Chương 4

Đối với đàn ông những lời này như ngòi nổ, họ luôn không cho phép bản thân bị người khác xem nhẹ, nhất là cô gái mình thích!

Phương Bách Hâm dùng tốc độ nhanh như chớp bê cô gái lên, bước nhanh về chiếc giường đặc biệt lớn, thả cô gái trong lòng lên chăn bông.

Chiêm Chỉ Tĩnh giãy giụa, thật vất vả mới ngồi dậy được, cánh tay chắc chắn của đàn ông lại đặt lên vai cô, đẩy cô nằm thẳng trên giường lớn.

"Em sẽ biết nhanh thôi, rốt cuộc nơi đó của anh to hay nhỏ." Phương Bách Hâm quỳ gối, cúi nhìn cô.

Chiêm Chỉ Tĩnh nháy mắt mấy cái, hoàn toàn không biết lời vừa rồi của mình làm đàn ông nhục nhã bao nhiêu. Tự tôn của đàn ông tuyệt đối không muốn nghe thấy lời bình luận xấu về nơi đó của mình!

"Chúng ta phải bắt đầu rồi à?" Cô hỏi, còn chưa phát hiện mình đang ở trong trạng thái nguy hiểm. "Vậy làm sao bây giờ? Để tôi đi mua cái lớn hơn......"

Phương Bách Hâm cúi đầu, nuốt trọn những từ tiếp theo của cô, "Yên tâm, anh có." Cho dù bình thường không có phụ nữ, anh vẫn luôn chuẩn bị mấy hộp, dù sao anh cũng thích dùng nhãn hiệu này, bình thường không phải cửa hàng tiện lợi hoặc hiệu thuốc nào cũng có.

"Anh rất muốn đánh cái mông nhỏ của em, cho em biết tuyệt đối không được nói đàn ông 'rất nhỏ', nhưng mà cách hữu hiệu nhất bây giờ là – cho em tự thể nghiệm, tự cảm nhận." Phương Bách Hâm âm u nói.

Chiêm Chỉ Tĩnh muốn mở miệng, nhưng Phương Bách Hâm đè trên người cô không muốn nghe cô nói, anh cúi đầu, đôi môi mỏng ngâm lấy cánh môi đỏ mọng của cô, thuận theo khe hở cái lưỡi linh hoạt luồn vào trong miệng ẩm nóng.

Chiêm Chỉ Tĩnh hít thở không thông, cái gáy bị ghì chặt xuống gối.

Khoảng cánh giữa môi hai người không hề kéo ra, Phương Bách Hâm híp mắt, đầu lại đè thấp hơn, làm cô không còn đường lui, chỉ có thể mở lớn mắt, thừa nhận anh mang đến cuồng phong bạo vũ.

Cái lưỡi của anh liếʍ qua từng cái răng của cô, cuối cùng đi đến trung tâm, cuốn lấy cái lưỡi non mềm, kiên trì dẫn dắt cô nhảy múa cùng bản thân, tay anh cũng không nhàn rỗi, vuốt ve đường cong duyên dáng trên cơ thể cô.

Kết thúc nụ hôn, Phương Bách Hâm buông cô ra.

"Thư giãn đi, em hơi căng thẳng đấy." Anh nhìn cô đờ đẫn, đôi môi hết bị anh mổ rồi mυ"ŧ sưng đỏ.

Anh cảm nhận được cơ bắp bên eo cô gồng lên, mà cánh tay cô cũng rất cứng ngắc, thân thể tuyệt đối có thể mềm mại hơn.

"Em chỉ cần thoải mái hưởng thụ chuyện tiếp theo..... Đừng lo, anh sẽ không làm em tổn thương, yên tâm giao mình cho anh, thư giãn nào......." Phương Bách Hâm nhẫn nại dụ dỗ, đôi môi ấm mơn trớn làn da tinh tế của Chiêm Chỉ Tĩnh.

Không lâu sau, giọng nói trầm thấp của Phương Bách Hâm cùng những cái hôn dịu dàng, Chiêm Chỉ Tĩnh dần dần thả lỏng.

"Em không cần làm gì sao?" Cô hỏi.

"Em chỉ cần không gò bó bản thân, dùng bản năng hưởng thụ là được rồi. Về phần tiêu phí thể lực để chúng ta đạt tới cao trào, chuyện đó giao cho anh....." Phương Bách Hâm nói xong, một tay bắt đầu luồn vào bên trong quần áo cô, tiếp xúc da thịt nhẵn mịn, cũng nương theo đường cong giữa lưng đi lên bộ ngực đầy đặn phía trước, chậm rãi vuốt ve cách áo ngực.

Chiêm Chỉ Tĩnh nheo mắt, hưởng thụ cảm giác tê dại anh mang đến.

"Hiểu chưa? Em chỉ cần hưởng thụ là được." Phương Bách Hâm nhìn cô như còn mèo lười, nhẹ giọng nở nụ cười.

"Được........" Chiêm Chỉ Tĩnh không kìm được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Lông mày Phương Bách Hâm hơi nhướng lên, thay đổi động tác vuốt ve bộ ngực mềm mại, vừa nhanh vừa chậm nhào nặn, hơn nữa kí©h thí©ɧ trái dâu trên đỉnh dần dần lộ ra cách lớp vải.

Má Chiêm Chỉ Tĩnh dần đỏ bừng, có lẽ vì cô xem đĩa CD tình sắc mấy ngày qua nên cô không hề che giấu cảm giác thoải mái khi đàn ông vuốt ve, ngược lại vòng eo châm rãi đong đưa, vì nhu cầu cơ thể, đòi lấy động tác đàn ông càng nhiều.

Xem ra cô đã hoàn toàn thả lỏng! Phương Bách Hâm thở dài như vừa cảm thán vừa hài lòng.

"Thích anh vân vê nó vậy sao? Mau nói xem!" Phương Bách Hâm hỏi, hơn nữa còn nhấn mạnh.

"Thích, thích lắm." Chiêm Chỉ Tĩnh thoải mái đến mức ngay cả nói chuyện cũng mềm mại. Cô không biết, thì ra vuốt ve ngực lại thoải mái như thế.........

"Muốn anh vuốt ve mạnh hơn không?"

"Có thể không?" Cô say mê nhìn người đàn ông, mới bị anh vân vê vài phút, cô đã có cảm giác vui sường này, giống như ngâm mình trong hồ nước ấm dễ chịu, làm cả người cô yếu mềm.

"Đương nhiên không thành vấn đề." Phương Bách Hâm gia tăng lực đạo. "Như vậy được chưa? Nếu cảm thấy thoải mái, phải nhớ nói ra, như vậy anh mới có thể càng cố gắng lấy lòng em."

"Ưm ừm... Được...... Thật thoải mái..... Em thích anh vân vê em......." Chiêm Chỉ Tĩnh vặn vẹo eo, da thịt trắng noãn dần dần khô nóng ửng hồng lên.

"Sao em lại mẫn cảm như vậy? Anh vân vê em cách quần áo, em đã thành như thế, nếu cởi hết quần áo rồi âu yếm em, em sẽ như thế nào đây?" Phương Bách Hâm liếʍ môi, dục hoả trong hai mắt hiện rõ, động tác càng mạnh hơn.

Chiêm Chỉ Tĩnh không ngừng thở dốc, không hiểu rốt cuộc khí nóng trong cơ thể đến từ đâu. Có phải cơ thể cô bị làm sao không? Dường như bị đào lên cả lục phủ ngũ tạng, thân thể cảm thấy thật trống rỗng, bức thiết muốn có gì đó lấp đầy cô.

"Dùng lực thêm đi, em, em thật khó chịu......."

Nghe được yêu cầu của cô, đột nhiên Phương Bách Hâm dừng động tác.

"Sao không xoa nữa?" Cô hừ nhẹ, kéo tay anh, muốn anh tiếp tục.

"Khó chịu lắm à?"

"Vâng....." Chiêm Chỉ Tĩnh bất lực nhìn anh.

Phương Bách Hâm nhìn thân thể cô gái dưới thân, môi cô hé mở, vòng eo thon nhỏ vì anh đυ.ng chạm mà vặn vẹo không thôi, bộ ngực căng tròn dưới lớp quần áo vì thở dốc mà phập phồng lên xuống..........

Lúc này nam tính đặc trưng vì bộ dáng của cô mà nhanh chóng thức tỉnh, tốc độ nhanh kinh người, không tốn sức cương lên dưới quần.

Nhưng vẫn chưa được! Vẫn chưa đến lúc giải phóng! Phương Bách Hâm khẽ cắn răng, anh định biến cô thành cô gái hoàn toàn bị tìиɧ ɖu͙© khống chế, anh muốn thấy cô cầu xin anh, vặn vẹo, khóc lóc cầu xin, bộ dáng này của cô nhất định cực kỳ động lòng người!

Anh muốn nhìn! Rất rất muốn nhìn!

Nghĩ như vậy nên Phương Bách Hâm quyết định biến mình thành người đàn ông tà ác, buông thả dục niệm trong lòng, để cô hoàn toàn biến thành bộ dáng anh muốn.

Anh di động tay phải, ngón trỏ nhét vào cái miệng đang hé mở của Chiêm Chỉ Tĩnh, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại.

"Anh định dịu dàng với em, nhưng do em khıêυ khí©h, với cơ thể của em làm anh không muốn dịu dàng nữa, thầm nghĩ thô bạo chà đạp em......"

Chiêm Chỉ Tĩnh bị bắt hàm chứa ngón tay anh, không bao lâu liền chủ động mυ"ŧ lấy, đầu lưỡi thỉnh thoảng cuốn lấy ngón tay, phát ra tiếng "chụt chụt", bộ dạng quyến rũ làm tim Phương Bách Hâm đập nhanh.

Ngón tay anh như lưỡi dao sức bén, cắt qua lý trí của cô, làʍ t̠ìиɦ dục ẩn sâu của cô hoàn toàn hiện lên trên mặt.

"Đột nhiên anh cảm thấy, cô gái dâʍ đãиɠ nhất thế giới không phải em thì là ai." Anh khẳng định, vừa nghĩ đến hình ảnh sắp diễn ra, anh lại hưng phấn đến phát run.

Phút chốc, Phương Bách Hâm rụt ngón tay lại, kéo cổ áo T-shirt của cô, "xoạt" một tiếng, chiếc áo bị xé thành hai nửa.

Cặρ √υ" đầy đặn như ẩn như hiện dưới chiếc áo bra màu đen, dường như chiếc áσ ɭóŧ bé nhỏ mỏng manh chỉ che được trên đầṳ ѵú 1cm, bộ ngực được chiếc áo đen làm nền, thoạt nhìn càng tuyết trắng mê người, trắng noãn giống như chiếc bánh bao mới ra lò.

Vì cảnh đẹp trước mắt mà Phương Bách Hâm khϊếp sợ không thôi, tay anh run nhè nhẹ, như mình đang đối mắt với nữ thần thiêng liêng, không dám lăng mạ cô, cách lớp áo ngực miêu tả đường cong mềm mại.

Cho dù cách không khí, tay anh vẫn nóng hừng hực đè ép lên Chiêm Chỉ Tĩnh, cô căng thẳng cong người, khát vọng anh chạm vào.

Nhưng dường như Phương Bách Hâm không phát hiện ra khát vọng của cô, bàn tay thô ráp vẫn cách ngực cô chừng 1cm, làm cô vặn vẹo eo, chủ động cầm tay anh đặt lên ngực, không do dự để bộ ngực mềm mại vào tay anh, làm ánh mắt Phương Bách Hâm nhất thời tối sầm.

"Sờ em đi......" Cô cầu xin, cầm chặt tay anh, tay anh bị động tiến hành động tác nhào nặn.

Phương Bách Hâm hé miệng, nhưng yết hầu quá mức khô nóng làm cổ họng phát ra tiếng khàn khàn, "Muốn anh sờ em?" Anh đột nhiên di chuyển làm rảnh giữa hai ngực tạo thành núi nhỏ, nhưng lại lập tức chuyển chủ động thành bị động.

"Sờ nữa......." Chiêm Chỉ Tĩnh kháng nghị, hai chân dài vòng quanh cái eo cường tráng của đàn ông để bản thân càng dễ dàng tiến hành động tác ở nửa người trên.

Cô di chuyển bộ ngực, vì không được đàn ông âu yếm, trên mặt xuất hiện đỏ lên vì khát cầu.

"Anh là ai?" Phương Bách Hâm đột nhiên dùng cả mười ngón tay.

"Ưʍ...." Yêu kiều rêи ɾỉ.

"Nói! Tên anh là gì?" Càng dùng lực ép chặt ngón tay.

"Phương......" Bra bên trái bị kéo ra, đỉnh đầu xinh xắn bị kẹp giữa hai ngón tay nóng bỏng, trêu chọc cô thở gấp.

"Phương gì?" Phương Bách Hâm không chuyển mắt nhìn đầṳ ѵú vểnh cao trong tay mình, màu hồng ban đầu bắt đầu chuyển sang màu đỏ, rồi biến thành màu đỏ thẫm tuyệt đẹp.

"Bách Hâm....... Hâm......." Chiêm Chỉ Tĩnh nheo mắt, cảm nhận cảm giác khoan khoái người đàn ông này mang đến, lại tích cực tự mình giải phóng tuyết nhũ bị vải dệt bao trọn, làm nó nảy ra ngoài. "Bên này cũng muốn........"

"Cô gái dâʍ đãиɠ." Phương Bách Hâm nhếch môi, cười như không cười, vẫn làm theo yêu cầu của cô, đùa giỡn cặρ √υ" cao ngạo của cô.

Kích cỡ của bầu vυ" cô hoàn toàn thích hợp với bàn tay anh, mười ngón tay anh có thể nắm trọn, hỡn nữa còn ấn chặt vào trong nhũ thịt ấm áp, hoàn toàn cảm nhận được sự trắng mịn dẻo dai như bơ sữa.

Cảm giác này........ thật thoải mái!

Phương Bách Hâm thở mạnh, hít từng hơi không khí tìиɧ ɖu͙© vào phổi, nhắm mắt hương thụ cảm giác ảo tưởng chuyển thành thực tế.

Anh thu nhỏ phạm vi, bắt đầu tấn công hạt đậu nhỏ trên đỉnh núi, đầu tiên vặn xoắn, sau đó xoay tròn, lôi kéo, cuối cùng kéo cao lên, kéo vυ" cô về phía trước, sau đó buông ra!

Lực đàn hồi của bộ ngực sữa nhảy lên xuống trước mắt anh, tạo thành làn sóng mê hồn.

Chiêm Chỉ Tĩnh co hai chân, kẹp chặt eo Phương Bách Hâm, đồng thời nũng nịu kêu.

Sự kích động này còn chưa hết, Phương Bách Hâm đuổi sát cúi thấp đầu, ngậm nụ hoa mê người vào miệng, hút mạnh, thỉnh thoảng dùng răng nanh khẽ cắn, đầu lưỡi liếʍ qua liếʍ lại đầṳ ѵú cứng rắn như hòn đá nhỏ, thậm chí còn dùng tay đè ép vυ" cô, để động tác hút càng thuận lợi.

"Thích không? Thích thì nhớ nói đấy!" Anh nói không rõ.

"Ưʍ....... Nhẹ, nhẹ chút...... Thật thoải mái..... Em rất thích như vậy.... Anh giỏi quá......." Ngón tay của Chiêm Chri Tĩnh luồn vào mái tóc ngắn của Phương Bách Hâm, cảm nhận sự dễ chịu.

Phương Bách Hâm mυ"ŧ xong một bên rồi đổi bên kia, hơn nữa không quên hôn môi, cắn một góc bên vυ" khiến toàn bộ nơi đó đỏ ửng.

Trên hai vυ" cô đều dính đầy nước bọt của anh, thật nhiều nước bọt, óng ánh trong suốt.

Phương Bách Hâm cởi bra của cô, vỗ vỗ bầu vυ" rất tròn, cặρ √υ" trắng noãn lắc lư.

"Bảo bối, bỏ chân ra....... Đúng, thật ngoan..." Anh tháo nút khuy quần soóc jean của cô, chuẩn bị cởi nó ra, lại chạm đến vải dệt nơi riêng tư. "Sao lại có thể làm quần ẩm ướt như vậy......."

"Ẩm ướt?" Cô mơ hồ nỉ non.

"Ẩm ướt thôi sao? Quả thực thành vũng nước rồi!" Anh kéo quần cố xuống, ngón tay vuốt ve qυầи ɭóŧ cùng màu với áσ ɭóŧ, kí©h thí©ɧ nơi thần bí nữ tính. "Lại chảy nữa! Cô bé dâʍ đãиɠ, thì ra em thích anh đυ.ng chạm như thế!"

Anh vừa nói vừa kéo xuống qυầи ɭóŧ chướng mắt kia, mở rộng hai chân dài trắng noãn, bụi rậm bị da^ʍ thuỷ biến thành vùng ẩm ướt lập tức hiện ngay trước mắt anh.

Dù Chiêm Chỉ Tĩnh bị tìиɧ ɖu͙© khống chế nhưng nơi riêng tư bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vẫn cảm thấy ngượng ngùng, cô muốn che lại nơi riêng tư đang tiếp xúc với không khí.

"Làm gì vậy!" Phương Bách Hâm giữ chặt cô, thô lỗ mở đùi cô ra, đặt lên bờ vai rộng rãi của mình, cầm một cái gối nhét dưới hông cô, cúi đầu thoả mãn hít mùi da^ʍ mỹ, vươn tay đẩy tầng tầng múi thịt, làm cho nhuỵ hoa và đoá hoa hiện ra trước mắt.

Thật đẹp đẽ! Anh thở dài.

Nơi đó hồng hào, ướt sũng, còn không ngừng run rẩy co rút, tiểu huyệt của cô giống như nụ hoa chưa nở, ửng hồng chờ người ta hái.........

Đầu ngón tay cào múi thịt nho nhỏ, kí©h thí©ɧ đài hoa phồng lên.

"Bảo bối, nơi này của em thật sự quá tuyệt vời! Nó kiều diễm xinh đẹp như vậy!" Ngón tay anh xoay vòng ở cánh hoa, chọc Chiêm Chỉ Tĩnh liên tục run rẩy cùng rêи ɾỉ.

"Để anh thử xem nơi này có phải chỗ da^ʍ thuỷ tiết ra......" Anh nắm chặt viên thịt nhỏ, xoa bóp.

Hoa huyệt của cô lại co rút, ngửa đầu thét lớn.

"Chậc chậc chậc.... Em cũng nhiều nước thật, tay anh bị em làm ướt rồi!" Xuân thuỷ chảy xuống, tạo thành một vũng nước trong lòng bàn tay anh.

Phương Bách Hâm giơ tay lên, bôi hết chất lỏng nhớp nháp trong suốt lên cơ thể phiếm hồng của cô, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả cửa vào hoa huyệt đáng yêu ướt sáng mê người, một tay khác cũng đi xuống, chà xát hai múi thịt phía trước, không bao lâu đã khiến cô gái cầu xin tha thứ.

"Ưm a...... Bỏ tay anh ra...... Em rất ngứa.... Đừng........." Cô lắc eo, cố gắng muốn thoát khỏi người đàn ông này tà ác đừa bỡn, nhưng vô ích. "Hâm.... Đừng....... Đừng xoa nữa...... Người ta, người ta nhận thua....."

Phương Bách Hâm nghe cô cầu xin tha thứ, ngược lại không hề dừng lại, thậm chí còn đâm ngón trỏ vào hoa huyệt nóng ẩm chặt chẽ của cô.

"Chúng ta không thi đấu, vì sao em lại nhận thua?" Anh rút ngón trỏ, lại nhét vào, cảm nhận được vách thịt bên trong cắn chặt ngón tay, hưng phấn mà ngậm cắn dị vật xâm nhập. "Sao em chặt như vậy, ẩm ướt như vậy hả....... Thấy ngứa sao?"

Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu, hai tay nắm chặt ga trải giường, lại bị Phương Bách Hâm lôi kéo gò đất mềm mại, muốn cô âu yếm chính mình.

"Còn ngứa...... vậy động đi......" Vừa rồi động tác của anh làm cơn ngứa trong cơ thể cô giảm bớt một nửa, vì thế theo bản năng cô muốn làm mình thoải mái, mấp máy môi, yêu cầu. "Đúng........ vậy thật thoải mái......"

"Như vậy rất thoải mái à?" Giọng Phương Bách Hâm trầm hơn, nhìn cô gái trước mắt không kìm lòng được dùng tay nhào nặn cặρ √υ", đầṳ ѵú cao nhọn trong tay cô trông thật quyến rũ, tốc độ ngón tay ra vào càng nhanh hơn.

"Ưʍ....... Thoải mái...." Tay cô không giữ được bộ ngực của mình, nhiều lần làm cặρ √υ" mềm mại tuột khỏi tay.

"Như này thì sao?" Phương Bách Hâm như hét lên, lại đưa ngón giữa vào, làm hai ngón tay bị hoa động cắn nuốt.

"A, tuyệt quá.... Hâm, em còn muốn...." Bị anh đùa giỡn ý loạn tình mê, Chiêm Chỉ Tĩnh lâng lâng như đang ở trên mây.

"Thật tham lam!" Phương Bách Hâm nói, nhét ngón tay thứ ba vào, ba ngón tay làm miệng hoa huyệt vốn xinh xắn lung linh bị kéo căng.

Ba ngón tay điên cuồng đâm vào rút ra, xoay tròn, khi thì kéo căng làm Chiêm Chỉ Tĩnh rên khẽ, tiếng sau còn rên to hơn tiếng trước. Cô lắc đầu, mông phối hợp với động tác của Phương Bách Hâm, nâng lên, hạ xuống, nâng lên, hạ xuống, không đến vài phút, hai chân cô đột nhiên cứng ngắc, bụng co rút mãnh liệt.

Cô sắp đến cao trào rồi!

Phương Bách Hâm biết vậy, lại tàn nhẫn dừng hành động, bỏ hai chân trên vai xuống, xuống giường, mặc kệ Chiêm Chỉ Tĩnh một mình trên giường lớn khó chịu vặn vẹo.

"Quay lại.... Anh quay lại....." Chiêm Chỉ Tĩnh từ trên đỉnh cao tìиɧ ɖu͙© bị đẩy xuống đáy vực, mông lung tìm kiếm người đàn ông cực kỳ quá đáng, thân thể cuộn lại như con tôm, muốn làm trống rỗng trong cơ thể giảm bớt, nức nở khẩn cầu. "Đừng đi.... Đừng đi mà..... Người ta thật khó chịu....."

"Muốn anh?" Phương Bách Hâm vừa hỏi, vừa nhanh chóng cởϊ qυầи áo, kéo qυầи ɭóŧ xuống, gậy thịt vừa nóng lại cứng bật ra, ngẩng cao giữa hai chân, thoạt nhìn rất dữ tợn.

"Đúng......."

"Nếu đã vậy thì cầu xin anh đi, cầu xin anh chơi em! Cầu xin anh chà đạp em!" Anh mở ngăn tủ bên giường, lấy một cái bαo ©αo sυ chuyên dùng, thuần thục xé vỏ, lấy ra, đeo vào.

"Cầu anh..... Cầu anh chơi em, chà đạp em....." Cô đã không biết mình nói gì rồi, chỉ bức thiết hy vọng người đàn ông có thể làm giảm bớt sự trống rỗng trong cơ thể cô quay lại.

"Em là đồ dâʍ đãиɠ?" Anh đến bên giường, nhìn cô gái run rẩy không ngừng.

"Em là....... Em là đồ dâʍ đãиɠ......" Tầm mắt của cô vừa đúng nam tính cương cứng của anh.

"Cho nên chỉ cần anh muốn, là có thể thoả thích chà đạp em?"

"Đúng, đúng vậy......." Cô nhìn gậy thịt anh nảy lên một cái. "Tuỳ anh hết........"

"Được, nhớ kỹ những lời em vừa nói!" Sau khi Phương Bách Hâm nghe thấy câu trả lời anh muốn, lập tức nhào lên cơ thể thơm tho, kéo cô lại gần, làm mặt cô ngửa ra sau, cái mông vểnh cao, đỡ lấy phân thân bị gân xanh che kín, nhất cổ tác khí* đâm vào trong hoa huyệt đẫm nước!

* Thành ngữ 一鼓作氣 (Nhất Cổ Tác Khí) bắt nguồn từ câu chuyện kể về thuật dụng binh của một vị quân sư nước Lỗ vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Cách dịch đúng nghĩa của thành ngữ này là "Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí (tinh thần chiến đấu) là cao nhất". Ý nghĩa của nó là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.

Hai người đồng thời rêи ɾỉ.

Ôi trời, cô thật chặt! Tuy rằng vừa rồi đã dùng ngón tay thăm dò nhưng nơi này của cô còn chặt hơn anh tưởng! Hơn nữa bên trong ẩm ướt cực nóng, cho dù cách bαo ©αo sυ vẫn cảm nhận được rõ rệt, làm gậy thịt thô to của anh to hơn.

Nhưng trái ngược với sự sảng khoái của anh, Chiêm Chỉ Tĩnh hơi thống khổ. Cô vặn vẹo mông, muốn vật to lớn trong hoa huyệt đi ra, hoàn toàn khác hẳn sự cấp bách lúc nãy.

"Không....... Anh đi ra....... Thật khó chịu......." Hoa kính bị cự vật to lớn nhồi nhét, chưa bao giờ cảm thấy chướng bụng như vậy, khiến cô thấy sợ hãi. "Em sắp bị nổ tung rồi..... Anh đi ra...... Em không cần anh....."

Cơ thể muốn ngồi dậy, lại làm vách thịt co rút, chọc Phương Bách Hâm gầm nhẹ.

Lần này anh hoàn toàn ném lý trí ra sau đầu, giữ chặt eo cô, bắt đầu đong đưa kịch liệt, một lần lại một lần đâm thủng cô, không ngừng ma sát trong hoa huyệt.

Dần dần, Chiêm Chỉ tĩnh đắm chìm trong sự tấn công của anh, sợ hãi lúc đầu chuyển thành hưng phấn, bắt đầu rêи ɾỉ.

"A..... Thật thoải mái..... Hâm........ Anh rất lợi hại...."

Phương Bách Hâm bắt lấy cặρ √υ" nảy lên xuống của cô, phối hợp với cái mông di động, không ngừng vân vê.

"Cảm thấy thoải mái à? Ưʍ...... Bảo bối, tiểu huyệt của em thật chặt, cắn anh thật thích....." Anh không chú ý mà dùng ngôn ngữ da^ʍ tà, hơn nữa tiết tấu di động mông rất phong phú, khi thì đâm vào chỗ sâu nhất của cô, khi thì chà nhẹ cửa huyệt.

Một lượng lớn chất dịch trong suốt từ chỗ hai người kết hợp chảy xuống, làm hai người trơn ướt không chịu nổi, thậm chí còn chảy nhiễm ướt ga trải giường.

"Bảo bối, có phải anh... rất lớn không? Có phải.... đâm em thật thoả mãn, thật no?" Kɧoáı ©ảʍ giao hoan khiến Phương Bách Hâm thiếu chút nữa không thể nói hoàn chỉnh câu.

"Có.... Thật lớn..... Nhanh hơn chút nữa......" Thật sự quá tuyệt vời! Anh làm cô rất dễ chịu, một chút lại một chút đưa cô lêи đỉиɦ kɧoáı ©ảʍ.

Tiếng động kết hợp da^ʍ dãng quang quân trong phòng ngủ rộng lớn, hai cơ thể như bị tìиɧ ɖu͙© khống chế mà biến thành dã thú, vì thoả mãn nhu cầu sinh lý, ra sức cắn nuốt lẫn nhau.

"Em tuyệt quá! Tiểu huyệt thật ẩm ướt thật mềm..... Anh sắp bị em bóp chết rồi....." Phương Bách Hâm hăng hái di động cái mông săn chắc, trên trán đầy mồ hôi, nam tính to lớn nóng bỏng không ngừng rút ra cắm vào làm Chiêm Chỉ Tĩnh rêи ɾỉ ngàng càng to.

Điên cuồng ra vào như vậy không biết bao lâu, một kɧoáı ©ảʍ tê dại dâng lên khiến tiểu huyệt Chiêm Chỉ Tĩnh nhanh chóng co rút mạnh, dồn ép tứ chi cô.

"Em không được...... Dừng, dừng lại...... A a...." Hai tay cô xoắn chặt ga giường, ngón chân cũng cuộn lại.

"Anh vẫn chưa hưởng thụ xong..... Bảo bối, chờ anh một chút......" Bàn tay to thả vặp vυ" mềm mại ra, mò xuống dưới tìm kiếm viên thịt nhỏ, bắt đầu kí©h thí©ɧ.

"Đừng làm vậy..... thật đau thật tê...... Em sắp bị anh gϊếŧ chết rồi...... A!" Cô ngửa đầu kêu rên, sau khi nhìn cảnh vật như có muôn màu, thân thể run rẩy kịch liệt, lần đầu đến cao trào tìиɧ ɖu͙©, thể nghiệm cảm giác mất hồn giao hoan nam nữ.

Thân thể mềm mại mất hết sức lực, thỉnh thoảng run rẩy, cái miệng nhỏ lúc nãy rêи ɾỉ hé mở, nước bọt trong suốt chảy ra, làm ướt gối đầu, rốt cuộc mất hết sức không thể nói gì.

Phương Bách Hâm chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống đỉnh đầu nam tính của anh, tần suất vách thịt co rút càng dồn dập, mỗi lần co rút đều làm anh đến bên lề sụp đổ.

Nâng mông cô lên, cơ thể đầy mồ hôi va chạm dữ dội hơn, như dã thú đói khát, không để ý đến tình trạng cô gái dưới thân, liên tục cuồng bạo ra lệnh cô cắn nuốt chính mình.

Di động không đến vài lần, anh cũng lên cao trào, dùng sức đưa đỉnh vật to lớn hung ác vào chỗ sâu nhất của cô.

"A a a a –" Bàn tay to nắm chắc cặp mông trước mắt, yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ thoải mái, thứ vẩn đυ.c được tích trữ đã lâu rốt cuộc phóng ra toàn bộ.

Sau khi bắn xong, anh mới rút gậy thịt nóng rực hơi mềm khỏi cơ thể cô, cẩn thận tháo bαo ©αo sυ, dùng giấy vệ sinh gọi lại, ném vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó anh kéo cô lại gần, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn kí©ɧ ŧìиɧ, khẽ cười vài tiếng, cúi đầu hôn môi cô, rồi kéo đùi cô ra, môi dán lên hoa tâm ướt sũng, dùng hết sự dịu dàng an ủi hoa huyệt đáng thương vẫn không ngừng co rút, mυ"ŧ lấy chất lỏng ngọt ngấy trên đó.

Cuối cùng, anh tắt đèn, cánh tay cứng rắn vây cô trong lòng, nhắm mắt hưởng thụ yên tĩnh ấm áp sau khi hoan ái.......