Chương 15: Mùi của anh

Đoan Mộc Ngạo Thiên là ai?

Tạ Phỉ mãi mới phản ứng kịp, đó là một trong những vai nam chính mà Úc Ly từng diễn, bỗng nhiên có chút một lời khó nói hết.

Mà sắc mặt Úc Ly thì càng khó coi hơn, y mang theo lệ khí khắp người đi tới chỗ Tạ Phỉ, lấn áp cả khí lạnh mùa thua, kéo người sau đi.

Xa xa còn bay tới một tiếng, “Từ đâu ra con gà rừng cứ cục tác mãi vậy”.

Yến Lai: “…”

Trong đại sảnh chỉ còn lại hắn ta và Tương Phi, Yến Lai không được tự nhiên dời tầm mắt, “Chào, chào cô.”

Tương Phi yêu kiều cười một tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt hắn ta, đưa cho hắn ta một tấm danh thϊếp: “Chào Yến tiên sinh, tôi là quản lý khách sạn.”

Yến Lai nhịn xung động muốn chạy trốn, lúc nhận danh thϊếp thì lặng lẽ chạm vào đầu ngón tay của Tương Phi — là ấm áp.

Hắn ta thoáng thở phào một cái, trong đầu nghĩ có lẽ gia tộc người ta có gen mạnh mẽ thì sao, không phải chính hắn ta cũng gặp phải chuyện không tưởng tượng nổi đó sao?

Yến Lai lấy dũng khí: “Cô trống rất giống cụ ngoại cô.”

Tương Phi:???

Mẹ nó tôi còn chưa được gặp cụ ngoại tôi đâu.

Bên kia, Tạ Phỉ đã bị Úc Ly kéo vào vườn hoa, hắn gấp gáp hỏi: “Chờ một chút, Yến tiên sinh đã thấy anh, không cần phải để ý sao?”

“Thấy thì thấy, còn có ai không nhận ra tôi nữa?”

“Anh không sợ bị lộ vị trí, nhỡ may đám fans đều tới…”

Úc Ly không được tự nhiên khựng lại, mặt lạnh nói: “Trong lòng tôi hiểu rõ.”

Tạ Phỉ thầm lòng nói anh hiểu rõ mới lạ, nhưng Úc Ly không nóng nảy, hắn càng không cảm thấy có vấn đề gì, tin tức truyền đi vừa vặn có thể tăng nhiệt độ, há chẳng phải là càng vui vẻ?

Hai người một đường trở về phòng Úc Ly, lúc vào cửa, Tạ Phỉ tùy ý hỏi: “Buổi sáng anh vừa đi, sao buổi tối đã trở về rồi?”

Úc Ly nói bằng giọng mỉa mai: “Nếu tôi không trở lại, thì cậu có thể tùy tiện để cho người khác chiếm tiện nghi sao?”

Tạ Phỉ mờ mịt: “Chiếm tiện nghi gì?”

Úc Ly không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm tay hắn.

Tạ Phỉ như hiểu ra mà cầm tay Úc Ly, nhẹ nhàng lắc một cái như làm nũng: “Như vậy có được coi là chiếm tiện nghi không?”

Cả người Úc Ly cứng đờ, giống như bị bén lửa mà hất mạnh tay ra, không được tự nhiên nói: “Cậu dính phải yêu khí của hắn ta rồi, nhanh đi rửa!”

“Yêu khí?” Tạ Phỉ ngớ ngẩn, “Ý anh là, Yến tiên sinh là yêu tộc?”

“Nói nhảm.”

“Yêu gì?”

“Gà yêu.”

“…”

Hóa ra đúng là đang cục tác thật.

“Vậy bọn A Phúc cũng biết sao?”

“Yêu vật cấp thấp, trông cậy vào bọn họ biết cái gì?”

“…”

Tạ Phỉ vừa suy nghĩ những yêu này không khỏi quá bình dân, vừa bị Úc Ly dắt tay áo lôi vào phòng tắm.

Vòi nước mở ra, nước chảy ồ ồ.

Úc Ly bắt tay phải Tạ Phỉ thả vào dưới nước cọ rửa, ngón cái dùng sức xoa nắn mu bàn tay đối phương, cho đến khi làn da trắng nõn ửng đỏ, y mới chậm lực lại.

Sau khi xịt mấy giọt nước rửa tay, Úc Ly đặt lên tay Tạ Phỉ lần nữa, một vòng một vòng, nhẹ nhàng cọ ra bọt.

Từ lòng bàn tay tới mu bàn tay, rồi đến năm ngón tay thon dài, trong trong ngoài ngoài, không sót chỗ nào.

Tạ Phỉ hơi thấy nóng mặt, hắn liếc trộm Úc Ly một cái, thấy đối phương rũ mắt, nghiêm túc giống như đang nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, trong lòng càng cảm thấy khác thường.

Nhưng hắn không nói gì.

Trong phòng tắm tỏa ra mùi chanh đậm đà, còn có tiếng nước chảy róc rách.

Đến khi âm thanh dừng lại, Úc Ly dùng khăn bông màu hồng giúp Tạ Phỉ lau tay, giương mắt ra lệnh: “Đưa một tay khác cho tôi.”

Tạ Phỉ chỉ vùng vẫy một giây, yên lặng đưa tay trái ra.

Hai tay đều rửa sạch rồi, Úc Ly tìm lọ dưỡng ta từ trong hộc tủ ném cho Tạ Phỉ.

Tuy nói Tạ Phỉ không có thói quen này, nhưng cũng sẽ không từ chối ý tốt của đối phương, hắn bóp ra một chút nhũ dịch lau lên tay, tò mò hỏi: “Gà yêu có công năng đặc biệt gì? Buổi sáng anh ta sẽ gáy sao?”

Úc Ly giễu cợt: “Sao cậu không hỏi hắn ta có biết đẻ trứng hay không?”

Tạ Phỉ ra vẻ thông thạo: “Anh ta là gà trống mà.”

“…”

Úc Ly đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra, “Cậu nhìn bên ngoài có cái gì?”

Tạ Phỉ nghi ngờ đi tới, không xác định nói: “Hoa, cỏ, trăng sáng?”

“Thứ hắn ta thấy không giống cậu.” Úc Ly chống hai tay lên bệ cửa sổ, hơi nhắm mắt cảm nhận gió đêm thổi tới: “Gà yêu giữ nguyên bản năng di chuyển của loài chim, có thể cảm nhận được từ trường đặc biệt, đôi mắt có thể thấy được thứ mà người bình thường không thấy được.”

“… Quỷ?”

“Không phải.”

“Đó là cái gì?”

“Đã nói là từ trường rồi.” Thấy Tạ Phỉ quả thực không hiểu, Úc Ly không kiên nhẫn “chậc” một tiếng, “Ví dụ như mười năm trước có một đôi tình nhân gặp lại nhau ở trong sân, có lẽ hắn ta có thể thấy cảnh tượng còn sót lại lúc ấy, nếu như không hiểu được, cậu có thể coi như là nhớ lại thời gian, lịch sử tái diễn.”

Tạ Phỉ cái hiểu cái không gật đầu.

“Nhưng mà lấy năng lực của hắn ta, cùng lắm chỉ có thể thấy được trên dưới trăm năm, hơn nữa…” Úc Ly cười trên sự đau khổ của người khác: “Trừ khi ở nơi có nhiều linh khí, nếu không thân thể hắn ta sẽ rất khó chịu, nếu mãi mà không có ai giúp hắn ta khai thông huyết mạch, thậm chí hắn ta sẽ có thể sẽ bị mù.”

“Vậy anh sẽ giúp anh ta sao?”

Úc Ly lạnh lùng liếc về một cái.

Tạ Phỉ không sợ hãi: “Không phải hai người là đồng loại sao?”

Sắc mặt Úc Ly luôn nói thay đổi liền thay đổi ngay: “Làm sao, cậu lại coi tôi thành gà yêu hả?”

“Nào có thể chứ.” Tạ Phỉ chống tay một cái, ngồi lên bệ cửa sổ, dụ dỗ đối phương: “Mặc dù tôi không biết nguyên hình của anh là gì, nhưng nhất định rất lợi hại.”

Úc Ly hừ lạnh một tiếng, một lúc sau mới trả lời vấn đề của hắn: “Phải xem tâm trạng.”

Hai người yên tĩnh chốc lát, Tạ Phỉ lại hỏi một chuyện: “Úc tiên sinh, rốt cuộc kia trên đời có quỷ hay không?”

Úc Ly nhếch khóe miệng cười: “Đương nhiên là có, không phải sau lưng cậu sao?”

Da đầu Tạ Phỉ tê rần, theo bản năng nhìn về phía sau, dĩ nhiên là không thấy được cái gì hết.

Hắn quay đầu lại, liền chống với tìm tòi nghiên cứu của Úc Ly, đối phương cười như không cười hỏi: “Cậu sợ quỷ hả?”

Trước kia Tạ Phỉ không sợ, bởi vì không tin, “Nếu như bọn họ thật sự tồn tại, người bình thường cũng sẽ có một chút sợ được chứ? Nhưng mà cũng khá tốt, dù sao tôi không nhìn thấy.”

“Nhân giới và minh giới không xuất hiện cùng lúc, nhưng có người trời sinh ra mắt âm dương, bọn họ là có thể gặp quỷ.” Úc Ly mang dáng vẻ xem kịch vui, “Cậu có muốn nhìn không? Tôi có thể giúp cậu mở mắt.”

“Không cần, cảm ơn.”

Úc Ly hơi híp mắt, “Quả nhiên là cậu sợ.”

Tạ Phỉ lười phản bác, không hề lo lắng mà đong đưa chân: “Nói như vậy, anh có thể gặp quỷ?”

Úc Ly trong vẻ mất tự nhiên còn mang theo đắc ý, “Chỉ cần tôi muốn, là có thể nhìn thấy.”

“Làm sao phân biệt được quỷ và cảnh tượng đã trải qua? Chắc chắn Yến tiên sinh cho rằng anh ta gặp quỷ.” Tạ Phỉ đột nhiên nghĩ đến hình như Yến Lai rất sợ Tương Phi, có lẽ cũng không chỉ là bởi vì ảnh trên tường, mà là đối phương đã từng nhìn thấy Tương Phi trước đây thật lâu, nên mới bị ngộ nhận là quỷ.

“Cảnh cáo cậu cách xa hắn ta một chút.” Vẻ mặt Úc Ly không vui: “Tôi không thích ngửi thấy mùi yêu xa lạ trên người cậu.”

“Vậy bây giờ tôi có mùi gì, anh A Phúc? Chị Tương?” Tạ Phỉ nhớ lại một màn vừa rồi ở trong phòng tắm, lầm bầm lầu bầu: “Cũng toàn là mùi của anh mà?”

Vẻ mặt Úc Ly hơi ngưng, từ cổ đến lỗ tai đều dính một tầng phấn mỏng.

Y há miệng, cuối cùng cũng không thể nặn ra một chữ, chỉ kéo Tạ Phỉ xuống đất, trực tiếp đẩy ra ngoài cửa, cũng nặng nề đóng cửa lại.

Buổi trưa ngày hôm sau, Tạ Phỉ làm xong thủ tục trả phòng cho hai vị khách nữ, liền gặp được Yến Lai đeo túi trên vai. Lúc này hắn mới nghĩ, chẳng lẽ gà trống cũng sẽ ngủ nướng sao?

Yến Lai nào biết hắn đang suy nghĩ gì, có chút lúng túng “Hi” một tiếng, “Tối hôm qua… tôi sẽ giữ bí mật.”

Tạ Phỉ thoáng chốc hiểu được ám chỉ của đối phương, cười một tiếng rực rỡ: “Cảm ơn.”

Yến Lai do dự chốc lát, vẫn là không kìm được lòng hiếu kỳ, “Y thật sự ở nơi này sao?”

“Thỉnh thoảng.” Tạ Phỉ không muốn tiếp tục vấn đề nguy hiểm này, đổi khách thành chủ: “Yến tiên sinh muốn đi ra ngoài sao?”

“Đúng, tôi phải đi trấn Thiệu Dương, buổi chiều sẽ về.”

“Vậy chúc anh có một hành trình thuận lợi.” Tạ Phỉ chỉ chỉ cái ô ở góc đại sảnh, “Dự báo thời tiết nói hôm nay có thể sẽ mưa, Yến tiên sinh mang theo ô nhé?”

Yến Lai ngại phiền toái, lại không tiện từ chối Tạ Phỉ.

Tạ Phỉ nhìn thấy sự khó xử của hắn ta, vì vậy quan tâm đổi lời nói: “Nhưng nếu không tiện mang ô, nếu gặp mưa, mua một cái ở trấn trên cũng được.”

Trong lòng Yến Lai nhẹ nhõm, nghe Tạ Phỉ hỏi có cần đưa ra cửa thôn hay không, vội vàng ngại ngùng khoát tay: “Thế thì làm phiền cậu quá, tự tôi đi là được, cũng không xa.”

Tạ Phỉ cười một tiếng: “Vậy cũng tốt, buổi chiều gặp sau.”

Yến Lai bước chân nhẹ nhàng ra cửa, thật ra thì tối hôm qua hắn ta còn thức trắng đêm, rạng sáng bốn giờ mới ngủ, nhưng hôm nay sau khi rời giường lại không cảm thấy uể như xưa, ngược lại thần thanh khí sảng.

Hắn ta mơ hồ phát hiện điều này có liên quan đến khách sạn, nhưng cụ thể lại không nói ra được.

Có lẽ, hắn ta có thể ở thêm một thời gian ngắn nữa?

Yến Lai đi tới trạm xe cửa thôn, lên chiếc xe bus đi vào trấn Thiệu Dương, dọc đường đi đều nghe nhạc, đảo mắt đã tới đích.

Là một người sống ở thành phố Nam Sơn, đây là lần đầu tiên Yến Lai đến trấn Thiệu Dương, hắn nhìn đám người nhộn nhịp, cùng với đường phố buôn bán sầm uất, bỗng nhiên cũng có chút hứng thú tẻ nhạt.

Yến Lai tìm quán cơm, lấp no bụng rồi đi dạo lung tung trên trấn.

Trên trấn có rất nhiều kiến trúc cổ xưa, trải qua mấy trăm năm mưa gió, vẫn đứng sừng sững trong thời gian.

Hắn ta đổi góc độ chụp mấy bức ảnh, up lên Weibo, bất tri bất giác đã đi tới bờ sông trong thành.

Ngàn năm trước, nơi này từng là một kênh đào cổ, nhưng theo thời đại biến đổi, kênh đào cũng biến thành một cảnh đẹp.

Có người dân đội nón lá ngồi trên thuyền hỏi hắn ta có muốn lên không, Yến Lai vừa định hỏi giá, thuyền phu lại giống như bị cục tẩy xóa sạch vậy, trong nháy mắt đã biến mất.

Rõ ràng một giây trước còn là mặt trời rực rỡ, một giây sau đã là mặt trời lặn đi.

Dưới trời chiều, nước sông xanh bị nhuộm thành màu máu tươi, từng thi thể trôi lơ lửng trên mặt sông — nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, chồng lên nhau gần như không có một chút khe hở nào.

Một tháng qua Yến Lai đã thấy nhiều thứ kì dị, bọn họ là những nhân vật khác nhau, tình tiết khác nhau, nhưng đến nay đều không có máu tanh thế này. Hắn ta đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy từng khúc xương trắng vươn ra khỏi lòng đất, ngón tay lạnh cứng siết chặt lấy mắt cá chân hắn ta, định kéo hắn ta vào vực sâu.

Mồ hôi lạnh rịn ra khắp trán, Yến Lai không ngăn được run rẩy, mắt phải của hắn ta đau đớn như bị kim châm, ánh mắt không bị khống chế dừng trên một thi thể nữ, nữ thi ngửa mặt hướng lên trời, có một khuôn mặt mà Yến Lai từng đã gặp — là nữ sinh đó, nữ sinh dân quốc vừa xuất hiện trong phòng hắn ta tối hôm qua.

“Ọe —”

Yến Lai bắt đầu nôn ọe, mặc dù không phun ra được cái gì, nhưng dạ dày của hắn ta vẫn đang co quắp kịch liệt.

Lúc này, hắn ta nghe được một giọng nói non nớt: “Chú, chú bị bệnh sao?”

Yến Lai ngớ ngẩn, tầng sương mù trên mắt phải dần dần rõ ràng, người xung quanh vẫn ồn ào, ánh nắng vẫn như cũ.

Trở về thực tế, lúc này Yến Lai mới chú ý tới trước mặt có một cô bé bảy tám tuổi, mặc váy vàng, trên đầu đeo nơ bướm, trong đôi mắt trong suốt chiếu ra thân hình chật vật của hắn ta.

Hắn ta cố hết sức làm cho mình cười đừng quá khó coi, “Cảm ơn, chú không sao.”

Cô bé ngửa đầu nhìn hắn ta một hồi, lấy ra một viên kẹo từ trong túi, kín đáo đưa cho hắn ta rồi xoay người chạy.

Yến Lai ngây ngẩn nhìn chằm chằm viên kẹo trong lòng bàn tay, lại giương mắt nhìn đến chỗ cô bé, nơi đó có rất nhiều bạn cùng lứa tuổi với cô, đang vây quanh một cái bia đá.

Bia đá cao chưa đến một mét, trên bia không có chữ, trước bia để một bó hoa cúc.

Một cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh những người bạn nhỏ, cầm loa nhỏ giảng giải: “Năm 1937 giặc ngoại xâm ồ ạt sang xâm chiếm, bọn chúng chiếm lĩnh thành phố Nam Sơn, cũng lấy thành phố Nam Sơn làm gốc để khuếch trương ra xung quanh, nhưng bị quân dân trấn Thiệu Dương kịch liệt phản công. Chiến dịch đánh mười ngày mười đêm, người hy sinh đếm không hết. Sau đó, nhân dân trên trấn còn sống sót vì để tưởng niệm những anh hùng đã chết trong chiến dịch, lập một bia mộ không có tên ngay bên bờ sông, có ý là hy vọng một ngày, những anh hùng kia có thể hồn về quê cũ.”

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Yến Lai nghe về đoạn lịch sử này, nhưng lại cảm thấy nặng nề trước đó chưa từng có, hắn ta nghĩ tới bà ngoại đã qua đời của mình.

Năm đó lúc thành phố Nam Sơn bị xâm lược, cụ ngoại vì bảo vệ vợ con mà dụ giặc ngoại xâm đi, từ đó không có tin tức, mà bà ngoại cho đến chết vẫn giữ thói quen đọc báo mỗi ngày, chính là hy vọng có thể tìm được tin tức về cha bà trong đó.

“Ầm —— “

Một tiếng sét nổ vang, kéo Yến Lai khỏi hồi ức.

Hắn nghe có đứa trẻ hỏi: “Cô Lý, vậy cuối cùng là chúng ta thắng sao?”

“Dĩ nhiên, cho nên hôm nay các em mới có thể đứng ở chỗ này, nghe cô kể chuyện.” Cô gái trẻ mỉm cười nói: “Trời sắp mưa, chúng ta đi tránh mưa trước, mọi người tay trong tay, đi theo cô nào, không nên chạy loạn.”

Một trận mưa rơi nửa giờ, sau khi ngừng mưa, Yến Lai cũng không có tâm trạng tiếp tục lang thang nữa.

Hắn ta yên lặng đi tới bên cạnh cái bia không có chữ, hoa tươi trước bia đã tan tác trong gió, cũng không có ai để ý đến.

Yến Lai vái một cái thật sâu, lại đến cửa hàng hoa tươi bên cạnh mua mười mấy bông cúc trắng, bày từng bông lên trước bia mộ, lúc này mới xoay người đi về cửa trấn.

Theo xe bus về thôn Tịch Ninh, sắc trời cũng ngày càng tối, giống như mây đen ở trấn Thiệu Dương cũng đi theo tới vậy.

Sau khi xuống xe, quả nhiên đã có mưa nhỏ, Yến Lai đội mưa trở về khách sạn, mới vào tiền viện đã gặp được Tạ Phỉ đang đi ra ngoài.

Thiếu niên bung một cái ô đỏ, đột nhiên cười một tiếng: “Yến tiên sinh, sao anh vẫn mắc mưa vậy?”

Yến Lai đứng tại chỗ không động, tùy ý để hạt mưa đánh vào trên người mình.

Trong mắt hắn ta không có sân, cũng không thấy khách sạn, mà là một rừng trúc.

Trong trúc xanh, một người đàn ông mặc áo bào đen đang hợp lại với bóng người Tạ Phỉ, rồi dần dần thay thế. Đối phương cũng bung một cái ô giấy đỏ, đi từ xa tới, ống tay áo bị gió thổi bay, đường vân vàng thêu bên trên như ẩn như hiện.

Quanh thân người đàn ông như được bao phủ bởi một tầng mây mù, cách biệt khỏi nhân gian. Hơn nửa khuôn mặt của hắn đều bị ô che mất, chỉ để lộ ra cái cằm trơn bóng như ngọc, cùng với đường nét đẹp đẽ.

Cổ họng Yến Lai khô khốc, lòng như đánh trống, không kịp chờ đợi muốn xem khuôn mặt của người đàn ông kia.

Một giây sau, cái ô khẽ nâng.