Chương 109

Thở khí thô, Diệp Địch không ngừng chà lau mồ hôi trán, Nhϊếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao cũng tốt không đến chỗ nào. Nhất là A Mao, Tiểu Bảo luôn luôn ở trong lòng ngực của hắn cọ, tay nhỏ bé còn ở trên lưng hắn sờ tới sờ lui, tiếng hừ nhẹ trong yết hầu nghe vào trong lỗ tai A Mao thật là trêu ghẹo người.

Lại là một tiếng rên nhẹ, kiếm trong tay Lam Vô Nguyệt suýt nữa rơi trên mặt đất. Y nuốt vài hớp, mở miệng: “Đại ca, hương kia có kỳ lạ.” Nghe được thanh âm của mình khàn khàn chưa bao giờ có, Lam Vô Nguyệt ho khan vài tiếng, che giấu xấu hổ.

Diệp Địch thật mạnh gật đầu, gặp được Tiểu Bảo, lý trí của hắn cũng đã trở lại. Kết hợp với đủ loại khác thường của mấy người, hắn kéo cổ áo nói: “Trong hương kia, hẳn là có dược vật thúc tình.”

Nhanh hơn cước bộ, Nhϊếp Chính đồng dạng âm thanh thầm ách nói: “Nơi này không an toàn, chúng ta nhẫn nhẫn, mau trở về.”

“Ân.”

Tìиɧ ɖu͙© ở trong phạm vi có thể chịu được, huống hồ đến lúc này, lẫn nhau cũng không biết là có cái gì thẹn thùng. A Mao bọc chặt Tiểu Bảo, tùy ý cậu nhóc ở trên người mình cọ xát, chỉ cần a Bảo trở về, chút đau bởi du͙© vọиɠ ấy bị cho là cái gì.

Đem nội tức Hải phách chân kinh mấy ngày này tu luyện toàn bộ điều động lên, dưới chân bốn người sinh gió hướng đến Đào nguyên. Gió đem tiếng thở dốc ồ ồ của bọn họ thổi tán trong rừng, lại thổi không đi nhiệt năng trên người Tiểu Bảo. Ở trong lòng ngực Đại ca ca xoay đến xoay đi, hỉ phục trên người Tiểu Bảo nới lỏng , cậu vươn cánh tay, gần như nửa thân trần lui ở trong lòng ngực Đại ca ca.

Diệp Địch chặt chẽ chú ý Tiểu Bảo nhìn cậu nhóc nhích tới nhích lui, lo lắng xốc lên quần áo. Vừa nhìn thấy sắc mặt Tiểu Bảo, hắn căng thẳng, ách thanh hô: “Đại ca, ngừng ngừng! Cục cưng khó chịu.”

“Bảo ( Tiểu Bảo )!”

Nhϊếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt vội vàng để sát vào, nhìn thấy đôi mắt mê ly của Tiểu Bảo, hai người lập tức hiểu được là chuyện gì.

“Ca ca… nóng…”

Tiểu Bảo còn đang xoay, muốn cỡi quần. Bốn người nguyên bản đang áp chế du͙© vọиɠ, tiếng kêu này của Tiểu Bảo không thể nghi ngờ là “Lửa cháy đổ thêm dầu” . Nếu là người bên ngoài, khẳng định liều lĩnh mà ở trong này ăn Tiểu Bảo . Nhưng trong mắt Nhϊếp Chính, Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng A Mao cũng là ý giống nhau.

“Bảo, nhẫn nhẫn.”

Hôn hôn Tiểu Bảo, Nhϊếp Chính điểm huyệt ngủ của cậu nhóc, Tiểu Bảo khó chịu tê liệt ngã xuống trong lòng ngực Đại ca ca, hừ hừ đi vào giấc ngủ .

Lau lau mồ hôi, Nhϊếp Chính đem xiêm y trên người Tiểu Bảo kéo xong, lại gói kỹ lưỡng cậu nhóc.

“Đi!”

Bốn người vận công đề khí, hướng Đào nguyên chạy vội.

Qua không được hai canh giờ trời sẽ sáng, bốn người cuối cùng về tới Đào nguyên. A Mao ôm Tiểu Bảo vọt vào phòng mình, giường của hắn lớn nhất. Nhϊếp Chính vọt vào bếp nấu nước, Diệp Địch vọt vào dược phòng lấy dược, Lam Vô Nguyệt thì đi gõ cửa phòng sư phó cùng sư thúc. Trên đường trở về y càng nghĩ càng không thích hợp, sư phó sao lại làm Tiểu Bảo bị người trói lại? Hơn nữa lúc bọn họ đi cứu Tiểu Bảo cũng không có nhìn thấy sư phó. Này rất không bình thường . Gõ cửa hồi lâu, cũng không ai ra mở, Lam Vô Nguyệt gan lớn đẩy cửa vào, quả nhiên, trên giường đúng là trống không, trong phòng không ai.

Khóe miệng cũng không biết là cười hay là giận, Lam Vô Nguyệt đóng cửa đi đến nhà gỗ A Mao, xem ra sư phó cùng sư thúc một chốc không về được, trước song tu nói sau! (→_→)

“Bính!”

Nặng nề đóng cửa lại, Diệp Địch tay cầm dược bình mặt đỏ tai hồng, hô hấp dồn dập. A Mao, Nhϊếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt đã ở trên giường cũng cũng không khá hơn chút nào. Lam Vô Nguyệt đã bỏ đi áo , hỉ phục trên người Tiểu Bảo vứt trên mặt đất, A Mao đang lau người cho nhóc.

Diệp Địch đi đến bên giường, bất ổn vươn tay, khàn giọng: “Cục cưng, dược.”

Nhϊếp Chính mắt nhìn A Mao cùng Lam Vô Nguyệt, Lam Vô Nguyệt không chút do dự gật gật đầu, A Mao chần chờ một lát sau cũng kiên định gật gật. Nhϊếp Chính nói: “Hôm nay không để cho Bảo dùng dược .”

“A.” Diệp Địch mắt lộ ra khó hiểu.

Lam Vô Nguyệt mỹ diễm cười, giải thích: “Nhị ca, là lúc cùng với Tiểu Bảo chân chính song tu.”

Chân chính song tu? Diệp Địch càng hồ đồ . Chẳng lẽ bọn họ trước kia cùng Cục cưng cũng không phải song tu sao?

Lam Vô Nguyệt chỉ cười không nói, Nhϊếp Chính đậy nút: “Trong chốc lát ngươi sẽ biết.”

“Nga.” Diệp Địch đem dược bỏ vào một bên.

“Tiểu Bảo trong tay nắm cái gì?” Lam Vô Nguyệt kéo qua tay trái Tiểu Bảo, vừa rồi y nhìn thấy trong tay Tiểu Bảo có cái gì . Nhϊếp Chính giúp y mở ra đầu ngón tay nhắm chặt của Tiểu Bảo, cầm lấy túi vải bị cậu nhóc nắm đến nóng nóng, ẩm ướt. Nhìn kỹ, mới phát hiện là vải dệt xiêm y của Tiểu Bảo. Cảm thấy chấn động, Nhϊếp Chính mở ra, nhìn đến thứ bên trong quấn lấy cùng một chỗ, tâm bốn người bị người hung hăng xiết chặt.

Bốn người đều không có lên tiếng, Nhϊếp Chính đem túi vải phóng tới trên giường, sau khi sửa sang lại, bày ra trước mặt bọn họ chính là bốn sợi dây cột tóc. Tuy rằng nhiều nếp nhăn lại ẩm ướt, nhưng bốn người lại đều nở nụ cười, khóe miệng nhếch tới bên tai. Một người ra tay trước chọn một sợi: “Ta thích cái này.”

“Ta muốn cái này.” Diệp Địch theo sát sau đó.

Nhϊếp Chính ha hả cười hỏi: “A Mao, ngươi muốn cái nào?”

A Mao lắc lắc tay, làm cho Nhϊếp Chính chọn trước, Nhϊếp Chính cầm lấy một cái đưa cho A Mao: “Này thích hợp với ngươi.”

A Mao hai tay tiếp nhận, như bảo bối giơ lên trước mắt.

Lam Vô Nguyệt rút ra cây trâm trên đầu, tính cả sợi dây của mình cùng nhau phóng tới trên bàn, tiếp đó cởi khố: “Bắt đầu đi, ta nhịn không được .”

Nhϊếp Chính cởi bỏ huyệt ngủ của Tiểu Bảo, cười nói: “Ta cũng nhịn không được .”

Diệp Địch ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ta, ta cũng, nhịn không được .”

“Ngô…” Tiểu Bảo hút vào dục hương nhiều nhất lại nhịn không được , người còn chưa có thanh tỉnh, cậu trở mình ôm lấy “Thứ” bên người bắt đầu cọ cọ, miệng than thở: “Nóng… Ca ca… Nóng…”

Trong con ngươi Lam Vô Nguyệt hiện lên tinh quang, y cúi lên người Tiểu Bảo, ghé vào lỗ tai nhóc nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Bảo muốn thú thê hay là muốn gả cho ca ca?”

“Ngô… Ca ca… Ca ca…” Tiểu Bảo khó chịu khẽ mở mắt, ôm lấy Mỹ nhân ca ca cách mình gần nhất, trong mắt có lệ, “Không, thành thân, không… Ca ca… Ca ca… Song tu… Ca ca…”

“Tiểu Bảo muốn ca ca sao? Chỉ cần ca ca sao?” Lam Vô Nguyệt hôn lên cổ Tiểu Bảo, tay chụp lên tiểu chồi đang ngẩng cao của cậu nhóc.

“Ô… Ca ca… Muốn, ca ca… Không, thành thân, không thành thân… Ca ca… Tiểu Bảo, sợ…” Khát vọng mà dán chặt Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo ý thức mơ hồ gọi.

Đủ rồi, nghe được những lời này của Tiểu Bảo là đủ rồi. Lam Vô Nguyệt không cùng ba người khác thương lượng ai tới trước, y thối lui về sau, trực tiếp ghé vào giữa hai chân Tiểu Bảo, mở miệng ngậm lấy tiểu chồi khả ái, chỉ cảm thấy mỹ vị vô cùng.

“A!”

Thân thể động tình đến cực điểm làm sao nhận được kí©h thí©ɧ như vậy, Tiểu Bảo một cái run rẩy ngay ở trong miệng Mỹ nhân ca ca bắn ra. Lam Vô Nguyệt phun ra nồng tinh, bôi đến giữa khố Tiểu Bảo. Diệp Địch ở một bên nhìn hai mắt trợn lên, miệng mở lớn, chỉ cảm thấy khố hạ muốn nổ tung. A Mao từ chỗ Nhϊếp Chính được đến chút cổ vũ, hắn khẩn trương đem Tiểu Bảo ôm lên, làm cho cậu dựa vào mình, tiếp đó chậm rãi tách ra hai chân nhóc. Lam Vô Nguyệt chôn ở giữa hai chân Tiểu Bảo dễ dàng động tác hơn.

Nhϊếp Chính nhìn Lam Vô Nguyệt bôi trơn cho Tiểu Bảo, hắn cởi xiêm y, Diệp Địch ngơ ngác cũng cởi theo. Giữa hai chân, du͙© vọиɠ hai người đều là ngang nhiên đứng thẳng. (←_←)

“Ngô ô… Ca ca… Song tu… Song tu…”

Khóe mắt Tiểu Bảo có bọt nước, cậu muốn ca ca, cậu cùng với ca ca song tu. Lam Vô Nguyệt giơ lên khóe miệng, lại mang theo run rẩy. Y hôn hôn miệng Tiểu Bảo, nắm lấy du͙© vọиɠ cứng rắn của mình chậm rãi mở ra thân thể Tiểu Bảo. Lần này, bọn họ nhất định sẽ làm bị thương Tiểu Bảo, nhưng… Nhìn đến hồng y trên mặt đất, Lam Vô Nguyệt kiên định hướng vào trong cơ thể Tiểu Bảo sáp nhập. Tiểu Bảo không hiểu chuyện, bọn họ có thể dạy nhóc.

Không có ai đối với hành động giành trước của Lam Vô Nguyệt có gì bất mãn. Ở thời điểm y luật động, A Mao chính là chặt chẽ ôm chặt Tiểu Bảo, ánh mắt nhìn chăm chú gương mặt cậu nhóc, đem mỗi một phần biểu tình đều ghi tạc trong lòng. Diệp Địch đứng ở bên giường vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cũng là dừng ở trên mặt Tiểu Bảo. Nhϊếp Chính ngồi ở bên trong giường, một tay nắm chặt tay Tiểu Bảo, khóe miệng mỉm cười.

Lam Vô Nguyệt Luật di chuyển rất nhanh, ở trong một trận thét chói tai liên tục của Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt di chuyển hòa hoãn, say mê mà tiết ở trong cơ thể cậu. Dưỡng công ở quanh người y chạy, trước khi ý thức rời xa, Lam Vô Nguyệt rất nhanh từ trong cơ thể Tiểu Bảo rút khỏi. Dìu Lam Vô Nguyệt ở một bên ngồi xuống, Nhϊếp Chính lấy qua bố khắn đã chuẩn bị tốt lau lau hạ thân Tiểu Bảo.

Nuốt vài ngụm, thấy đại ca cùng A Mao không hề có ý động, Diệp Địch tứ chi cứng ngắc leo lên giường. Ngốc ngốc hôn hôn đôi môi thủy nhuận của Tiểu Bảo, hắn run rẩy đỡ lấy du͙© vọиɠ của mình, để ở mật huyệt ướŧ áŧ.

“Hảo, ca ca…”

Một cái giật mình, Diệp Địch ngẩng đầu, chỉ thấy Tiểu Bảo đang nhìn hắn.

“Bảo, Cục cưng…” Diệp Địch thực sự chột dạ, nhưng ngay sau đó, mũi hắn chua xót.

Ngọt ngào hướng Hảo ca ca cười, Tiểu Bảo mềm mại yêu cầu: “Song tu, chân chính.” Tựa như Mỹ nhân ca ca. Song tu qua một lần cậu cũng thanh tỉnh không ít.

Hốc mắt cay nóng, Diệp Địch nặng nề “Ân” một tiếng, không do dự tiến vào thân thể Tiểu Bảo. Tiểu Bảo hừ một tiếng, tiếp theo lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu. Cậu thích, thích cùng các ca ca song tu.

Du͙© vọиɠ nghẹn quá lâu trong khoảnh khắc liền phun trào, không cho dưỡng công xâm chiếm ý thức của mình, Diệp Địch ngay khi cảm giác được đùi thấm lạnh liền rút ra.

“Nhị đệ.” Nhϊếp Chính ra tiếng, làm cho hắn tiếp tục.

Diệp Địch cười ngây ngô hướng tới đại ca cùng A Mao lắc đầu: “Đủ rồi, đủ rồi. Ta chỉ muốn, Cục cưng.”

Hắn muốn không phải hoan thích giờ khắc này, mà là Cục cưng, Cục cưng của hắn.

Nhϊếp Chính hiểu rõ gật gật đầu, sau khi Nhị đệ thối lui, hắn ngồi chồm hỗm đến giữa hai chân Tiểu Bảo, đỡ lấy du͙© vọиɠ của mình.”Ta cũng sẽ không lâu lắm, lúc này đừng quá mức ngoan tâm.”

“Quỷ, ca ca…”

“Bảo, Quỷ ca ca cùng với ngươi song tu .”

Không quản trong cơ thể Tiểu Bảo có thứ của nam nhân khác, Nhϊếp Chính chậm rãi tiến vào nơi ướŧ áŧ kia, ngay cả toàn bộ trái tim đều ấm áp lên. Có lẽ, hắn sai lầm rồi, hắn không nên đem ý kiến của mình áp đặt lên trên người Tiểu Bảo, Bảo của hắn, có lẽ muốn vẫn đều chỉ là bọn hắn.

Nghe tiếng rêи ɾỉ tràn ngập ***, nghe cậu nhóc vui thích than nhẹ, Nhϊếp Chính lần lượt xác định ý tưởng vừa rồi. Thật sâu hôn lên miệng Tiểu Bảo, một tay khẽ xoa nắn chân phải không trọn vẹn của cậu, Nhϊếp Chính cũng rất nhanh đem nam tinh của mình bắn ở trong cơ thể Tiểu Bảo. Đầu váng mắt hoa, ý thức bắt đầu mơ hồ, Nhϊếp Chính một tay kia cầm cổ tay A Mao, nhắm hai mắt lại.

Cùng Diệp Địch đem Nhϊếp Chính dìu đến bên người Lam Vô Nguyệt, A Mao lần đầu tiên ở trước mặt ba huynh đệ lộ ra thân thể tràn đầy mao. Tiểu Bảo nằm ở trên giường vươn hai cánh tay: “Đại ca ca…”

A Mao chậm rãi gục xuống, đem Tiểu Bảo khóa ở trong khuỷu tay.

“Song tu.”

Ngậm lấy môi Tiểu Bảo, A Mao tách ra hai chân cậu, hơi thở không xong.

Thực sự ngượng ngùng, nhưng lần này A Mao quyết định không hề trốn tránh, không hề tự ti. Đem du͙© vọиɠ quá lớn của bản thân vùi vào trong tiểu huyệt đã đầy đủ trơn của Tiểu Bảo, nước mắt A Mao chợt rơi.

Đại ca ca… Sờ sờ tấm lưng che kín nhung mao, Tiểu Bảo hết sức tách ra hai chân, cậu cùng các ca ca, song tu , cùng nhau, song tu .

A Bảo, a Bảo… Không cần rời khỏi, Đại ca ca… A Bảo…

Không tiếng động hô to, A Mao “Hung ác” ở trong cơ thể Tiểu Bảo ra vào, lần đầu tiên cảm thấy tiếng rêи ɾỉ cùng kêu to của Tiểu Bảo vì hắn dựng lên đúng là như tiếng trời. Đồng dạng, du͙© vọиɠ nháy mắt sụp đổ, A Mao bất quá ở trong cơ thể Tiểu Bảo va chạm mấy chục cái liền tước khí giáp đầu hàng tuyệt không ảo não, trên đường trở về hắn cũng sắp bắn.

“Ca ca… Ca ca…”

Chồi vẫn rất ngẩng cao, các ca ca tiết quá nhanh, Tiểu Bảo còn chưa có thỏa mãn ni.(×∆×)

“A Mao, ngươi tiếp tục, ta kế tiếp.” Lam Vô Nguyệt không biết tỉnh lại khi nào ở phía sau A Mao nói. Bọn họ làm thời gian đều rất nhanh, dưỡng công hấp thu cũng ít.

A Mao không quay đầu lại, nhếch miệng thật sâu cười, chế trụ thắt lưng Tiểu Bảo lại chậm rãi di chuyển, kỳ thật, hắn lại vừa cứng .

……..

Chà lau uế dịch trên người Tiểu Bảo cùng trên người mình, Diệp Địch về sau cuối cùng hiểu được đại ca vì sao nói hôm nay bọn họ cùng với Tiểu Bảo “Chân chính” song tu .

Sờ sờ gương mặt say ngủ của Tiểu Bảo, Nhϊếp Chính cả vật thể sảng khoái khàn giọng: “Bảo trước kia cùng chúng ta song tu, chỉ là song tu. Lần này, chính là yêu nhau. Cho nên ta mới nói không cần cho Bảo dùng dược. Dùng dược, là vì không cho Bảo xuất tinh; nhưng lần này, ta muốn xem Tiểu Bảo bởi vì chúng ta mà động tình, bắn ra hoan thích của mình.”

“A.” mặt Diệp Địch đỏ bừng, tiếp đó nở nụ cười, “Đại ca, Cục cưng sau này chính là của chúng ta, có phải hay không?”

Nhϊếp Chính quay đầu lại, trên mặt đồng dạng là tươi cười vui mừng: “Đúng vậy. Ta vẫn sẽ mang Bảo đi ra ngoài tìm nương nhóc, nhưng ta không bao giờ di chuyển ý niệm làm cho Bảo cùng người khác một chỗ trong đầu nữa.”

“Đại ca!” Diệp Địch kích động hô to, một lòng hoàn toàn buông.

Lam Vô Nguyệt chỉ mặc tiết khố ở bên người Tiểu Bảo nằm xuống, đánh cái ngáp nói: “A Mao, ta ngay ở trên giường ngươi ngủ.”

Nhϊếp Chính cũng nằm xuống: “Cùng nhau đi. Bảo tỉnh lại nhìn thấy bốn chúng ta đều ở đây, khẳng định vui.”

“Hảo hảo!” Diệp Địch leo lên giường, tìm vị trí nằm xuống.

A Mao nở nụ cười, bao ngoài tiểu khố khố cho Tiểu Bảo, hắn mặc xiêm y ở bên giường nằm xuống. Bên ngoài trời đã sáng, bất quá mặc kệ , bọn họ còn chưa có cùng nhau bồi Tiểu Bảo ngủ qua ni.

Tiểu Bảo cùng các ca ca song tu gần ba canh giờ sớm đã ngủ chết giấc. Nơi này là Đào nguyên, là giường của ca ca, ngửi thấy hương vị quen thuộc làm cậu an lòng trên người ca ca, thụy nhan của Tiểu Bảo chỉ có thỏa mãn.

Trời đã sáng. Đánh vài cái ngáp, bốn người nhắm mắt lại, thật sâu hút vào hơi thở hài tử sạch sẽ chưa bao giờ thay đổi qua trên người Tiểu Bảo, hạnh phúc mà lâm vào trong mộng. Tha một vòng như thế, bọn họ cảm thấy bản thân thực sự dốt nát, làm gì rối rắm với việc Tiểu Bảo sẽ muốn thú thê hay không? Quả thực là tự tìm phiền não.

Phòng trong yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại có tiếng hít thở vững vàng.

Ngoài phòng, bên hồ, có hai vị lão nhân gia đang thả câu, một người đánh cái ngáp nói: “Sư huynh, chúng ta cũng trở về ngủ đi.”

“A Du, ngươi nói a Bảo sẽ không trách ta đi?” Tên còn lại cau mày, rất lo lắng.

“Sẽ không.” Phương Du cười ha hả nói: “Bọn họ sau khi thức dậy nhìn thấy bài biện trong phòng không chỉ sẽ không tức giận, ngược lại sẽ cười to a.”

Phàm Cốt gật gật đầu: “Ân, cũng phải.”