Suốt một ngày, tên ngốc kia cứ lẽo đẽo phía sau Chu Thiệu Kỳ, mấy lần hắn nổi điên mắng đuổi anh, anh cũng yên lặng nghe, chỉ chăm chăm đi theo hắn.
Một ngày này Chu Thiệu Kỳ quan sát không nhiều nhưng cũng nắm được kha khá, có khoảng 30 đứa trẻ ở đây, nhiều người mất tích như thế, một chút tin tức cũng không có!
Chu Thiệu Kỳ hỏi thăm một vài đứa trẻ tầm tuổi hắn, chúng nói không biết bị bắt từ bao giờ, lúc tỉnh dậy đã thấy ở đây rồi, chúng từng chạy trốn nhưng chưa ra ngoài đã bị bắt trở lại bị đánh đập tàn nhẫn, thậm chí có người bị đánh chết.
Nếu không nghe lời sẽ bị đánh đập, dần dần, không ai còn phản kháng chống cự nữa, bọn buôn người nuôi họ một thời gian, xem tình huống rồi đánh gãy tay gãy chân kéo đi xin tiền. Ở đây đa số là trẻ chưa thành niên, những đứa trẻ đã thành niên sẽ bị bán đi chỗ khác, kết cục thế nào không ai biết, có thể sẽ bị bắt phải ăn xin, cũng có thể bị bắt làm những việc khác.
Nghe xong, Chu Thiệu Kỳ không biết phải nói gì, hắn không biết có bao nhiêu đứa trẻ bị bắt cóc, bị tra tấn như thế, không một đứa trẻ nào chạy thoát được, ngay cả một tia hi vọng chạy thoát cũng không có.
Hắn cũng biết chuyện của Tiêu Lạc, người được gọi là chị Đàn hình như là họ hàng gì đó của Tiêu Lạc, thế nên anh mới được nuôi ở đây, không bị chặt tay chặt chân như người khác, nhưng mà, chỉ cần dựa vào cái đầu không bình thường này cũng có thể kiếm được không ít từ các nhà hảo tâm rồi.
Chạng vạng, đèn tắt, tất cả mọi người phải đi ngủ.Chu Thiệu Kỳ căng thẳng thần kinh cả ngày chẳng mấy đã chìm vào giấc ngủ. Lạ chỗ, hắn ngủ không sâu lắm, vừa hơi mở mắt ra đã thấy Tiêu Lạc bò lên giường nằm cạnh hắn, thế này hắn ngủ làm sao được.
Muốn đẩy người ra, Chu Thiệu Kỳ vô tình nhìn thấy vết màu đỏ trên quần áo Tiêu Lạc, hắn nhắm mắt, ôm nhẹ Tiêu Lạc, tiếp tục ngủ.
Nhưng không lâu sau, Chu Thiệu Kỳ bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức.
Chu Thiệu Kỳ tập trung nghe ngóng, cẩn thận phán đoán tính huống bên ngoài, giống tiếng xe, mà không chỉ là một chiếc, bên ngoài cũng bật đèn sáng trưng. Chu Thiệu Kỳ cố gắng ngồi dậy, muốn nhìn lén bên ngoài qua khe cửa sổ.
Bên ngoài có người tuần tra, khoảng mười mấy người, Chu Thiệu Kỳ cũng thấy người xuống xe, tất cả đều tàn tật! Mấy chục người tàn tật!
"Họ về rồi." – Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Chu Thiệu Kỳ.
Tiêu Lạc dụi dụi mắt, nhìn bên ngoài, tiếp tục nói: "Bọn họ về rồi, ngày mai bé cưng cũng phải đi, bé cưng không muốn đi."
Có ý gì? Còn phải chia nhóm hành động?!
Trong lòng Chu Thiệu Kỳ rối như tơ vò, ngay bây giờ, hắn chỉ muốn rời khỏi chỗ quái quỷ này.
Tiêu Lạc kéo kéo góc áo hắn: "Em trai, chúng ta mau ngủ đi, bé cưng buồn ngủ quá."
Chu Thiệu Kỳ kéo Tiêu Lạc dậy đối mặt với hắn, nhỏ giọng nói: "Bé cưng, chúng ta chạy trốn được không? Anh có biết chạy trốn thế nào không?"
Tiêu Lạc lắc đầu lại gật gật đầu: "Không được, đi rồi, không tìm được mẹ nữ, bé cưng nhớ mẹ, bé cưng không đi đâu."
Chu Thiệu Kỳ biết, người này có thể đưa hắn rời khỏi nơi này, nhưng người này lại không muốn đi, hắn chỉ có thể nhẫn nại dụ dỗ: "Nhưng em là em trai của bé cưng mà, bé cưng có em trai là đủ rồi, có phải không? Bé cưng đưa em đi có được không?"
Tiêu Lạc vẫn lắc đầu, dù Chu Thiệu Kỳ khuyên bảo dụ dỗ thế nào cũng từ chối, cơn nóng giận trong người Chu Thiệu Kỳ lại nổi lên, bình tĩnh, bình tĩnh, cứ từ từ.
Chu Thiệu Kỳ hít sâu một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn không ít: "Vì sao? Vì sao bé cưng không muốn rời khỏi đây cùng em trai?"
Tiêu Lạc ngây người một lát, Chu Thiệu Kỳ đợi mãi không thấy anh nói gì, hắn còn tưởng sẽ không nhận được câu trả lời, anh lại nói: "Cô Đàn nói mẹ nói bé cưng ở đây chờ mẹ, nếu không mẹ sẽ không cần bé cưng nữa, nhưng mà bé cưng đợi lâu lắm, lâu lắm lắm rồi."
Lâu lắm lâu lắm lắm? Là bao lâu? Chẳng lẽ tên ngốc Tiêu Lạc này cứ đợi mãi đợi mãi?
Chu Thiệu Kỳ nói không ra lời, nhìn đứa nhỏ gầy gò trước mắt, quần áo rách bươm, tóc dài lởm chởm không ai cắt, khuôn mặt nhỏ rõ ràng rất đáng yêu lại bẩn thỉu lem luốc.
Không biết vì sao, Chu Thiệu Kỳ đau lòng thay cho đứa nhỏ này, bản thân mình mặc áo gấm ngậm thìa vàng, nhìn sang Tiêu Lạc lại thấy khó chịu, rõ ràng anh xứng đáng được như những đứa trẻ khác, được lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ.
Anh đã đợi rất lâu, rất lâu rồi, không một ai đến thăm anh, có lẽ họ đang tìm kiếm, cũng có thể họ đã vứt bỏ đứa con này.
Chu Thiệu Kỳ nhìn Tiêu Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống, dán vào ngực hắn, tay anh đưa lên muốn ôm lấy eo hắn nhưng lại không dám, hai tay nắm chặt để trước ngực, nhìn có vẻ rất không có cảm giác an toàn.
Có lẽ hai người đang trong cùng tình cảnh, Chu Thiệu Kỳ phá lệ ôm lấy Tiêu Lạc, người trong ngực dường như cảm nhận được hơi ấm của hắn, khóe miệng hơi cong cong.
Chu Thiệu Kỳ nghĩ ngợi kế hoạch trốn thoát cả đêm, cuối cùng cũng bị cơn buồn ngủ đánh bại.
Sáng hôm sau tỉnh lại, đứa nhỏ trong ngực đã không còn nữa, Chu Thiệu Kỳ nói không nên lời loại cảm xúc nảy lên trong lòng mình, tối hôm qua Tiêu Lạc nói anh phải đi, có lẽ là đi ăn xin, không biết bao giờ mới về.
Chu Thiệu Kỳ ra ngoài nhận cháo, không biết rằng nhà mình đã loạn hết cả lên.
Ngày đầu tiên Chu Thiệu Kỳ mất tích, bọn bắt cóc gửi tin đến nhà họ Chu, không cho phép gia đình báo cảnh sát, đòi 500 vạn đến một số tài khoản, nhà họ Chu tra một chút đã tìm được vị trí của bọn bắt cóc.
Anh họ của Chu Thiệu Kỳ - Chu Bác thẩm vấn hai tên bắt. Một tên béo, một tên gầy bị đánh thương nặng, hai bàn tay bị rút sạch móng, máu me đầm đìa cực kì khϊếp người.
"Nói! Chúng mày đưa người đến đâu rồi?" - Tên béo mập bị tra tấn không ra hình người, thấy Chu Bác cầm cái ê tô kẹp bàn sợ vãi đái ra quần.
"Tôi nói tôi nói, tối hôm trước cậu chủ chạy rồi, trời quá tối, chúng tôi nghĩ cậu ta sẽ chết trong nút nên không tìm nữa, nhưng mà, không thấy xác, chắc là, chắc là vẫn còn sống."
Chu Bác cầm ê tô kẹp bàn kẹp lấy răng cửa của tên mập, kéo nhẹ một phát, máu tươi lập tức bắn phụt ra, anh quay sang tên gầy: "Ở đâu?"
Tên gầy bị dọa phát run:"Ở, ở gần núi Rồng, đừng, đừng gϊếŧ tôi, đều tại thằng béo này sai tôi làm, tôi có mắt như mù mới bắt cậu chủ, xin hãy tha cho tôi."
Chu Bác xoay tay, một giây sau mặt tên gầy đã máu thịt lẫn lộn, anh ném ê tô kẹp bàn xuống, gọi người đến xử lý nốt rồi trở về nhà chính.
Tiêu Lạc đã bị đưa đi hai ngày, Chu Thiệu Kỳ đang đi xem xét xung quanh bỗng thấy tiếng xe, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía đó.
Đám trẻ con lục tục bước xuống, không thể không thừa nhận, hắn lo lắng cho đứa ngốc kia.