Chương 2

Nằm trong góc khuất của thành phố có một cửa hàng màu hồng xinh xắn, lung linh, chưa tới thời gian mở cửa, bên trong lại loáng thoáng truyền ra tiếng ai oán.

"Linh Lan, túi chứa không nổi nữa rồi, cậu đừng lấy nữa!"

Chiêm Chỉ Tĩnh lấy CD trong túi giấy ra, để lại trên giá, khuôn mặt luôn đầy ánh mắt giờ hiện lại toàn mây đen. Nếu thế giới có đại biểu cho ký hiệu cảm xúc, cô khẳng định mặt mình có vô số vạch đen!

Haizz, tuy rằng biết Linh Lan luôn nhiệt tình, sau khi biết cô gặp khó khăn cô ấy tuyệt đối không bàng quan, nhưng lần này Triệu Linh Lan thực sự nhiệt tình quá mức, nhồi đầy túi xách của cô còn chưa đủ, còn lấy túi giấy của cửa hàng, tiếp tục nhét vào.

Nhìn CD mình vừa đặt lên trên giá lại bị nhét vào túi giấy, Chiêm Chỉ Tĩnh buông xuôi, chán nản nhìn bóng dáng nhỏ bé của Triệu Linh Lan bận rộn như ong thợ, chăm chỉ nhét CD vào túi, sau đó nhét thêm vài đĩa nữa.

"Linh Lan, như này thật sự đủ rồi! Cậu không lo ông chủ cậu phát hiện trong tiệm thiếu này nọ à?" Ban đầu cái giá đầy CD tình sắc, bây giờ không còn cái nào, khó đảm bảo ông chủ hảo bạo trong truyền thuyết không phát điên.

"Không cần lo, hôm qua mình đã xin phép ông chủ, anh ấy nói tuỳ mình!" Triệu Linh Lan mỉm cười muốn Chiêm Chỉ Tĩnh yên tâm.

"Nhưng cậu hẳn là nói mình cần đĩa lỗi thời?"

Triệu Linh Lan gật đầu.

"Nhưng cậu lại lấy cho mình toàn hàng mới quý hiếm?" Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn bản ghi chú trên tường viết "Hàng mới".

"Ông chủ không để ý đâu!" Triệu Linh Lan phất tay, muốn Chiêm Chỉ Tĩnh đừng để ý.

"Cậu chắc chứ?" Chiêm Chỉ Tĩnh ôm ngực, mí phải giật giật. Cô thực cảm động Triệu Linh Lan giúp đỡ hết mình.

Nhưng không muốn thấy cô ấy bị tên đàn ông hoả bạo kia mắng vì chuyện này.

"Chỉ Tĩnh, chẳng lẽ cậu không muốn nhận ý tốt của mình sao?" Triệu Linh Lan xụ miệng như chú chó nhỏ rơi xuống nước, hết sức đáng thương tội nghiệp.

Một mũi tên trúng hồng tâm! Mỗi lần Triệu Linh Lan làm vẻ mặt này, cho dù Chiêm Chỉ Tĩnh có quyết tâm cuối cùng vẫn khuất phục Triệu Linh Lan.

Chiêm Chỉ Tĩnh thở dài, gãi tóc. "Linh Lan, tính tiền cho mình."

Triệu Linh Lan lập tức nhíu mày. "Chỉ Tĩnh, mình không định lấy tiền của cậu!" Bạn tốt gặp nạn cần giúp, cô tuyệt đối sẽ không nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thu tiền của bạn tốt.

"Đây đều là hàng mới, mình không thể lấy không." Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu.

Sau khi cô nói cho Triệu Linh Lan biết hoàn cảnh của mình, cách một ngày Triệu Linh Lan nói với cô, chỗ cô ấy có hàng ế tồn kho có thể cung cấp miễn phí cho cô, muốn sáng nay cô đến sớm lấy. Không nghĩ rằng cô ấy không lấy hàng ế, trong túi xách và túi giấy đều là hàng mới, còn toàn là hàng chất lượng cao dễ bán.

Sao cô có thể chiếm tiện nghi như vậy?

"Chỉ Tĩnh, nếu cậu cố ý muốn trả tiền, mình sẽ trở mặt đó!" Triệu Linh Lan tahy đổi thái độ nhẹ nhàng, đôi mắt sáng trong chớp cũng không chớp nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh, vẻ mặt kiên quyết.

Chiêm Chỉ Tĩnh không tự chủ lui một bước, nuốt nước miếng.

Triệu Linh Lan là người có tính cách yếu đuối nhất trong bốn bọn cô, đồng thời cũng là người có tính bướng bỉnh nhất. Tuy số lần tính bướng bỉnh của cô ấy phát tác đếm trên đầu ngón tay, nhưng một khi đã bướng thì như thay đổi hoàn toàn, tính cách yếu đuối bình thường biến mất trong nháy mắt, đến lúc cô ấy thành công mới thôi.

Chiêm Chỉ Tĩnh cảm thấy mình đánh nhau không thua đàn ông, nhưng luôn thua Triệu Linh Lan bé bỏng yếu đuối, giơ cờ trắng đầu hàng.

"Chỉ Tĩnh?" Triệu Linh Lan dịu dàng nói nhưng khí thế không thể xem nhẹ.

Chiêm Chỉ Tĩnh thở dài, hai tay giơ cao. "Mình đầu hàng."

Ba từ ngắn ngủi làm Triệu Linh Lan dịu dàng như thường, bắt đầu tiếp tục nhét CD.

Chiêm Chỉ Tĩnh vô lực ngồi xuống sofa, rót ly nước, ngửa đầu uống cạn, nhìn Triệu Linh Lan cướp đoạt đĩa trong tiệm, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Aiz, rõ ràng là nhân viên cửa hàng lại không để ý cửa hàng bị lỗ, ngược lại cô ấy giống như bà chủ lo lần này tổn thất không lớn.

"Linh Lan, hôm nay mấy giờ cậu mở cửa? Mình không làm chậm trễ thời gian buôn bán chứ?" Chiêm Chỉ Tĩnh hỏi.

Triệu Linh Lan giữ chức vụ hơi đặc thù, mỗi lần chỉ cho một nhóm khách nhất định vào, chọn mua trong hai tiếng, vì quy định hạn chế này làm khách hàng phải gọi điện hẹn trước. Nếu không tuân theo quy định sẽ bị ông chủ không lưu tình ném ra ngoài như rác.

Nói dễ nghe thì ông chủ như vậy có cá tính, nói khó nghe là hoả bạo, nhưng kỳ quái là dường như khách hàng không thèm quan tâm, vẫn ùn ùn kéo đến tiêu tiền.

"Hôm nay nhóm khách đầu tiên là mười giờ, chúng ta còn một tiếng nữa." Triệu Linh Lan đi đến một giá khác, tươi cười đặt túi giấy lên sofa, sau đó phủi váy, ngồi xuống cạnh Chiêm Chỉ Tĩnh.

Cướp đoạt xong rồi! Triệu Linh Lan cảm thấy hài lòng.

Chiêm Chỉ Tĩnh rót một ly nước ấm đưa cho Triệu Linh Lan, sau đó thuận tay gạt mấy sợi tóc rối trên trán cô ấy, rồi chỉnh lại quai tạp dề bị tụt.

"Thật không chịu nổi cậu, lớn như vậy rồi, còn mặc quần áo lôi thôi như vậy?" Chiêm Chỉ Tĩnh dí đầu Triệu Linh Lan.

"Chỉ Tĩnh, nếu cậu là đàn ông, mình nhất định sẽ náo loạn muốn gả cho cậu!"

"Sau đó để cậu ăn đến chết?" Chiêm Chỉ Tĩnh hừ hừ.

"Mình làm sao?" Triệu Linh Lan bĩu môi.

"Còn làm sao? Ai vừa rồi uy hϊếp mình, không cho mình trả tiền?" Chiêm Chỉ Tĩnh liếc Triệu Linh Lan, vẫn hơi oán trách. Cô thật sự lo Triệu Linh Lan sẽ bị trách mắng.

"Hiếm khi cậu nhờ mình giúp, đương nhiên mình phải giúp hết mình!" Triệu Linh Lan nắm chặt hai tay, ngước mắt cao 45 độ, hai mắt loé sáng.

"Hai chuyện này không thể coi là một mà?" Thỉnh cầu của cô và không trả tiền, trong mắt cô hoàn toàn là hai việc khác nhau.

"Chỉ Tĩnh, hiếm khi cậu gặp khó khăn trong công việc mà!" Triệu Linh Lan hoàn toàn xem nhẹ nghi vấn của Chiêm Chỉ Tĩnh, đột nhiên nhớ tới khó khăn của bạn bè. Chiêm Chỉ Tĩnh luôn thuận lợi trong công việc, lần này lại gặp phải vấn đề nan giải, mới đầu cô nghe, còn hoài nghi chính mình nghe nhầm.

"Cậu thật sự bị giám chế nhà cậu lui bản thảo bảy lần?" Triệu Linh Lan rất lo lắng hỏi.

"Không phải 'nhà mình', là 'nhà anh ta'". Chiêm Chỉ Tĩnh sửa lại, yếu ớt dựa vào ghế sofa, tuỳ tiện ôm lấy một cái gối ôm.

Triệu Linh Lan khó hiểu nghiêng đầu.

"Bây giờ mình đang viết kịch bản giùm bộ phận khác." Chiêm Chỉ Tĩnh thở dài, kể tường tận đầu đuôi câu chuyện cho Triệu Linh Lan –

Thì ra công ty Toàn Phương Vỵ có ba bộ phận chuyên môn nghiên cứu trò chơi, phân biệt là bộ phận nghiên cứu trò chơi võ tiên hiệp – "Bộ phận thống trị giang hồ", bộ phận nghiên cứu trò chơi tình yêu – "Bộ phận trăm hoa đua nở" và bộ phận nghiên cứu trò chơi giáo dục – "Bộ phận tương lai rực rỡ".

Nhưng mà hai năm nay, thành tích "Bộ phận trăm hoa đua nở" thụt giảm, thì ra giám chế trước tự xin giáng chức vì bí mật công trình, bạn tốt thời đại học của chủ tịch vừa đúng lúc từ bỏ công việc lương cao của công ty trò chơi ở Mỹ về Đài Loan, vì thế chủ tịch mời bạn tốt vào công ty, hy vọng anh ta có thể cứu lấy thành tích dần đi xuống của "bộ phận trăm hoa đua nở".

Mà sau nửa năm giám chế mới vào Toàn Phương Vỵ, biên kịch chính của "bộ phận trăm hoa đua nở" về quê, sau khi phỏng vấn có biên kịch mới làm việc chưa đến một tháng đã xin nghỉ, nghe nói tất cả vì giám chế mới nghiêm khắc không ngừng yêu cầu sửa bản thảo nên không chịu nổi phải xin nghỉ, đến nay đã thay bốn người rồi.

Mắt thấy từng ngày qua đi, không thấy xuất hiện biên kịch nào có thể sống cùng vị giám chế mới này, một kỹ sư viết phương trình đột nghĩ ra đến biên kịch giỏi nhất trong công ty – Chiêm Chỉ Tĩnh, vì thế trong buổi họp đã đưa ra yêu cầu, mời giám chế nhà mình xem xét, có thể mượn biên kịch vừa kết thúc một trò chơi, đã nghỉ ngơi hai tháng của "bộ phận thống trị giang hồ" giúp đỡ.

Có lẽ giám chế mới thật sự không nề hà, cho nên sau khi thảo luận với giám chế "bộ phận thống trị giang hồ", liền gọi điện thoại cho Chiêm Chỉ Tĩnh đang nghỉ ngơi ở Nam Đầu, xin cô giúp đỡ, thậm chí còn sắp xếp cô không cần đến công ty, chỉ cần gửi kịch bản đã hoàn thành vào Email, có vấn đề gì thì dùng Email hoặc điện thoại là được. Mà Chiêm Chỉ Tĩnh cho rằng đây là cơ hội để mình tiếp xúc với thể loại khác, cho nên lập tức đồng ý.

Aiz, nếu cô biết giám chế chưa từng gặp này khó chịu như vậy, cô nhất định....... Nhất định vẫn hoàn thành công việc!

Cô có tính thích khiêu chiến, thật sự là bi ai.....

"Công ty các cậu thật tốt, sau khi kết thúc dự án đều được nghỉ hai tháng." Triệu Linh Lan chống cằm, vẻ mặt hâm mộ.

"Cậu cũng có thể mà!"

"Nếu mình nghỉ, cửa hàng này làm sao bây giờ?" Triệu Linh Lan nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Có ông chủ cậu rồi, sợ cái gì?"

"Có anh ta ở đây, mình yên tâm thế nào?" Triệu Linh Lan lẩm bẩm, không để Chiêm Chỉ Tĩnh nghe thấy, lập tức lo lắng hỏi, "Chỉ Tĩnh, bây giờ kịch bản cậu hoàn thành được bao nhiêu rồi?"

"Nói chung kịch bản đã xong, bây giờ còn thiếu một nội dung tư liệu để hoàn thành."

"Tư liệu? Là gì vậy?"

"Lần này "bộ phận trăm hoa đua nở" khai phá trò chơi tình yêu thiếu nữ, nói chung nội dung đều thích hợp, nhưng lại ghi cấm dưới 18 tuổi."

Chiêm Chỉ Tĩnh giải thích.

Trò chơi cấm dưới 18 tuổi cần sự đồng ý của người chơi để công ty xác nhận người chơi đã trưởng thành chưa, mới có thể để người chơi chơi tiếp, việc này có thời gian hiệu lực vô hạn, trừ phi Toàn Phương Vỵ đóng cửa, bằng không chỉ cần người chơi xin, Toàn Phương Vỵ sẽ gửi phim tài liệu.

Triệu Linh Lan tỉnh ngộ, rốt cuộc đã hiểu vì sao Chiêm Chỉ Tĩnh mượn CD này.

"Aiz, vì sao phần trước kịch tình yêu con có thể viết thuận lợi, nhưng phần cấm dưới 18 tuổi lại khổ như vậy?" Chiêm Chỉ Tĩnh ngửa đầu hỏi ông trời.

Khi cô nhận trò chơi này, đã hoàn thành hai phần ba nội dung, chỉ có một phần ba cần sửa lại, cho nên cô dành tất cả thời gian để sửa lại, hoàn thành kịch bản trò chơi, thuận lợi giao nộp.

Còn nội dung phim tài liệu không có gì phức tạp, chỉ cần để nữ chính hoan ái với năm tên đàn ông là được.

Ban đầu Chiêm Chỉ Tĩnh cho rằng có thể hoàn thành trong hai tuần, không nghĩ rằng liên tiếp bị yêu cầu sửa bản thảo khiến tiến độ của cô bị chậm.

Chỉ còn một tuần.........

Rõ ràng là đối thoại giữa sáu người bình thường, không quá khó so với trình độ của cô, vì sao cô lại bị mắc kẹt, không thể thuận lợi duyệt bản thảo?

"Chẳng lẽ mình chưa từng làm chuyện đó, không thể hiểu cảm giác của nữ chính cho nên mới viết kịch bản cứng ngắc như vậy?" Chiêm Chỉ Tĩnh đột nhiên nghĩ đến khả năng này, thì thào tự nói.

Đúng vậy, cô đã hẹn hò với ba người, nhưng chưa từng làm chuyện đó với ai......... Chẳng lẽ vì nguyên nhân này nên cô mới luôn bị lui bản thảo?

"Hẳn không phải như vậy chứ?" Triệu Linh Lan phản đối.

"Cậu không cho là vậy sao?"

"Vì Mai Phượng từng nói........." Triệu Linh Lan hẵng giọng. "Chiêm Chỉ Tĩnh yêu đương như anh em chơi với nhau, hoàn toàn không phải tình yêu thật sự......."

Cô nhớ rõ đây là lời Tôn Mai Phượng nói sau khi Chiêm Chỉ Tĩnh chia tay bạn trai thứ hai, chúc đối phương hạnh phúc sau mười phút.

Chiêm Chỉ Tĩnh cười to. "Linh lan, sao cậu có thể giống Tôn Phượng như thế?"

"A, vậy sao?" Triệu Linh Lan sờ mặt.

Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu, bất luận là ngữ điệu hay vẻ mặt, không thể nghi ngờ đều là phiên bản của Tổn Mai Phượng, nếu Tôn Mai Phượng thấy được, không biết có phản ứng gì?

"Chỉ Tĩnh, theo cách nói của Mai Phượng, xem ra ngay cả 'tình yêu' thật sự cậu cũng chưa từng có......."

"Mặc kệ thế nào, ít nhất mình cũng từng có 'tình yêu giả' mà, nhưng nếu không......." Con ngươi Chiêm Chỉ Tĩnh chuyển động, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

"Chỉ Tĩnh, cậu sẽ không......." Nhìn bộ dáng này của cô, Triệu Linh lan lo lắng cầm tay bạn tốt.

"Nếu thật sự không có cách, mình sẽ làm vậy."

"Chỉ Tĩnh......."

"Yên tâm đi, mình sẽ bảo vệ tốt chính mình." Chiêm Chỉ Tĩnh vỗ vai Triệu Linh Lan, bảo cô đừng lo lắng. "Được rồi, không còn sớm nữa, mình nên đi."

Chiêm Chỉ Tĩnh nói xong, cầm lấy hai cái túi đại bự, bước khỏi cửa hàng màu hồng dưới ánh mắt lo lắng của Triệu Linh Lan, đi đến xe điện ngầm.

Phương Bách Hâm trở về chung cư từ phòng thể hình đã là mười một giờ.

Trước kia anh sẽ không kết thúc luyện tập thể hình lúc mười một giờ, nhưng gần đây tinh lực của anh quá mức dư thừa làm anh không thể không tăng thêm thời gian luyện tập, giảm bớt thể lực không chỗ phát tiết.

Anh vẫy tay với bảo vệ, sau đó đẩy cổng xã khu, đi đến toà nhà cuối cùng, quyết định không đi thang máy, dùng hai chân chạy lên tầng 12.

Không còn cách nào, sau khi gặp cô gái đó ở công ty, tinh lực của anh đã thừa thãi gần hai tháng, cho dù đau khổ dùng hai tay vạn năng nhưng không thể giải quyết cảm giác khô nóng cả người anh. Khiến sau đó anh không thể gặp lại.

Có lẽ vì mình miêu tả không tốt lắm nên không có ai có thể nói cho anh biết cô gái kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mà cô như bốc hơi khỏi công ty.

Rốt cuộc cô là ai? Chẳng lẽ là nhân viên tập sự của công ty?

Phương Bách Hâm lắc đầu, phủ quyết khả năng này.

Nhân viên tập sự không thể xuất hiện ở tầng 2, huống hồ lúc ấy cô chạy đi như rất quen thuộc công ty, cho nên tuyệt đối không phải là nhân viên tập sự.

Sớm biết vậy lúc ấy không nên buông tay, như thế còn hỏi được tên cô....

Phương Bách Hâm ảo não chạy lần thứ 157, tiếp tục chạy.

Anh không đỏ mặt, không thở gấp chạy đến tầng 12, đẩy cửa thoát hiểm, đi về phía nhà mình, đột nhiên nhìn thấy một cô gái ngồi xổm phía trước.

Anh như bị điểm huyệt, thân hình to lớn đứng cứng đờ ở hành lang!

Trời, trời ạ, anh có nhìn nhầm không?

Phương Bách Hâm ngừng thở, sống 31 năm, đây là lần đầu tiên anh biết thế nào là hồi hộp.

Thấy cô gái nhặt cái gì đó dưới đất rồi nhét vào chiếc túi to, ngẩng đầu đứng lên, nhìn thấy Phương Bách Hâm, cô mỉm cười, lập tức đi đến cánh cửa đối diện nhà anh, đang lấy chìa khoá từ túi xách chuẩn bị mở cửa, có lẽ chiếc túi trong tay không thể chứa nổi sức nặng của vật phẩm, đáy túi giấy lập tức bị rách.

Tình yêu chị gái, cuồng dã kí©ɧ ŧìиɧ trên xe bus, thư ký nhỏ bé, bảo bối đáng yêu, cơn sóng mãnh liệt dưới nước......

Đủ loại CD tình sắc rơi xuống đất, ngoài hộp đựng CD là ảnh một cô gái và một gã đàn ông khiêu kích khiến cô bày ra tư thế mời gọi, ở giữa là một đống sεメtoy không biết tên.

Cô gái vỗ trán, rêи ɾỉ một tiếng.

Triệu Linh Lan cho cô thứ gì đó rất nhiều, nhiều đến mức làm túi xách của cô và túi giấy đều đứt! May mà không rách trên xe điện ngầm, bằng không cô thật không biết nên làm gì mới tốt.

Không sai, cô gái trên hành lang chính là Chiêm Chỉ Tĩnh, cô đợi hơn nửa tiếng mới đón được xe điện ngầm, chuyển xe bus, thật vất vả mới đến ngoại thành Đài Bắc.

Chiêm Chỉ Tĩnh chuyển thứ gì đó chặn cửa chuyển qua một biên, quyết định mở cửa trước, sau đó sẽ nhặt đống này nọ vào nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng cười nhẹ.

Cô ngẩng đầu lên phát hiện ở đây có người thứ hai, hai mắt hơi nheo lại, nghe được tiếng cười nhẹ của anh ban đầu chuyển thành tiếng cười to thoải mái.

Tên đàn ông này dám chê cười tình cảnh hiện tại của cô?

Cô khẽ cắn răng, một cơn giận vô danh từ từ bốc lên, đầu không kịp nghĩ, bước nhanh đến trước mặt người đàn ông kia, đá mạnh vào chân anh!

"Anh có biết lễ phép không? Dám chê cười tai nạn người ta gặp phải?" Cô phẫn hận nhấc chân phải lên, đá vào chân anh lần thứ hai.

Da Phương Bách Hâm rất dày, công kích của cô đối với anh hoàn toàn không đau.

Thật là một cô gái nóng tính, nhưng như vậy mới phù hợp khẩu vị của anh! Anh luôn ghét những cô gái thoạt nhìn rất yếu đuối, cảm giác chạm vào sẽ vỡ.

Xem ra cô không chỉ phù hợp với "hứng thú" của anh, ngay cả cá tính cũng là thứ anh thích.

Phương Bách Hâm ngừng cười, nhìn cô gái lửa giận hừng hực trước mắt.

Cô kỳ thực hiểu lầm, làm sao anh có thể chê cười tai nạn của người ta? Thật ra anh rất vui, vui vì tìm kiếm bảy tuần rốt cuộc anh đã tìm ra! Buồn cười là, không phải anh gặp lại cô trong công ty, mà là ở trong chung cư của mình, thậm chí cô còn là hàng xóm đối diện nhà anh!

Khi mẹ biết anh chuyển về xã khu này ở, còn đặc biệt dặn anh phải nhớ chọn quà tặng đơn giản để "tặng" cho hàng xóm đối diện, tạo quan hệ tốt với người ta, nhưng anh lại cười trừ, cho rằng hành động như vậy hoàn toàn không cần.....

Câu nói "Không nghe người già dạy, chịu thiệt ngay trước mắt" quả nhiên đúng! Lúc trước anh nên nghe lời mẹ, như thế anh cũng không cần chịu dục hoả hành hạ nhiều ngày.

"Xin lỗi, tôi không cố ý cười em." Anh nói.

"Không phải cố ý thì nhất định cố ý!" Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn ý cười trong mắt người đàn ông, cảm thấy rõ ràng anh nói dối.

Thật sự là khéo mồm khéo miệng!

Phương Bách Hâm kiềm chế không để miệng mình lại nhếch lên, tránh cho lửa giận của cô gái nhỏ trước mắt chưa hết, lại vì anh mà cháy càng to.

"Em..... không nhớ tôi?" Anh đột nhiên hỏi.

Chiêm Chỉ Tĩnh cau mày. Đây là điều kiện cần có để bắt chuyện sao?

"Trong ấn tượng, đây là lần tiên chúng ta gặp nhau." Cô hừ một tiếng. "Anh à, kỹ xảo bắt chuyện của anh cần rèn luyện thêm."

"Còn cần rèn luyện?"

"Chính là cách bắt chuyện này của anh cực kỳ dở."

"Là sao?"

"Nếu về sau anh dùng cách này bắt chuyện với con gái, tôi dám cá mười lần thì có chín lần thất bại."

Chiêm Chỉ Tĩnh khoanh tay, mặc kệ người đàn ông trước mắt, xoay người quay về trước cửa, tra khoá vào ổ, cạch một tiếng cửa liền mở.

Phương Bách Hâm bước đến, đột nhiên nắm tay Chiêm Chỉ Tĩnh.

"Đợi chút, em tên gì?" Anh đã rút kinh nghiệm, nắm chắc cơ hội hỏi.

Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn tay trái mình bị nắm. Nếu cô còn học trung học, nhất định đã ném anh qua vai rồi.

"Giúp tôi đem này nọ vào nhà, tôi sẽ nói cho anh biết." Chiêm Chỉ Tĩnh cười, cố ý làm anh khó xử, cho rằng anh sẽ từ bỏ. Đầu tiên là cười nhạo cô, sau đó là muốn bắt chuyện với cô, cuối cùng muốn biết tên cô, tên đàn ông này không có thiện cảm gì cả, cho nên cố gắng làm anh khó xử.

Nào biết Phương Bách Hâm nhún vai, không hề có ý không tình nguyện, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt từng đĩa CD tính sắc dưới đất lên.

Chiêm Chỉ Tĩnh sửng sốt, không ngờ người đàn ông này chỉ vì tên cô mà ngồi xổm, cúi người nhặt đồ cho một cô gái xa lạ!

Bìa ảnh cô gái vặn eo lắc mông bị anh ôm vào lòng làm Chiêm Chỉ Tĩnh hơi ngượng ngùng.

Có phải cô giận quá mức?

Ngay lúc Chiêm Chỉ Tĩnh thôi nghĩ lung tung, Phương Bách Hâm đã nhặt hết đồ trên hành lang, đặt trên tủ ở cửa.

"Tuy tôi rất muốn giúp em mang đồ vào nhà, nhưng hình như không thoả đáng." Tuy sinh lý và tâm lý anh đang kêu gào muốn cô nhưng Phương Bách Hâm vẫn hiểu tuân thủ quy tắc, tự nhủ không được vào. "Hiện tại có thể nói cho tôi biết tên em chưa?"

Tay phải Chiêm Chỉ Tĩnh cuộn tròn, đặt trên môi, ngượng ngùng ho nhẹ. "Chiêm Chỉ Tĩnh, bạch chỉ* lan, yên tĩnh..... Còn anh?"

(* bạch chỉ: tên một loại thuốc Đông Y)

"Phương Bách Hâm. Bách thụ, thịnh vượng **....." Anh liếc nhìn tủ, đúng lúc có một cái bút và một quyển sổ, vì thế cầm lên, viết tên mình bằng chữ rồng bay phượng múa rồi đứa cho cô.

(**鑫 = hâm = thịnh vượng)

"Tôi ở đối diện nhà em, không có việc gì đều có thể qua, phát triển.... quan hệ hàng xóm."

Chiêm Chỉ Tĩnh cầm tờ giấy anh đưa, tay khẽ chạm vào tay anh, không biết tại sao, tim như bị quỷ nhập đập nhanh.

"Rất vui vì được biết tên em, Chỉ Tĩnh." Phương Bách Hâm xoa mái tóc ngắn của cô, bước ra ngoài cửa, giơ tay chào tạm biệt cô, bình tĩnh lấy chìa khoá ra, mở cửa rồi vào nhà.

Chiêm Chỉ Tĩnh sững sờ 30 giây, rốt cuộc lấy lại tinh thần. Cô gõ đầu rồi lắc đầu, nhìn tờ giấy anh viết một lúc, mới nhét nó vào túi, đóng cửa lại.