không cần, bảo con dơi lén lén lút lút kia ra đây, cõng về phòng hắn ta là được."

A Phúc nấp sau thân cây: "..."

A Phúc có thể làm sao được? Là một con có cấp bậc địa vị dưới đáy, chỉ có thể lựa chọn hèn mọn nhượng bộ.

"Ca, anh nói xem bà ta có mục đích gì?" Tạ Phỉ suy nghĩ đến ý đồ của Viên Nhã Giang, "Là vì công ty sao, nhưng sao bây giờ mới đến?"

Mấy ngày kia, trên mạng vẫn không hề ngừng nghỉ công kích Tạ Thiên Nhuận và Viên Nhã Giang, đương nhiên cũng ảnh hưởng đến tập đoàn Nhuận Giang, khiến giá cổ phiếu liên tục giảm xuống, không ít người thậm chí còn đặt cược tiếp theo nhà họ Tạ sẽ đối phó như thế nào.

Có người đoán nhà họ Tạ sẽ đẩy Tạ Nghiêu đi ra nói xin lỗi; cũng có người đoán nhà họ Tạ sẽ tiễn Tạ Nghiêu đi, lên tiếng truy cứu trách nhiệm của bệnh viện và dì Tạ Nghiêu; còn có người đoán nhà họ Tạ sẽ bức bách Tạ Phỉ ra mặt trấn an mọi người, hoặc là lấy ích lợi trao đổi để cho Tạ Phỉ công khai nói lời tha thứ.

Nhưng mà nhà họ Tạ chỉ liên tiếp tuyên bố mấy hạng mục đối phó với người đầu tư, còn về chuyện đổi con, bọn họ vừa không có hành động gì, cũng không tỏ thái độ gì.

"Vì Tạ Nghiêu." Úc Ly rất khẳng định nói.

"Tạ Nghiêu có thể có chuyện gì?" Tạ Phỉ nghi hoặc, "Nhắc tới, ca, yêu lực của anh chỉ có thể duy trì một tháng, hôm nay cũng sắp đến hai tháng rồi, hắn ta đã sớm khỏi rồi nhỉ?"

"Chưa chắc." Úc Ly lạnh nhạt nói: "Dư luận lật xe khiến tín ngưỡng tan vỡ, cũng sẽ dẫn đến việc cắn trả."

Tạ Phỉ cả kinh: "Vậy hắn ta còn có thể khôi phục hay sao?"

"Chờ mọi người quên hắn, ảnh hưởng yếu bớt là có thể khôi phục được." Sự ôn nhu của Úc Ly cuối cùng cũng có hạn, thấy Tạ Phỉ cứ kì kèo mãi, dần dần liền không nhịn được, "Cậu cứ hỏi thăm hắn ta làm gì?"

Tạ Phỉ vô tội nháy mắt mấy cái: "Chỉ tò mò một chút."

"Cậu lại còn có tâm tư tò mò những thứ này!" Úc Ly không thể tin nổi.

Tạ Phỉ lộ vẻ mờ mịt, đây là...

Úc Ly hơi híp mắt, tỉ mỉ quan sát Tạ Phỉ, phát hiện trên mặt đối phương không có xấu hổ, không có nhăn nhó, cũng không có thấp thỏm bất an, càng không có tim nở như hoa... không có bất kì tâm trạng nào nên có sau khi thổ lộ cả, hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.

Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?

Hoặc là, lúc đó Tạ Phỉ quá kích động, vì vậy mới kí©h thí©ɧ mất trí nhớ?

"Cậu còn nhớ cậu đã nói cái gì không?" Úc Ly cho rằng cần phải nhắc nhở một chút.

"Cái gì?" Vừa rồi hắn nói rất nhiều...

"Chính là..." Úc Ly cảm giác có chút khó mà mở miệng, nhưng liên quan đến chuyện lớn đời yêu, y vẫn chịu đựng xấu hổ tự đi tổng kết: "Cậu nói muốn tôi làm bạn trai cậu..."

"Tôi có nói sao?!" Tạ Phỉ cả kinh thất sắc.

Úc Ly nổi đóa: "Cậu còn muốn trở mặt giựt nợ sao?"

Tạ Phỉ bị thái độ bình tĩnh của Úc Ly khiến mình cũng không xác định được, chẳng lẽ nói thật? Nhưng cho dù hắn có vắt hết óc, ba chữ "làm bạn trai" cũng chưa từng xuất hiện trong trí nhớ.

Hắn đảo tròng mắt một vòng, chỉ sang góc bọn A Phúc mới ngồi: "Mấy người có nghe thấy tôi nói không?"

Lùm cây thấp hơi rung, một lát sau mới chậm rãi nhô ra hai cái đầu của một người một chim — Tương Phi và Ngân Túc đồng thời lắc đầu một cái.

Đã nói mà...

Tạ Phỉ không phủ nhận mình có một ít hảo cảm vượt quá giới hạn với Úc Ly, nếu không lúc bị Viên Nhã Giang hỏi tới, hắn cũng sẽ không giữ yên lặng. Nhưng cũng không thể cứ khai báo mối tình đầu ra như vậy được chứ? Huống chi lấy tính khí của Úc Ly, nếu phát hiện hắn có chút lừa gạt với tình cảm, chỉ sợ sẽ khiến hắn chết không toàn thây.

Tạ Phỉ định giải thích, Úc Ly cũng không cho cơ hội, y đã phát cáu rồi!

"Không, đừng tưởng rằng tôi đối tốt với cậu một chút là cậu có thể được voi đòi tiên!" Úc Ly dãi gió dầm sương 5000 năm, rốt cuộc da mặt vẫn không đủ dày, lòng tự ái bị bão táp tàn phá, mà y chính là tâm bão, hận không thể thổi nát tất cả mọi người!

Sắc mặt y xanh mét, cực kì xấu hổ, phát cáu đến gần như tự bốc cháy

Vì giữ được mặt mũi tràn ngập nguy cơ, Úc Ly quyết định tuyên bố cự tuyệt: "Tôi, tôi không thể đồng ý làm bạn trai cậu được!"

Sau một tiếng gầm thét, Úc Ly xoay người rời đi, lúc đi ngang qua Tương Phi và Ngân Túc, y đột nhiên dừng bước chân lại.

Ánh đèn chiếu lên gò má y, tầm mắt chết chóc bắn sang ngang, đã để lại bóng ma trong lòng cho hai loài sinh vật khác nhau kia.

Tương Phi: "..."

Ngân Túc: "..."

Nhưng Úc Ly cũng không làm gì cả, chỉ cười lạnh một tiếng, biến mất ở đình viện.

Buổi tối hôm đó, vẫn không thấy bóng dáng Úc Ly, Tạ Phỉ thì lần đầu tiên mất ngủ đến tận 3 giờ sáng.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tạ Phỉ cực kì choáng đầu, tinh thần uể oải, hắn ngồi ở trên giường ngẩn người một lát, đang tính phải làm thế nào để cho Úc Ly hết giận, chợt nghe thấy tiếng vang "cốc cốc", quay đầu nhìn lại, hóa ra là Ngân Túc đang gõ cửa sổ.

Tạ Phỉ đẩy cửa sổ ra để Ngân Túc đi vào: "Chào buổi sáng bảo bối, có chuyện gì không?"

Ngân Túc "cục" một tiếng nhảy lên bệ cửa sổ, nhắm mắt lại mở ra, mở mắt ra rồi lại nhắm lại.

Tạ Phỉ suy nghĩ một phen, đoán: "Viên Nhã Giang tỉnh?"

"Cục cục."

Tạ Phỉ cười một tiếng, sờ đầu Ngân Túc, "Được, tao đi tìm bà ta."

Chờ dọn dẹp xong rồi đến phòng A Phúc, Tạ Phỉ thấy Viên Nhã Giang đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, đối phương đã tẩy lớp trang điểm xinh đẹp trên mặt đi, để lộ ra quầng thâm và đồi mồi dưới mắt, nhìn qua như già đi 10 tuổi.

Viên Nhã Giang nghe được động tĩnh nhìn lại, hai người gặp nhau không nói, hồi lâu sau bà ta mới chỉ một cái ghế sa lon đối diện: "Ngồi."

Tạ Phỉ thoải mái ngồi xuống, thuận miệng khách khí một câu: "Ngài muốn ăn chút đồ gì không?"

"Không cần." Giọng Viên Nhã Giang lạnh lùng cứng rắn, "Chuyện của con và cậu ta, mẹ không đồng ý."

Tạ Phỉ cảm thấy buồn cười, hắn cũng cười thật, trong lòng càng cảm thấy không đáng giá vì nguyên chủ: "Ý của ngài có thể quyết định cái gì chứ? Bà Viên, ngài sinh con trai mà không nuôi hắn, điều này thì không trách ngài, bởi vì ngài cũng là người bị hại. Nhưng nếu ngài lựa chọn đón hắn về nhà, thì nên bồi thường hắn thật tốt, nhưng ngài đã làm gì?"

Thấy Viên Nhã Giang muốn giãi bày, Tạ Phỉ tiếp tục: "Ngài không tin tưởng hắn, dùng sự kiêu ngạo và lạnh lùng tổn thương hắn, ngay trước hắn dành hết sự dịu dàng cho người chiếm mất thân phận hắn 17 năm, cướp cha mẹ hắn 17 năm, ngài cảm thấy công bằng sao?"

"Phỉ Phỉ!" Viên Nhã Giang biến sắt, đứng lên: "Con có biết mẹ và cha con đã phải bỏ ra bao nhiêu vì con không?"

"Không biết, tôi không cảm giác được." Tạ Phỉ hờ hững mở miệng: "Giống như hôm qua tôi đã từng nói, trong hai tháng con trai của ngài không có ý thức, ngài và Tạ tiên sinh có đi thăm hắn không? Dù là một lần? Không có. Từ khi tôi tỉnh lại, con của ngài cũng đã biến mất, bây giờ tôi và hai người chỉ là người xa lạ thôi."

Trong lòng Viên Nhã Giang đau đớn, giống như bị thọc một đao.

Đương nhiên là bà muốn đi thăm! Con ruột mang thai mười tháng ở bên bờ tử vong, người làm mẹ như bà ta sao mà yên tâm được? Không lúc nào mà bà ta không nhớ nhung, hận không thể mỗi ngày mỗi đêm đều ở bên cạnh Tạ Phỉ, nhưng bà ta lại không dám, bà ta sợ mình đi một lần, thì sẽ vĩnh biệt với con trai thật.

Bên ngoài luôn cười nhạo bà ta và Thiên Nhuận hồ đồ, có một con ruột không cưng chiều, lại yêu thương đứa con nuôi. Thật ra thì đối tốt với con nuôi cũng dễ hiểu, dẫu sao nuôi 17 năm, cho dù là chó mèo cũng có thể nuôi ra tình cảm, có thể thiên vị thành như vậy thì đúng là ngu xuẩn. Nhưng mà bà ta và Thiên Nhuận đều tốt nghiệp trường nổi tiếng, lại rèn luyện nhiều năm trên thương trường, làm sao có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này được, bọn họ chỉ là sợ hãi thôi.

Tạ Nghiêu quá tà tính!

Từ nhỏ đã là như vậy, phàm là người thường xuyên tiếp xúc với hắn ta, đối tốt với hắn ta sẽ được vạn sự như ý, ngược lại thì vận xui liên tục. Từng chuyện nhỏ tích lũy, khiến cho bọn họ tin chắc trong mạng Tạ Nghiêu mang phúc, vì vậy cực kì cưng chiều hắn ta. Nhưng năm Tạ Nghiêu sáu tuổi, bà ta và Thiên Nhuận có kế hoạch phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, bất đắc dĩ đưa con trai cho nhà anh cả bà ta. Kết quả hai năm nhà họ Tạ gia liên tục làm ăn thua lỗ, nhà anh cả bà ta lại bám được vào quý nhân, hô mưa gọi gió.

Cho đến khi bà ta đón đứa trẻ về nhà, cuộc sống mới lại quy về bình yên.

Kể từ lúc đó, bà ta đã có chút chán ghét, chỉ là Tạ Nghiêu là con ruột của mình, bà ta vẫn đối xử tốt với hắn, nhưng ai ngờ...

Ban đầu, thậm chí bà ta và Thiên Nhuận còn nghĩ tới việc không đón Tạ Phỉ về nhà, chỉ nhờ người âm thầm chăm sóc, bởi vì thân phận của Tạ Phỉ và Tạ Nghiêu có mâu thuẫn, có lẽ cũng sẽ bị gieo họa. Nhưng lại không thể lo lắng về chuyện kì lạ vô căn cứ này được, cuối cùng không chống nổi nhớ nhung với con trai ruột, bọn họ ôm may mắn trong lòng, hai người vẫn đi đến viện mồ côi.

Sau khi Tạ Phỉ về nhà, bọn họ không dám quá thân cận với hắn, chỉ sợ làm cho Tạ Nghiêu bất mãn. Vậy mà Tạ Phỉ lại có tính tình cứng rắn, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với Tạ Nghiêu, bọn họ cũng chỉ có thể làm trái lương tâm mà thiên vị Tạ Nghiêu.

Thấy Tạ Phỉ càng ngày càng sa sút, cuộc sống không thuận lợi, sao bà ta và Thiên Nhuận lại không đau lòng, chính tay sắp xếp đưa Tạ Phỉ xuất ngoại, nhưng hắn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đêm hôm đó, bà ta khóc suốt một đêm, Thiên Nhuận cũng hút thuốc cả đêm, trừ việc hối hận đuổi Tạ Phỉ đi, cũng chỉ còn lại khϊếp sợ.

Trước kia Tạ Nghiêu chỉ khiến người ta xui xẻo, nhưng hôm nay, hắn ta đã có thể hại mạng người!

Chính vì vậy, bọn họ mới chưa từng xuất hiện, mới có thể giấu giếm Tạ Nghiêu tin tức Tạ Phỉ bình phục, mới có thể ở biết Tạ Phỉ trộm đi còn thở phào một cái. Bọn họ mong đợi Tạ Phỉ có thể cách xa Tạ Nghiêu, dù sau này không thể quang minh chính đại tiếp xúc với con ruột nữa.

Nhưng khi bà ta nghe thấy ba chữ "người xa lạ" trong miệng Tạ Phỉ, lòng Viên Nhã Giang vẫn như bị chọc thủng một lỗ lớn, chỉ có gió lạnh đến cả người phát run. Sắc mặt bà ta tái nhợt, ngập ngừng nói: "Mẹ, chúng ta có nổi khổ..."

"Tôi không biết hai người khổ thế nào, tôi chỉ biết con trai hai người rất khổ."

Tạ Phỉ cảm giác mình tới nơi này đơn giản là lãng phí thời gian, hắn đứng dậy muốn đi, nhưng Viên Nhã Giang nghĩ đến lời Tạ Nghiêu dặn dò trước khi lên đường, đối phương yêu cầu nhất định phải để cho Tạ Phỉ công khai làm sáng tỏ trên mạng, nhất định phải trấn an ở dư luận. Tuy bà ta không rõ nguyên nhân cụ thể, lại biết chỉ cần thỏa mãn Tạ Nghiêu, khó khăn gặp phải bây giờ cũng sẽ được giải quyết dễ dàng, hơn nữa lấy lòng Tạ Nghiêu cũng có chỗ tốt đối với Phỉ Phỉ, liền đưa tay ngăn cản: "Con không thể giúp anh con làm sáng tỏ một chút sao, rất đơn giản, không thể đắc tội nó được đâu!"

"Sáng tỏ?" Tạ Phỉ nhíu mày: "Tại sao phải làm rõ, chuyện kia không phải sự thật sao?"

Thấy Tạ Phỉ kéo cửa sắp rời khỏi, tim Viên Nhã Giang đập rộn lên không dứt, nắm lấy tay Tạ Phỉ, uy hϊếp: "Nếu như con không đáp ứng, con, khách sạn này của con cũng đừng nghĩ mở được nữa!"

Tạ Phỉ đột nhiên cười một tiếng, đang muốn châm chọc, đã nhìn thấy An Minh Dịch sáng sớm ôm con gái đi ra ngoài, đối phương vừa vặn đi ngang qua trước cửa phòng A Phúc.

Ba người đối mặt.

"An tổng?" Viên Nhã Giang khϊếp sợ không thôi, tại sao An Minh Dịch lại ở chỗ này?

Nhà họ Tạ của bọn họ ở Hoài An quả thật cũng là một nhà giàu có, nhưng so với quốc tế Thượng Cảnh có sản nghiệp trải rộng toàn quốc thì không đáng nhắc tới, gần đây nhà họ Tạ vừa vặn có một hạng mục quan trọng cần dựa vào đối phương.

Viên Nhã Giang đổi sắc mặt mấy lần, An Minh Dịch cũng rất kinh ngạc, nhưng lại tỉnh bơ hỏi: "Tạ tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tạ Phỉ nhìn Viên Nhã Giang một chút, lại nhìn An Minh Dịch một chút, trong nháy mắt đã hiểu ra. Nụ cười bên mép hắn vẫn chưa tan, có ý khác nói: "An tiên sinh, quý bà này uy hϊếp nói muốn khiến khách sạn của chúng ta không hoạt động tiếp được."

Vẻ mặt An Minh Dịch nghiêm lại, lạnh giọng mở miệng: "Tạ phu nhân, bà có ý kiến gì với phe Giáp của tôi vậy?"
« Chương TrướcChương Tiếp »