Khi đau con người mới khóc, cũng như hiện giờ cô thật sự, thật sự rất đau nên dù có muốn cũng không còn khóc nổi nữa. Tổn thương trong lòng
dù có thời gian bao lâu đi chăng nữa vẫn chỉ có thể lành, chứ không thể
nào hoàn hảo như trước, con người đôi khi cố chấp quá mức, vẫn mù quáng
cho rằng cuộc tình này còn kết quả, dù kết thúc biết chỉ có một mình
mình chìm trong triền miên đau khổ và sự bó buộc.
Sự
mập mờ diễn tả cho bảy tám năm yêu thương hết mình. Cô không hận, không
trách cứ bất kỳ ai, nhưng lại ghét chính mình quá ngu ngốc.
Nhiên Nhiên ngồi rất lâu để xem tình trạng của Hương Đàm, vì trên đời này cô
ấy còn tốt hơn anh, thất tình có thể khóc, còn anh đơn giản chỉ có thể
cười cho qua.
“Anh ấy… vài ngày nữa sẽ kết hôn.” cô
rất điềm tĩnh, nhưng không che giấu được sự đau nhói khi vấu chặt chiếc
áo bệnh nhân trên người.
Nhiên Nhiên nghe rất rõ, thà
khóc còn hơn phải để trong lòng chịu đựng một mình, cảm giác này anh
hiểu rõ hơn ai hết “Cô tại sao không ngăn anh ta lại?”
“Một người muốn đi tại sao phải cố níu, níu về rồi có còn được như xưa
không? Tôi là một người phụ nữ có tim có phổi, tôi không đau sao? Tôi sẽ không nhớ lại chuyện cũ sao? Anh đừng như những người đó, bắt tôi quên, trên đời này làm gì có khái niệm quên đi một ai đó, vì đã từng yêu nên
quên không được.” cô ngửa mặt lên trần, đưa tay che mặt cười khẩy một
tiếng.
“Phụ nữ mạnh mẽ rất tốt nhưng phụ nữ không biết khóc lại không hề tốt. Yêu một người vẫn biết sẽ không có kết quả nhưng chẳng phải cô đã yêu rất đúng hay sao? Cơ hội để rũ bỏ thứ không vui cô cũng không tự lấy cho bản thân mình?”
Hai cánh môi
mỏng tái nhợt khẽ run, cô không muốn bản thân phải khóc, vì cô từng nói
người làm cô hạnh phúc sẽ không để cô phải khóc.
Ô ô ô.
Anh khổ sở nhìn người phụ nữ cư nhiên nắm lấy áo mình khóc bù lu bù loa
lên, nếu chẳng phải có một chút cảnh ngộ tương tự, anh sẽ không lãng phí thì giờ để quan tâm những việc vặt vãnh không can hệ đến mình như này.
Anh im lặng để cô siết chặt hông mình, cô khóc rất lâu, lâu đến mức trời đã ngã màu.
Khóc mệt rồi cô thϊếp đi luôn trong lòng
anh, móng tay cô rất dài nên đã tạo ra những vết thương nhẹ rướm máu bên hông của anh, đến khi buông ra anh mới có cảm giác tê rất.
Đàn ông không khóc thì không là gì nhưng phụ nữ không khóc thì đúng là một vấn đề to tát.
________________
Hạ Diệp ngồi trên ghế chán nản chọc chọc cục tẩy trên bàn làm việc, cánh
môi nhỏ nhắn chu dài ra thở. Ngồi ở phòng làm việc này nếu có làm việc
thì tốt rồi, ngồi không lại không có vận động kêu cô làm sao để giữ
dáng.
Cô cầm điện thoại lên gọi cho Hương Đàm, từ ngày cô ấy nhận việc cô cũng chưa có hỏi thăm xem cô ấy làm có ổn hay không.
« Thuê bao quý khách vừa gọi tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. »
Gọi mấy lần đều như vậy nên cô thôi không gọi nữa. Bởi vì quá rảnh rỗi, nên cô lôi hết những chuyện đáng nhớ ra nhớ, cũng như lúc chiều cô có nói
qua với Lăng Duật vài câu.
Lăng Duật vừa bước xuống máy bay đã khẽ quay đầu lại nói “Tôi cho em năm ngày để chuẩn bị đồ của mình.”
“Nhanh như vậy sao?” cô cứ nghĩ sẽ là một tuần hay một tháng
“Chẳng phải em muốn như vậy sao?”
“Nhưng… thôi được.” cô còn ngập ngừng nhưng cơ hội để cô thay đổi không có.
Năm ngày để giải quyết vấn đề liên quan đến cuộc đời, một tháng để giải
quyết chuyện liên quan đến cuộc sống, thật sự rất đáng để đánh đổi. Dù
làm thế nào thì nhất quyết cuộc sống hoàn hảo trước mắt không thể nào để người khác đặt tay vào phá hoại, tỷ như mức độ nguy hiểm sáu sao đáng
lo ngại của Lăng Duật.
Điện thoại trên bàn rung nhẹ,
màn hình vụt sáng, đập thẳng vào mặt là dãy số điện thoại không lạ lẫm,
số điện thoại của cô bị công bố cộng đồng rồi sao?
Một giây, hai giây, ba giây, đầu bên kia không nói gì, một tiếng hít thở cũng không có.
“Alo… ai vậy?” cô đẩy ghế đứng dậy, giọng điệu hơi tức giận nhưng không có lớn tiếng.
« …Hạ Diệp, ở dưới đây tôi thật sự rất lạnh, lạnh đến nỗi tôi chỉ muốn sớm được cùng cô đi đầu thai. »
Trong điện thoại truyền ra tiếng gió xào xạc, tiếng chảy nước róc rách, đồng
thời cũng làm tim của Hạ Diệp hết thảy quên luôn cách đập, cô lắp bắp
hỏi tiếp, “Ai… ai vậy?”
« Mày không nhớ tao sao!? Tao rất nhớ mày, nhớ đó, ban đêm đừng để tao thấy mày nếu không mày phải xuống đây cùng tao. »
Trong lỗ tai đột nhiên thấy mát mát ngứa ngứa, thật giống với một ai đó đang
bên cạnh thổi một hơi vào lỗ tai mình, cô đời này sợ nhất chính là những thứ như vậy. Điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống đất, cô bất động một
hồi rất lâu tại chỗ.
Cô sinh ra chưa từng gϊếŧ người,
sao lại có người muốn đòi mạng? Nhưng giọng này hình như cô không quen,
vậy đòi nhầm mạng sao? Đến khi hoàn hồn thì trái tim đã tê cứng, trong
l*иg ngực ran nóng, truyền đến cảm giác nhoi nhói khó chịu.
Cô sống đến từng tuổi này thứ chưa làm đó chính là gϊếŧ người, đả kích
tinh thần lại càng không, lý do đến để đòi mạng cô là gì? Lâu sau suy
ngẫm thật kỹ càng, lại thấy việc này sơ hở quá nhiều chỗ.
Số điện thoại của Hạ Diệp tuy ít người biết nhưng muốn có thì quả thật rất dễ dàng, cộng thêm cô chắc chắn việc mình trước nay chưa từng hại
người, càng không tính chuyện cô giúp đỡ người khác còn nhiều hơn số lần cô gây họa. Tuy nói cô bị rất nhiều người ghét nhưng hầu hết đều rất ít gặp, nói chuyện cũng không tới vài câu thì lý do gì để làm tới mức này? Còn một lý do đơn giản để cô cho rằng người này chính là phụ nữ và là
một người hiểu rõ cô, cô ta biết cô sợ thứ gì nên mới có thể dùng cách
này để thực hiện.
Đa phần phụ nữ trên đời đều sinh ra
loại cảm giác sợ hãi đối với ma, chọn điểm này để hù dọa thì chứng thực
là một người phụ nữ tầm thường.
Hồi chuông dưới chân vang lên thêm một lần nữa, lúc này cô nhìn thấy không phải là dãy số lạ kia mà là của Nhiên Nhiên.