Chu Thiệu Kỳ thoát được một kiếp, nhưng hắn không thể cứ ngồi chờ chết, cũng không định giúp bọn buôn người làm việc, nhưng hắn chưa kịp thực hiện kế hoạch chạy trốn thì lại bị phá vỡ lần hai.
Có lẽ nơi này lại bị dò ra, bọn buôn người đổi sang địa điểm khác, Chu Thiệu Kỳ ôm Tiêu Lạc ngồi trong xe, hắn đã quen với hoàn cảnh ác liệt như thế này rồi, lần này bị phát hiện nhanh như vậy, chắc chắn trong nhà đã có hành động nhanh hơn, hắn tin không lâu nữa sẽ có người đến cứu hắn.
Xe chạy lâu hơn lần trước, Chu Thiệu Kỳ chẳng còn sức mà chửi thầm nữa, không biết nên khen bọn bắt cóc quá khôn khéo hay chê nhà mình và dì nhỏ quá ngốc, cho dù không muốn rút dây động rừng thì tốc độ này là quá chậm.
Bên ngoài vẫn chưa thấy tin tức gì, cũng không biết đã đổi mấy nơi rồi, Chu Thiệu Kỳ không khỏi bội phục, hang ổ của bọn chúng còn nhiều hơn cả hang thỏ.
Thỉnh thoảng hắn sẽ nghe thấy bọn họ nói có ai đó đang truy lùng, phía cảnh sát cũng đang quan sát muốn bắt bọn họ.
Tên cầm đầu tóc đỏ đập nát bình rượu, tức giận mắng: "Bọn chó đẻ, nhà họ Hồng tao mà bọn nó cũng xứng đòi bắt à? Tao làm nghề này mấy chục năm rồi, lần đầu thấy bọn điên khó chơi như thế, đệt!"
Chị Đàn cau mày ngồi bên cạnh, yên lặng hút thuốc, tất cả bọn họ đều cảm giác được lần này thực sự rất nguy hiểm.
Chu Thiệu Kỳ thì lo tìm một chậu nước, hắn không nhịn được nữa, hắn muốn tắm!
Mặc dù ngày nào cũng lau người, nhưng đã hơn hai mươi ngày rồi, thật sự không thể nhịn được nữa, cứ vài ngày lại chuyển chỗ một lần, hắn không có thời gian mà tắm rửa.
Nước lạnh thấu xương, nhưng Chu Thiệu Kỳ không quan tâm, hắn thoải mái kỳ cọ thân thể, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, nhưng nếu không có ánh mắt nóng rực đang chĩa vào hắn thì tốt hơn.
Tiêu Lạc nhìn chằm chằm Chu Thiệu Kỳ không chớp mắt, anh không biết rằng sắp đến lượt mình bị cạo lông.
Chu Thiệu Kỳ cố gắng gạt đi ánh mắt Tiêu Lạc, lau người mặc quần áo, mặc dù đều là co trai nhưng hắn cứ thấy quái quái sao sao.
Thay chậu nước sạch khác, Chu Thiệu Kỳ bắt đầu cởϊ qυầи áo Tiêu Lạc, không ngờ Tiêu Lạc lại không cho, hai tay túm chặt lấy quần áo trên người mình.
"Anh có cởi không?"
Tối nào Tiêu Lạc cũng dính lấy Chu Thiệu Kỳ mà ngủ, Tiêu Lạc không tắm, một mình hắn tắm có tác dụng gì?
Tiêu Lạc lắc đầu, dường như sắp muốn đi ra khỏi nơi này.
Chu Thiệu Kỳ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt anh, trong giọng hắn hơi mang theo vẻ uy hϊếp: "Nếu không cởϊ qυầи áo, sau này đừng hòng ngủ cùng tôi nữa."
Ủa, câu này cứ kỳ quái thế nào ấy nhỉ?
Quả nhiên, Tiêu Lạc không dám động đậy, quay đầu nhìn thẳng Chu Thiệu Kỳ, ánh mắt vừa vô tội vừa đáng thương: "Em trai, bé cưng không cần tắm."
Hả? Không cần? Chứ không phải không muốn?
Chu Thiệu Kỳ hơi nghi hoặc, nhưng hắn vẫn kiên quyết bắt anh phải tắn. Nhìn thái độ kiên định của Chu Thiệu Kỳ, Tiêu Lạc méo miệng, từ từ cởϊ áσ trên, lộ ra thân thể gầy guộc nhưng không quá yếu ớt, trên làn da trắng còn chi chít vết roi, chúng đã đỡ nhiều nhưng vẫn để lại vệt màu hồng hồng.
Không biết vì sao, Chu Thiệu Kỳ nhìn thân thể trước mắt lại bất giác nuốt nước miếng.
Thấy Tiêu Lạc chậm chạp mãi không cởϊ qυầи, Chu Thiệu Kỳ không chờ được nữa định cởϊ qυầи giúp anh, không ngờ lại bị Tiêu Lạc đánh vào tay: "Không cần!"
Chu Thiệu Kỳ sững sờ, bàn tay vẫn giơ trên không trung, Tiêu Lạc không đánh mạnh, không hề đau, nhưng từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên Tiêu Lạc nói "Không" với hắn.
Tiêu Lạc túm chặt cạp quần, cả người phát run, Chu Thiệu Kỳ cũng hoảng sợ, lập tức ôm anh vào lòng, dịu dàng nói: "Bé cưng làm sao vậy? Tại em không tốt, bé cưng không thích đúng không, chúng ta không tắm nữa, có được không?"
Tiêu Lạc nắm lấy góc áo Chu Thiệu Kỳ, phần áo trước ngực dần ướt đẫm nước mắt, hắn đau lòng an ủi người trong ngực, không tắm thì không tắm, Chu Thiệu Kỳ này còn không chấp nhận được chắc.
Chu Thiệu Kỳ đang định dỗ anh không tắm, lại bị Tiêu Lạc kéo ngồi trên chiếc ghế làm bằng bìa carton, dường như anh đang lấy hết dũng khí làm một chuyện vô cùng trọng đại, trên gương mặt vẫn còn ướt nước mát, hàm răng cắn chặt môi, đứng trước mặt Chu Thiệu Kỳ, tụt quần xuống.
Chu Thiệu Kỳ không biết anh định làm gì, giây sau hắn đã ngây dại.
Giữa hai chân Tiêu Lạc rất ít lông, cậu em nho nhỏ ngoan ngoãn nằm im, nhưng cái này không làm Chu Thiệu Kỳ khϊếp sợ, thứ khiến hắn bất ngờ là khe nhỏ hồng hào phía dưới.
Chu Thiệu Kỳ ngẩn ra nhìn chằm chằm vào nơi đó, ngây người một lúc lâu, hắn phản ứng lại lập tức quay đầu nhìn tứ phía xem có người khác hay không, không có người, Chu Thiệu Kỳ thở phào một hơi, người song tính, cái này nằm ngoài phạm vi kiến thức sinh học của con người.
"Bé... Bé cưng..."
Tiêu Lạc vẫn đứng dạng chân, anh thấy phản ứng của Chu Thiệu Kỳ lại càng khóc to hơn: "Hu hu hu, em trai, em trai đừng ghét anh mà..."
Sao lại ghét được chứ.
Chu Thiệu Kỳ đứng lên khép chân Tiêu Lạc lại, cầm quần áo che nửa người dưới của anh, ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh.
"Không đâu, em trai sẽ không ghét bé cưng, bé cưng đừng khóc."
Đứa nhỏ khóc nóng cả người, Chu Thiệu Kỳ cũng bị nóng theo, Tiêu Lạc túm lấy áo hắn, nước mắt nước mũi dính đầy lên đó, hai chân trắng nõn cũng co lên đùi hắn.
Chu Thiệu Kỳ chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành anh, một lúc sau, đứa nhỏ này khóc đủ rồi, sụt sịt mũi ghé vào cổ hắn, trán tựa lên cổ hắn, cảm nhận nhịp đập ấm nóng của hắn.
"Mẹ nói, chỗ đó của bé cưng rất kinh khủng, nó làm ba mẹ phải chia tay, ba vứt bỏ mẹ, mẹ cũng ghét chỗ đó của bé cưng, mẹ sẽ bỏ bé cưng di. Mẹ nói không được cho ai nhìn chỗ đó hết, nếu có người nhìn thấy sẽ rất ghét rất ghét bé cưng."
Tiêu Lạc đứng dậy, hôn lên trán Chu Thiệu Kỳ, âm thanh mềm mại vẫn mang theo tiếng nức nở: "Bé cưng không muốn em trai ghét đâu, đừng ghét bé cưng mà."