Chương 30: Trốn thoát

“Cầu tôi cái gì?”

Tống Thành đem cô ôm hướng trên giường đi tới, “Nói thật cho em biết, trong gian phòng này đã lắp rất nhiều cameras, chờ lát nữa vô luận tôi dùng tư thế gì thao em đều sẽ bị chụp đến rành mạch, nếu em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ bảo đảm, Thẩm Quyết tuyệt đối sẽ không biết.”

Mặc kệ Thẩm Quyết có biết hay không, nếu hôm nay cô thật sự bị Tống Thành . . .

Trì Tịch hung hăng cắn chặt cánh môi mình.

Tống Thành thô bạo đem cô ném ở trên giường, gấp gáp cởϊ qυầи áo của mình, sau đó liền áp tới.

“Chờ một chút!”

Trì Tịch với lấy một cái gối đầu ôm ở trước ngực mình, sắc mặt tái nhợt nhìn hắn, “Tôi, tôi muốn tắm rửa trước.”

“Kéo dài thời gian?”

Tống Thành nói, “Vô dụng thôi, tôi sớm đã an bài tốt, hôm nay cho dù em có làm thế nào cũng đều không chạy thoát được đâu, ngoan ngoãn để ông đây chơi đi.”

“Không, không phải.”

Tim Trì Tịch đập nhanh đến muốn mệnh, theo như lời Tống Thành nói, bọn họ đều đã an bài tốt, cho nên trong căn phòng ngay cả đồ vật có thể tự vệ phòng hộ đều không có.

Nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, cô nhớ rõ trong phòng tắm có một bình hoa bằng sứ, đặt ở tận cùng bên trong đài rửa mặt, bên trên có cắm mấy cành hoa khô.

Chỉ cần có một tia khả năng, cô đều phải tranh thủ.

“Nếu là anh sợ tôi kéo dài thời gian, có thể cùng tôi đi vào.”

Trì Tịch nửa cắn cánh môi, trong ánh mắt toát ra vài phần hương vị nhu nhược đáng thương.

Tống Thành sắc dục, nghĩ chờ lát nữa ở bồn tắm làm cũng không tồi, liền đồng ý, ôm cô đi phòng tắm.

“Tôi muốn rửa mặt trước.”

Trì Tịch chỉ chỉ bình sữa rửa mặt màu trắng đóng gói trên đài rửa mặt, “Anh trước đi bồn tắm xả nước đi.”

Trong lòng Tống Thành thầm nói hai chị em nhà này thật đúng là tương tự.

Hắn mỗi lần cùng Trì Phỉ làm cũng đều như thế, Trì Phỉ cũng thích cọ tới cọ lui, rửa mặt tắm rửa, còn phải dùng cái gì mà dùng huân hương tán tỉnh.

Thật con mẹ nó phiền toái.

Bất quá nghĩ đến chờ lát nữa là có thể thao được Trì Tịch, Tống Thành lại cam tâm tình nguyện, hắn hướng bên trong đi mở nước tắm.

Trì Tịch đem vòi nước rửa mặt đài mở đến lớn nhất, trái tim phanh phanh phanh nhảy, cô đem bình hoa đồ sứ trong góc tường bồn rửa tay lấy ra tới, cắn răng một cái, phất tay đem chai lọ khác trên bồn rửa đều quét xuống trên mặt đất.

Rất nhiều đồ vật cùng nhau rơi xuống, che đậy thanh âm đồ sứ vỡ vụn.

Trì Tịch nhanh chóng nhặt lên một mảnh nhỏ chộp vào lòng bàn tay.

Tống Thành nghe thấy thanh âm, quay đầu lại cảnh giác nhìn cô, “Cô làm cái gì vậy?”

Trì Tịch trấn định trả lời, “Không cẩn thận đánh nghiêng đồ vật mà thôi, chờ lát nữa để người phục vụ tiến vào thu thập đi, anh xả nước xong chưa, chúng ta cùng nhau tắm.”

Tống Thành vốn đang có điểm hoài nghi, bất quá nghe thấy cô nói muốn cùng mình tắm rửa, tức khắc liền phiêu lên.

“Lập tức thì tốt rồi, em trước cởϊ qυầи áo đi.”

Tống Thành nói, tự mình trước cởϊ qυầи của mình.

Tim Trì Tịch tim đập nhanh đến lợi hại, cô đứng tại chỗ, nói mình thẹn thùng, để Tống Thành xoay người sang chỗ khác mới bằng lòng cởϊ qυầи áo.

Tống Thành chỉ nói là tình thú, ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác.

Trì Tịch đi chân trần phóng nhẹ bước chân đi qua đi, tiếng bước chân rất nhỏ hoàn toàn bị tiếng nước trong phòng tắm che đậy.

“Xong chưa?”

Tống Thành chờ không kiên nhẫn, tâm vừa ngứa lại khó nhịn, nghĩ nhanh đem mỹ nhân ôm tới tay trước tiên ở bồn tắm thao một lần, xong rồi đem cô ôm đi ra ngoài bên ngoài lại tiếp tục.

“Trì Tịch?”

Không nghe được trả lời, Tống Thành nhíu mày, cũng mặc kệ cô đã cởϊ qυầи áo xong hay chưa, xoay người muốn nhìn một chút cô đang làm cái gì.

“A!!!”

Trong nháy mắt Tống Thành xoay người, ngực bỗng nhiên bị thứ gì đó sắc bén hung hăng cắm vào, Trì Tịch là dùng hết toàn lực, mảnh sứ vỡ năm sáu cm cơ hồ toàn bộ đều chui vào ngực hắn.

“Tiện nhân, tao gϊếŧ mày!”

Tống Thành giận dữ, hắn làm thế nào cũng đều không ngờ đến Trì Tịch cư nhiên sẽ có lá gan này, cô cư nhiên dám, cô cư nhiên dám. . .

Trước ngực cắm một mảnh nhỏ đồ sứ, nơi bị nắm vào róc rách chảy máu tươi ra bên ngoài.

Sắc mặt Tống Thành hung ác, nhưng bất quá còn có miệng vết thương trước ngực, thân thể lung lay, sau đó quăng ngã đi xuống.

“Là, là chính anh tự tìm. . .”

Trì Tịch cũng sợ, tay run lợi hại, thân thể lui về sau, cuối cùng cất bước liền chạy, chạy ra phòng tắm.

Cô nghiêng ngả lảo đảo đi mở cửa, nhưng cửa lại bị khóa lại từ bên ngoài, mở không ra.

“Cứu mạng, cứu mạng a. . .”

Trì Tịch khóc, giờ phút này cô áo rách quần manh, tóc cũng có chút loạn, không có đeo giày, cả người đều rơi vào trạng thái cực độ khẩn trương.

Trong phòng tắm vang lên vài tiếng vật nàng rơi xuống đất, cũng không biết Tống Thành đánh nghiêng thứ gì.

Trì Tịch càng sợ hãi, cô nép mình vào cạnh cửa, một hồi lâu mới nhớ tới phải gọi điện thoại cầu cứu.

Túi của Trì Tịch không ở nơi này, máy bàn điện thoại trong phòng cũng bị người lấy mất.

Thời điểm Trì Tịch tuyệt vọng liền thấy được một chiếc điện thoại di động màu đen ở trên giường, cô chạy nhanh tới đem điện thoại cầm lấy, đây là di động của Tống Thành, cần phải có mật mã mới có thể giải khóa.

Tuy rằng không mở được khóa, nhưng di động có thể gọi khẩn cấp miễn phí.



Thời điểm Thẩm Quyết nhìn thấy Trì Tịch, cô đang ở đồn công an, trên người bọc một chiếc áo sơmi nam nhân, tóc tán loạn, gương mặt bên trái sưng lên, nhìn là bị người khác đánh.

Trên đường tới đây, Thẩm Quyết đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Nguyên bản đêm nay sau khi xã giao trở về, hắn luôn chờ Trì Tịch trở về, hảo hảo ‘ thu thập ’ cô.

Kết quả chờ tới lại là tin tức Trì Tịch bị đưa đến đồn công an.

“Trì Tịch.”

Trì Tịch đang đem mặt chôn ở trong đầu gối mình, cả người hôn hôn trầm trầm nghe thấy giống như có người ở kêu mình.

Cô hút hút cái mũi, thời điểm ngẩng đầu, đầu tiên là thấy một đôi chân dài, tầm mắt hướng lên trên, thấy mặt Thẩm Quyết.

“Thẩm. . . Tiên sinh?”

Trong nháy mắt, Trì Tịch còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

Lúc ấy cửa phòng bị người phá vỡ từ bên ngoài, thời điểm Tống Thành bị người từ trong phòng tắm lôi ra đã mất máu quá nhiều mà hôn mê.

Cả người Trì Tịch đều là ngốc lăng, mẹ Tống Thành đánh cô hai bàn tay, sau đó cô đã mơ màng hồ đồ bị mang lên xe cảnh sát.

Tống phu nhân nói muốn tố cáo cô mưu sát. . .

Mưu sát. . .

Trì Tịch bỗng nhiên run lập cập, cô ngửa đầu nhìn Thẩm Quyết, thanh âm nhẹ nhàng, “Em không muốn gϊếŧ hắn.”

“Tôi biết.”

Thẩm Quyết kéo kiện áo sơmi bọc trên người cô xuống, đem áo khoác tây trang của mình cởi ra cho cô mặc trên người.