Chương 12

Một năm sau.

Trong phòng thượng khách trên tầng cao nhất của một nhà hàng.

"Chờ một chút! Lễ chúc mừng còn chưa kết thúc.... A" Một cô gái cố gắng chống cự móng vuốt của người đàn ông phía sau, nhưng người đàn ông mặc kệ sự chống cự của cô gái, tiếp tục chọc ghẹo phía trước cô gái.

Đáng ghét........ Trong phòng ăn còn có những nhân viên khác, mà hiện tại họ cùng biến mất khỏi hội trường, vừa rồi anh tuyên bố chuyện kia trước mặt mọi người, chỉ cần nghĩ cũng có thể biết sự mất tích của họ có liên quan đến nhau, hơn nữa chỉ cần có đầu, đủ nhạy bén đều có thể dễ dàng đoán được "chuyện tốt" của họ bây giờ..........

"Anh mặc kệ! Ai bảo vừa rồi em sửng sốt tròn bảy mươi hai giây, hại anh hồi hộp muốn chết, thiếu chút nữa bệnh tim phát tác......." Người đàn ông kháng nghị, tiếp tục cởϊ qυầи áo cô gái.

"Ai bảo anh......... đột nhiên cầu hôn em......." Đương nhiên sẽ sửng sốt rồi!

"Mặc kệ!" Bàn tay to sờ nắn bầu vυ" đầy đặn cô gái.

Một nam một nữ trong phòng thượng khách chính là Phương Bách Hâm và Chiêm Chỉ Tĩnh. Mà sở dĩ họ ở khách sạn này vì chúc mừng sau khi Phương Bách Hâm vào Toàn Phương Vỵ đã dẫn dắt bộ phận "Trăm hoa đua nở" khai thác được trò chơi đầu tiên được khen ngợi rộng rãi, bắt được tâm lý người chơi, mấy lão nhân viên bất mãn với Phương Bách Hâm đã nhìn anh với cặp mắt khác xưa, sờ mũi thừa nhận năng lực của Phương Bách Hâm.

Mà sở dĩ bộ phận "Thống trị giang hồ" cũng đến vì Phương Bách Hâm lợi dụng danh nghĩa mời Chiêm Chỉ Tĩnh, mục đích vì cầu hôn cô gái nhỏ của mình.

Không nghĩ rằng lúc anh quỳ xuống, cô gái này lại làm anh chờ đợi lâu như vậy, suýt nữa cho là anh bị từ chối, tim sắp nhảy khỏi họng!

"Đây là bồi thường tổn thất kinh hãi của anh." Báo thù bằng cách cắn mạnh lên cổ trắng noãn, chân chen vào giữa hai chân cô, ma sát nơi mềm mại.

"Nhưng........ cuối cùng em cũng đồng ý.... Ưʍ......" Thật là người đàn ông nhỏ mọn.

"Anh mặc kệ....... Sao hôm nay đột nhiên em mặc váy bó vậy? Không phải em không thích mặc sao?"

"Khó coi sao?"

"Em mặc gì cũng đẹp! Nhưng anh yêu chết kẹp tất bên trong của em, làm em vừa khiêu gợi vừa quyến rũ........" Anh kéo váy bó của cô lên, lộ kẹp tất viền ren màu đen bên trong.

Hiện giờ quần áo Chiêm Chỉ Tĩnh bị cởi một nữa, cặρ √υ" làm tôn lên áo cổ sam, váy bó bị kéo đến eo. Đôi mắt cô mông lung, hé môi vì Phương Bách Hâm vuốt ve mà không ngừng rêи ɾỉ mềm mại đáng yêu.

Sau khi Phương Bách Hâm thưởng thức trang phục của Chiêm Chỉ Tĩnh, rốt cuộc cảm nguyện giải toả chính mình.

Anh không định cởϊ qυầи áo hai người, chỉ lấy phân thân đã đứng thẳng của mình ra, cởϊ qυầи lót của Chiêm Chỉ Tĩnh, không hề báo trước mà vùi mình vào bên trong hoa huyệt ấm áp!

"A a......." Chiêm Chỉ Tĩnh rêи ɾỉ.

"Bảo bối, anh muốn động!" Nói chưa xong, Phương Bách Hâm đã không nhịn nổi mà di động eo cường tráng, một lần lại một lần.

Chiêm Chỉ Tĩnh mặc kệ người đàn ông phía sau va chạm, đôi mắt quyến rũ nhìn bộ dáng chính mình bị người đàn ông tiến vào trong gương, cùng với cặρ √υ" mềm mại rung động.

"Em nhỏ thật! Làm nhiều lần như vậy mà em vẫn chặt!" Phương Bách Hâm di động, tiếng rên của hai người quanh quẩn trong phòng thượng khách.

"Hâm...... Em không xong...... Xin anh.... Hâm....." Không chịu nổi việc tiến vào cuồng dã, Chiêm Chỉ Tĩnh sắp tới cao trào.

"Chờ anh một chút, bảo bối, chờ anh....... Chúng ta cùng đến......" Phương Bách Hâm giữa chặt cô. "Mông vểnh cao lên chút...... Chết tiệt, em thật mềm thật chặt, anh sắp bị em cắn chết........"

Chỉ chốc lát, Phương Bách Hâm di động nhanh hơn, cuối cùng, đẩy eo về phía cô, làm phân thân to lớn đỏ đậm tiến sâu vào cơ thể Chiêm Chỉ Tĩnh, lỗ tròn trên đỉnh mở ra, trong nháy mắt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn vào hoa huyệt ấm áp –

Hai người đồng thời thét vui sướиɠ.

"Em yêu anh, Hâm......."

"Anh cũng yêu em, bảo bối......."