Cuối cùng vẫn là Chu Thiệu Kỳ tắm rửa cho Tiêu Lạc, hắn cẩn thận tránh nơi đó, đứa nhỏ rất ngoan, mặc hắn làm gì thì làm, anh sợ Chu Thiệu Kỳ sẽ không thích anh, không cần anh nữa.
Chu Thiệu Kỳ nhìn đứa nhỏ nằm ngủ ngon lành trong ngực mình, nghĩ ngợi đủ điều, không thể không thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy nó Chu Thiệu Kỳ bị dọa sợ, hắn mới 14 tuổi thì biết cái gì? Ngay cả tình yêu nam nữ cũng chỉ cái biết cái không.
Nhưng hắn chỉ hơi sợ thôi, trong lòng hắn không hề ghét bỏ chút nào, ngạc nhiên chốc lát rồi lại thành bình thường, thêm một bộ phận thì đã sao, điều này chẳng hề ảnh hưởng đến tình cảm hắn dành cho Tiêu Lạc cả. Hắn chỉ càng thêm đau lòng đứa nhỏ đáng thương này mà thôi, nhiều năm rồi, anh phải giữ bí mật này, nơm nớp lo sợ mà sống, cha mẹ ruột cũng vứt bỏ anh, nếu người cha người mẹ này không thể cho anh tình yêu trọn vẹn, hắn sẽ thay bọn họ yêu thương anh.
Sáng sớm hôm sau, Chu Thiệu Kỳ đang ngủ bị một người lôi mạnh ra ngoài, hắn chưa kịp phản ứng, người kia túm cổ áo hắn ném lên mặt đất lăn một vòng tròn, trong lòng hắn hơi chùng xuống.
Tiêu Lạc cố gắng chạy đến, bị một người đàn ông túm đầu đè xuống đất, giãy dụa thế nào cũng không tránh thoát được.
Tên cầm đầu cầm gậy bóng chày dường như đang rất tức giận, gã trợn mắt căm tức nhìn Chu Thiệu Kỳ: "Cậu chủ họ Chu à, mày giỏi thật đấy, lừa bọn tao hết lần này đến lần khác, bây giờ người nhà mày và cảnh sát đang đi tìm bọn tao, mày hại bọn tao thảm thật đấy!"
Nói xong, gã nắm chặt gậy đập về phía Chu Thiệu Kỳ, hắn nhanh chóng né ra, gập đập trúng bả vai hắn, trong nháy mắt hắn cảm thấy xương vai mình như nứt ra.
Khẽ cắn môi, Chu Thiệu Kỳ ngẩng đầu nhìn thẳng tên cầm đầu, vô cùng bình tĩnh nói: "Các người đi quá sâu rồi, nếu bây giờ thả tôi ra, tôi đảm bảo nhà tôi sẽ tha cho các người."
Tên cầm đầu như thể nghe được chuyện cười hài hước nhất thế gian, gã cười lớn: "Thả mày? Ha ha ha! Nhà mày gϊếŧ mấy chục anh em của tao, tao lại có con tin tốt thế nào, sao tao phải thả mày đi!"
Rạng sáng hôm nay, Chu Bác đưa người đến tập kích ở một nơi hoang vu, bây giờ cảnh sát đều đang ở chân núi chuẩn bị hành động, lần này họ đã đến được căn cứ địa.
Tên cầm đầu tóc đỏ đương nhiên có thể chạy thoát ngay, hắn đã chuẩn bị đầy đủ đường lui cho mình rồi, nhưng hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha tên đầu sỏ gây tội được!
Lại một đòn đánh thẳng vào lưng Chu Thiệu Kỳ, lần này hắn cảm tưởng lục phủ ngũ tạng đều hỏng mất, Tiêu Lạc không nhìn thấy hắn, nhưng lại nghe thấy tiếng hắn kêu đau. Anh giãy dụa kịch liệt, mặt nghẹn đỏ bừng, ngón tay điên cuồng cào lên mặt đất, Chu Thiệu Kỳ nhìn thấy đầu ngón tay anh đã xước móng bật máu.
Lau vết máu bên khóe miệng, Chu Thiệu Kỳ đột nhiên cười lớn, tên đầu đỏ càng tức giận, chỉ gậy bóng chày vào mặt hắn: "Mày cười cái gì?"
"À, một đám người lớn bắt nạt một đứa trẻ thì thôi đi, lại còn bắt nạt một tên ngốc, mấy người là loại người gì? Tôi cười mấy người không phải đàn ông." – Chu Thiệu Kỳ cười một cách khinh miệt.
Tên đầu đỏ không giận, gã đi đến chỗ Tiêu Lạc, đột nhiên túm tóc anh lôi đến trước mặt Chu Thiệu Kỳ.
Gã liếʍ hàm răng: "Mày không nói tao cũng suýt quên mất, đều tại thằng ngu này kéo mày về, kết cục hôm nay cũng nên cho nó gánh một nửa nhỉ."
"Thả anh ấy ra! Không liên quan đến anh ấy!" - Chiếc mặt nạ mà Chu Thiệu Kỳ vất vả làm ra đã xuất hiện vết nứt.
Tên cầm đầu tóc đỏ dường như phát hiện ra gì đó, Tiêu Lạc bị hắn túm đau đầu thở hồng hộc, ngón tay không ngừng kéo bàn tay trên đầu ra: "Thả tôi ra! Thả tôi ra!"
"Hình như mày rất quan tâm nó nhỉ, sao thế? Mới ở chung hai chục ngày ngắn ngủi mà chúng mày đã có cảm tình rồi à?" - Tên tóc đỏ nói xong còn sờ sờ mặt Tiêu Lạc, bị Tiêu Lạc cắn thật chặt, máu tươi lập tức chảy ra, gã bị đau nhe răng trợn mắt.
Chi Đàn bên cạnh đi tới tát lên mặt Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc bị tát ngã lăn ra đất, trên mặt nhanh chóng sưng tấy đỏ bừng.
Chu Thiệu Kỳ đỏ mắt chứng kiến tất cả, hắn siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, chảy xuống một dòng máu tươi.
"Không được chạm vào anh ấy." - Chu Thiệu Kỳ cố nén run rẩy trong từng lời nói.
Tên cầm đầu tóc đỏ tức hộc máu, gã cầm roi quất lên người Tiêu Lạc, Tiêu Lạc đau đớn tột cùng, dù trốn ở đâu thì roi cũng có thể đánh tới tấp lên người khiến anh không ngừng lăn lộn trên mặt đất, rêи ɾỉ đầy đau đớn.
"Tôi đã nói là không được chạm vào anh ấy!" - Chu Thiếu Kỳ hai mắt đỏ ngầu, cố bò về phía Tiêu Lạc, nhưng hắn bị hắn giữ chặt chân không thể nhúc nhích, Chu Thiệu Kỳ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lạc bị đánh đến da tróc thịt bong, máu chảy ròng ròng, thấm ướt quần áo loang lổ.
Chu Thiệu Kỳ quỳ trên mặt đất, cổ hắn đỏ lừ, gân xanh nổi hết lên, mặt hắn đã đỏ bừng từ lâu, hắn gầm lên, giãy dụa, thống khổ.
"Tôi van xin anh! Đánh tôi đi! Đừng đánh anh ấy!"
Nếu không có người tới cứu, Tiêu Lạc sẽ bị đánh chết mất! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Tất cả là lỗi của tôi! Cầu xin các người đừng đánh nữa!
Nhìn Tiêu Lạc dần dần không còn cử động, Chu Thiếu Kỳ đột nhiên huyết khí dâng trào, đại não ong ong, phun ra một ngụm máu.
Chu Bác dẫn người tới nơi, đúng lúc thấy được cảnh này, anh nhíu chặt mày: "Thiệu Kỳ!"
Bọn buôn người không nghĩ rằng nhà họ Chu sẽ hành động nhanh như thế, vội vàng lấy vũ khí đánh người, bọn họ không kịp trở tay, cảnh sát cũng ập tới, một đội mấy chục người bị tóm gọn.
Chu Thiệu Kỳ cố mở mắt nhìn về phía Tiêu Lạc, đột nhiên hết thảy ồn ào xung quanh biến mất, Chu Bác nhanh chóng đến đỡ hắn dậy: "Thiệu Kỳ! Em có nghe thấy anh nói không? Thiệu Kỳ!"
Chu Thiệu Kỳ ngơ ngẩn nhìn Chu Bác, con ngươi hắn hơi giật giật, giãy giụa đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cạnh Tiêu Lạc, nhẹ nhàng bế anh lên, dường như hắn không còn nghe thấy gì cả: "Bé cưng?"
"Bé cưng?"
"Bé cưng, không sao đâu, sẽ không có ai bắt nạt anh được nữa."
"Bé cưng, anh nhìn em đi, anh nhìn em đi."
"Bé cưng, em đã nói sẽ bảo vệ anh thật tốt, anh nhìn em đi, được không?"
Dường như Tiêu Lạc nghe thấy tiếng Chu Thiệu Kỳ, anh cố gắng mở mắt ra, cơ thể anh đau quá, đau đến mức không thể cử động nổi, anh thấy em trai đang khóc, nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt anh, nóng đến mức khiến tim anh đau đớn.
"Em... Em trai không khóc... Bé cưng, có bé cưng ở đây..."