“Thăm dò đã tới chưa?”
Ngày hôm sau, Phương Du cùng Nhϊếp Chính đi ra ngoài điều tra tin tức chạng vạng vừa về, Phàm Cốt liền đem hai người kéo vào trong phòng khẩn cấp hỏi. Phương Du mặt mang tươi cười nói: “Sư huynh, quả nhiên như chúng ta đoán trước, Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước đã thành hai đại ma đầu của võ lâm, hơn nữa, hai người bọn họ tựa hồ cũng trở mặt.”
“Nói như thế nào?” Phàm Cốt vừa nghe, vui vẻ.
So với vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa của sư phó cùng sư thúc, Nhϊếp Chính sắc mặt như thường nói: “Hiện tại người võ lâm cảm thấy bất an, tam đại môn phái đều không thể không nghe theo hai người. Người không muốn nghe theo bọn họ đều bị gϊếŧ.”
Phàm Cốt cười lạnh nói: “Đây không phải là chuyện từ sớm liền dự liệu được sao? Hiện tại liền làm cho bọn họ thấy rõ chân diện mục của Lâm Thịnh Chi đi, thiên hạ không có dược hối hận.”
Phương Du nói: ” Tin tức chúng ta có thể thám thính đến có hạn, bất quá cũng đủ rồi. Còn về Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước vì sao phản bội, trên không rõ ràng lắm.”
Phàm Cốt nói: “Con chim sẻ thối kia cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, hai người trở mặt đúng là chuyện sớm hay muộn. Có thám thính ra hai người kia tu luyện tới loại trình độ nào?”
Phương Du lắc đầu, nói: “Nơi này người giang hồ ít, ta cũng không thể hỏi quá trực tiếp.”
Phàm Cốt nghĩ nghĩ nói: “Không sao cả . Hai người kia nghịch Hải phách chân kinh đã qua tu sửa, có lợi hại cũng không phải đối thủ của bọn Nhϊếp tiểu tử.” Tiếp theo, hắn đối với Nhϊếp Chính nói: “Trên tay bọn họ xác định có không ít lâu la. Sau khi đi ra ngoài ngươi vừa lúc có thể làm rõ thân phận, kêu gọi võ lâm. Không nói người bên ngoài, tam đại môn phái khẳng định nguyện ý theo ngươi. Mục tiêu của chúng ta chỉ có cái cây Chi ma cùng con chim sẻ kia, đám lâu la thì cho tam đại môn phái đi đối phó, đó cũng là chuyện bọn họ nên xuất lực. Sau khi báo thù, chúng ta trở về Đào nguyên, những chuyện khác có thể không đúc kết thì không đúc kết.”
Nhϊếp Chính gật gật đầu, hắn cũng là nghĩ như thế.
Đêm đó, sau khi Tiểu Bảo ngủ say, đám người Phàm Cốt lén lút thương lượng một đêm, quyết định ba ngày sau sẽ lên đường. Diệp Địch đem một rương độc dược mình liều mạng chế được toàn bộ giao cho sư phó, từng cái thuyết minh mỗi loại độc dược dùng thế nào. Mấy người sáu năm qua bị Diệp Địch uy các loại độc dược và giải dược có thể nói là bách độc bất xâm.
Cũng không biết sư phó, sư thúc cùng các ca ca muốn đi báo thù , Tiểu Bảo ngày hôm sau tỉnh lại vẫn vui tươi hớn hở nấu cơm, làm ruộng, cho gà vịt ăn, thu trứng gà. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Bảo, mấy người đều đem lời muốn nói ra nuốt trở vào. Cứ như vậy, vẫn kéo dài tới buổi tối trước ngày phải đi, Tiểu Bảo nên cùng Mỹ nhân ca ca song tu không chỉ chờ được y trở về, còn chờ đến Quỷ ca ca, Hảo ca ca cùng Đại ca ca của cậu.
Nhϊếp Chính trước lên giường, đem Tiểu Bảo đã cởi sạch sẽ kéo đến trong lòng ngực ôm lấy, tiếp đó kéo qua chăn bao trụ cậu. Tiểu Bảo trong mắt hiện lên vui sướиɠ, buổi tối hôm nay là cùng các ca ca sao? (-||||)
Nhϊếp Chính hôn hôn khóe miệng Tiểu Bảo, âm thanh hơi khàn nói: “Bảo, các ca ca có chuyện cùng ngươi nói.”
“Quỷ ca ca?” Này mới phát hiện sắc mặt Quỷ ca ca có chút không đúng, tươi cười trên mặt Tiểu Bảo biến mất, trong mắt đột xuất bất an.
Lam Vô Nguyệt chấp dậy tay Tiểu Bảo, đặt ở bên miệng hôn hôn, ra vẻ thoải mái nói: “Không phải đại sự gì, chỉ là các ca ca có chút việc muốn đi ra ngoài xử lý, có thể sẽ đi một hai tháng, bất quá cũng nói không chính xác, có lẽ nửa tháng sẽ trở lại .”
Các ca ca phải đi lâu như vậy?! Tiểu Bảo phản ứng theo bản năng ôm lấy Quỷ ca ca: “Cùng nhau, cùng nhau.” Cậu cũng đi. Các ca ca có chuyện gì cần phải rời khỏi a? Tiểu Bảo lập tức nghĩ tới một sự kiện, cậu càng ôm chặt lấy Quỷ ca ca, thần sắc kinh hoảng.
Nhϊếp Chính thấy thế nhanh chóng hôn hôn cậu nhóc trấn an, nói: “Bảo yên tâm, các ca ca sẽ không trì hoãn quá lâu.” Hắn nhìn ra được Tiểu Bảo đã đoán trúng.
Tiểu Bảo mạnh lắc đầu, khóe mắt phiếm hồng: “Không, không ly khai, cùng nhau, cùng nhau.” Cậu không muốn rời khỏi các ca ca, một bước đều không ly khai.
Lam Vô Nguyệt xoay qua đầu Tiểu Bảo, hôn môi cậu, mang theo luyến tiếc. Thẳng đến đối phương phát ra thanh âm, y mới thối lui, khàn khàn nói: “Tiểu Bảo, các ca ca cũng luyến tiếc đi khỏi ngươi. Ngươi đã đoán được các ca ca muốn đi làm cái gì đi?”
Tiểu Bảo gật đầu, vươn hai tay. Bốn người đưa tay cầm tay cậu, gắt gao.
Cằm Nhϊếp Chính kề sát cái trán Tiểu Bảo, đồng dạng luyến tiếc nói: “Bảo, các ca ca không mang theo ngươi đi không phải bởi vì việc này nguy hiểm, mà là không muốn ngươi nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh, cũng không muốn ngươi nghe được chuyện không chịu nổi. Ngươi yên tâm, Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước hiện tại không phải đối thủ của các ca ca, các ca ca không có việc gì. Báo thù xong các ca ca sẽ lập tức trở lại, tuyệt không ở bên ngoài thêm một ngày.”
Tiểu Bảo hô hấp bất ổn, ngày cậu lo lắng nhất vẫn là đến đây.
Lam Vô Nguyệt tiếp tục trấn an: “Tiểu Bảo, ca ca đáp ứng ngươi, không cần mệnh của Lâm Thịnh Chi.”
Tiểu Bảo lắc đầu, không phải chuyện này, không phải. Ở chỗ sâu trong trí nhớ vĩnh viễn dừng lại đều là gương mặt dữ tợn của người kia, tươi cười thị huyết, cái loại sợ hãi này đã xâm nhập cốt tủy. Cậu sợ, sợ các ca ca gặp chuyện không may.
A Mao đem cả chăn lẫn Tiểu Bảo ôm lên đặt ở trên đùi của mình, xóa đi ướŧ áŧ nơi khóe mắt Tiểu Bảo, ánh mắt kiên định dùng đỉnh đầu đỉnh đỉnh trán Tiểu Bảo, sau đó lắc đầu. A Bảo, Đại ca ca sẽ không cho ngươi lo lắng, chúng ta sẽ bình an trở về.
“Cục cưng, Hảo ca ca bồi ngươi.” Diệp Địch cũng cởi giày lên giường, không có gì lo lắng nói: “Hảo ca ca chế thiệt nhiều độc, Cục cưng yên tâm.”
Lam Vô Nguyệt theo sát nói: “Tiểu Bảo, sư phó cùng sư thúc đều có thể đi, võ lâm các môn các phái cũng sẽ giúp chúng ta, không lo lắng, được không?”
Từng cái xem qua các ca ca, Tiểu Bảo nắm chặt tay bọn họ. Cậu biết, biết một ngày nào đó các ca ca vẫn phải đi ra ngoài báo thù. Trong lòng, cậu cũng biết, mình không thể, cũng không nên cùng các ca ca đi, cậu không thể vướn chân các ca ca.
“Bảo, ca ca cũng luyến tiếc ngươi, ca ca đáp ứng ngươi, mau chóng trở lại.”
Nhẫn nước mắt, Tiểu Bảo cố gắng mỉm cười: “Ta chờ, chờ ca ca, trở về.”
“Hảo.”
Nhϊếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt cổ họng đau đến lợi hại.
Đưa tay cởi bỏ búi tóc Đại ca ca, Tiểu Bảo hút hút cái mũi, tiếp đó quỳ xuống lại cởi bỏ búi tóc Hảo ca ca. Nhϊếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt nghiêng người đến gần qua, trong mắt đúng là nồng đậm luyến tiếc.
“Ta chờ, các ca ca, phải sớm chút, trở về.” Cởi xuống búi tóc Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo nhào vào trong lòng ngực Quỷ ca ca, môi cắn chặt. Cậu sợ, sợ nhất Quỷ ca ca gặp được Diêm la vương.
“Bảo, không sợ, Quỷ ca ca sẽ không bị người nhận ra.” Cúi đầu, làm cho Tiểu Bảo đem búi tóc của hắn cởi bỏ, Nhϊếp Chính kéo xuống chăn, hôn lên bả vai Tiểu Bảo: “Bảo, đêm nay cùng các ca ca.”
“Ân.” Chủ động tách ra hai chân ngồi vào trên đùi Quỷ ca ca, Tiểu Bảo vòng qua cổ hắn, “Cùng nhau, không xa rời, không, tách ra.”
“Không xa rời, cả đời đều không xa rời.”
Ở trước mặt ba người, Nhϊếp Chính đem Tiểu Bảo đặt ở dưới thân, một ngụm ngậm lấy môi Tiểu Bảo. Hôn đúng là kịch liệt như vậy, động tác lại ôn nhu như vậy.
“Ca ca… Ca ca…”
Không cho nước mắt chảy ra, tay trái Tiểu Bảo kéo Mỹ nhân ca ca, tay phải kéo Đại ca ca, chân phải dị dạng ôm lấy Hảo ca ca, cùng nhau, phải cùng nhau, không xa rời. (tứ mã phân thây)
Diệp Địch hai tay nâng lên chân phải Tiểu Bảo, như đối đãi trân bảo ngậm lấy mỗi một ngón chân cậu nhóc. Tiểu Bảo dị thường động tình kêu lên, vặn vẹo thân thể khát vọng các ca ca đυ.ng chạm. Thân thể bị Quỷ ca ca tiến nhập, chân trái rơi vào miệng Đại ca ca, môi bị Mỹ nhân ca ca cắn , Tiểu Bảo lại cảm thấy không đủ, vĩnh viễn không đủ. Đi khỏi ca ca mỗi một ngày đều là dày vò, cậu muốn cùng đi theo, hảo muốn. Nhưng mà cậu sẽ liên lụy ca ca.
“Tiểu Bảo, Bảo, Cục cưng, a Bảo Mỹ nhân ca ca thích nhất, không phải sợ, không cần lo lắng, tâm của ca ca luôn ở trên người của ngươi, ở lại Đào nguyên, khi ngươi vì các ca ca khâu xong xiêm y, các ca ca sẽ trở lại .” Ở bên tai Tiểu Bảo nói ra lời tâm tình ôn nhu nhất, Lam Vô Nguyệt đem đầu Tiểu Bảo đặt ở hõm vai của mình, “Nhớ kỹ hương vị của ca ca, trước khi ca ca trở về, không cho quên.”
“Ca ca… Ca ca…”
Móng tay ở vai trái Mỹ nhân ca ca để lại vài đạo vết trảo, Tiểu Bảo hét lên một tiếng, mật thủy bắn ra. Vật cứng trong cơ thể mạnh rút ra, bạch dịch phun trên bụng. Bàn tay to mang theo bộ lông một giọt không dư thừa tiếp được mật thủy Tiểu Bảo bắn ra, tiếp đó lại một giọt không dư thừa toàn bộ ăn.
Đêm nay đúng là hoan ái, không phải song tu, không cho dưỡng công xâm chiếm ý thức của mình, Nhϊếp Chính sau khi lau đi thứ của mình rơi trên bụng Tiểu Bảo, im lặng thối lui đến một bên.
Hôn hôn môi Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt ở giữa hai chân Tiểu Bảo quỳ xuống. A Mao giúp hắn nâng lên thắt lưng Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt một tay nắm lấy du͙© vọиɠ của mình, chậm rãi thẳng tiến hậu huyệt Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, kêu Mỹ nhân ca ca.”
“Mỹ nhân… Ca ca…” Trong tiếng rên rĩ mềm mại, mang theo *** tràn ngập khát cầu, khát cầu các ca ca yêu thương, khát cầu các ca ca sớm trở về.
“Nhớ kỹ hương vị của ca ca, không cho quên.”
“Không, quên… Không, quên…”
“Ngoan.”
Không cần phải nhiều lời, Lam Vô Nguyệt chế trụ thắt lưng Tiểu Bảo rất nhanh luật động. Đêm nay, y hảo hảo nhớ kỹ hương vị của Tiểu Bảo, để giải tương tư chia lìa.
Hai tay nắm thật chặt tay ca ca, mặc kệ là Đại ca ca, Hảo ca ca hay là Quỷ ca ca, Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo đều là đem hết toàn lực. Thân thể trắng nõn nhộm trên một mảnh phấn hồng, nước mắt trượt rơi không biết là không thể chịu đựng *** hay là đau lòng sắp chia lìa. Liếʍ đi bọt nước nơi khóe mắt Tiểu Bảo, Diệp Địch ngay khi Lam Vô Nguyệt rút ra du͙© vọиɠ liền nhìn về phía A Mao. Hắn lưu lại nên đêm nay không chạm vào Cục cưng. A Mao lắc đầu, chỉa chỉa Tiểu Bảo, lại chỉa chỉa mình và những người khác, đêm nay bọn họ muốn cùng nhau.
“Ca ca… Ca ca…”
A Mao hướng về sau thối lui, ý bảo Diệp Địch, hắn là người cuối cùng.
Lam Vô Nguyệt vừa hồi thần lập tức tránh chỗ, Tiểu Bảo kéo qua tay Hảo ca ca cùng Đại ca ca: “Ca ca… Ca ca…”
Diệp Địch nhẹ nhàng hôn hôn ánh mắt Tiểu Bảo, môi Tiểu Bảo còn có cằm Tiểu Bảo, sau đó đem nhóc ôm vào trong ngực, tựa vào đầu giường.
“Cục cưng, không sợ, không sợ.”
“Hảo ca ca… Cùng nhau… Cùng nhau…”
“Hảo.”
Cởi bỏ dây khố, Diệp Địch kéo qua tay Tiểu Bảo cầm trụ phân thân của mình, ở bên tai Tiểu Bảo một lần một lần gọi Cục cưng. Trong lúc hôn môi, Diệp Địch ở trong tay Tiểu Bảo phóng thích, tiếp đó cười ngây ngô nói: “Hảo ca ca vĩnh viễn đều cùng Cục cưng một chỗ.”
Đem Tiểu Bảo giao cho A Mao, Diệp Địch thối lui đến một bên.
Hàm dưới A Mao nắm thật chặt, không có nhún nhường, hắn chụp lên Tiểu Bảo, tách ra chân cậu. Phân thân tráng kiện từng chút tiến vào Tiểu Bảo, miệng A Mao không rời môi cậu. Mỗi một lần di chuyển đều phá lệ thong thả, A Mao ở trong lòng không tiếng động gọi a Bảo. Tiểu Bảo ôm chặt lấy tấm lưng che kín bộ lông của Đại ca ca, cố gắng nhớ kỹ hương vị của hắn.
Đêm đã khuya, trời dần dần sáng. Đắp kĩ chăn cho Tiểu Bảo, ở trên mặt cậu hạ xuống từng cái hôn, Nhϊếp Chính, A Mao cùng Lam Vô Nguyệt nhanh chóng đi khỏi. Diệp Địch theo bọn họ đi ra ngoài, bên ngoài, Phàm Cốt cùng Phương Du đã chờ sẵn.
“A Bảo ngủ?”
Phàm Cốt hỏi. Không cần nhìn, hắn cũng biết tối hôm qua đã xảy ra cái gì.
Nhϊếp Chính thanh âm trầm khàn: “Ta điểm huyệt ngủ.”
Phàm Cốt gật gật đầu, như vậy cũng tốt, bằng không a Bảo khẳng định sẽ khóc.
“Sư phó, sư thúc, chúng ta đi thôi. Đi sớm về sớm.” Lam Vô Nguyệt nắm chặt kiếm bên hông, trên mặt một chút đều nhìn không ra mệt mỏi một đêm chưa ngủ.
Phàm Cốt nhìn về phía Diệp Địch: “Diệp tiểu tử, a Bảo liền giao cho ngươi , ngươi phải chiếu cố nhiều đến nó.”
“Ân, sư phó yên tâm đi.” Diệp Địch đối với ba vị huynh đệ cười cười, “Ta sẽ chiếu cố hảo Cục cưng, các ngươi cũng phải sớm chút trở về, Cục cưng sẽ nhớ bọn ngươi.”
“Chúng ta sẽ.” Nhϊếp Chính quay đầu nhìn nhà gỗ, khóe miệng đúng là tươi cười, “Hai người kia không đáng chúng ta tiêu phí quá nhiều thời giờ.”
“Nhị ca, chúng ta đi .” Lam Vô Nguyệt ôm chặt lấy Nhị ca.
“Đi thôi. Trên người đừng quên tùy thời mang theo độc.”
“Đã biết.”
Cùng sư phó, sư thúc còn có các huynh đệ từng người nói lời từ biệt, Diệp Địch tiễn bọn họ đến cửa ra.
“Chi chi chi chi! !”
“Hô hô hô!”
“Ông…”
Mấy người đang muốn đi vào mật đạo chợt quay đầu, đều nở nụ cười.
“Tiểu Bối, đại Dũng, A Đột, các ngươi cũng muốn đi?”
” Chi chi chi!”
” Hô hô hô!”
“Ông…”
Tiểu Bối phẫn nộ múa may nắm tay, nó không quên những chuyện đám người đã xấu làm! Đại Dũng cùng những A Đột khác cũng nhe răng trợn mắt rống giận, bọn họ cũng không quên.
“Ha ha ha…” Phàm Cốt vuốt vuốt râu, “Hảo! Cùng đi!”
” Chi chi chi!”
” Hô hô hô!”
“Ông…”
Cánh cửa mật đạo đóng lại, Diệp Địch mỉm cười, hắn tin tưởng, mọi người rất nhanh sẽ trở về.