"Cứ thoải mái làm những thứ em thích đi" chất giọng khàn khàn của anh vang lên, ánh mắt hướng về người phụ nữ đối diện. Người phụ nữ mím chặt hai cánh môi, bàn tay nhỏ nhắn nắm thành đấm, đôi mắt như …
"Cứ thoải mái làm những thứ em thích đi" chất giọng khàn khàn của anh vang lên, ánh mắt hướng về người phụ nữ đối diện.
Người phụ nữ mím chặt hai cánh môi, bàn tay nhỏ nhắn nắm thành đấm, đôi mắt như chim ưng mà quan sát tình thế.
"Lăng Duật, anh giỏi lắm. Dám trừ lương của tôi, anh rõ ràng chán sống!" cô nâng tay chỉ thẳng vào mặt người đàn ông kia.
"Hạ Diệp, tất cả những thứ ở đây đều do các đầu bếp có tiếng được đón từ các nước khác về, những món đồ nội thất tại nơi này đều là những thứ có giá trị liên thành, tính ra thì chỉ vài trăm triệu thôi, không nhiều. Em có thể đập nhưng phải đền bù cho tôi" Lăng Duật đứng dậy tiến tới gần cô, bàn tay vuốt nhẹ lên gương mặt trắng nõn không tỳ vết rất nhẹ nhàng, đúng hơn là đang vuốt ve một cách cưng chiều.
Hạ Diệp trừng mắt, đi đến bàn ăn hung hăng dùng hết sức lực của cánh tay ra sức ném hết đồ vật trên bàn xuống đất. Những thức ăn vừa đem ra nóng hổi chưa kịp thưởng thức, những chai rượu có từ những năm của thế kỹ trước và cả những món đồ cổ có lịch sử ngàn năm được trưng bày tại căn phòng, chỉ với một cú ném tất cả những thứ đó đều vỡ nát thành mảnh vụn, không những thế thứ cuối cùng bay đến mặt anh chính là một xô nước đá lanh ướp chai rượu vang.
"Đền bù? Bằng cái gì?" cô cười, ánh mắt sắc như dao lướt qua người đàn ông.
"Bằng em" anh chỉ vứt gọn ghẽ một câu cho cô, rồi yên lặng ngồi xuống salon đối diện.
"Bỏ đi, ngày mai tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của Lăng tổng ngài" cô bình tĩnh, quay lưng lại định bước ra ngoài, nhưng một sức mạnh níu giữ cô lại.
Năm được bàn tay kia, Lăng Dụât dùng một ít sức đẩy cô vào cửa, dùng cơ thể to lớn áp cô ở dưới thân "Định đi? Đập đồ không trả tiền? Ai dạy em phải xử lý như vậy?".
"Buông ra, biếи ŧɦái, buông tôi ra, anh chạm vào tôi, tôi chắc chắn sẽ gϊếŧ chết anh!" hết thảy toàn lực điều dồn vào việc chống cự của cô, cô khó khăn thốt lên từng chữ.
"Em đi ngủ ở một khách sạn thời hạn là một đêm, ngày hôm sau em nói với tiếp tân, ngày mốt tôi đến trả, em có thấy công bằng không?".
Từng chữ từng chữ đều như đánh trúng tâm tư của cô, một tiếng nổ hiện hữu trong đầu, vì tức giận mà cô không còn nhớ đến, người đàn ông này giỏi nhất chính là lý luận và biếи ŧɦái.
"Lăng tiên sinh, ngài hà cớ phải như vậy, ngài có cả chục tỷ trong ngân sách của chính mình, vì vài trăm triệu này có đáng không?" cô hạ giọng, không dùng sức nữa, ngoan ngoãn nằm yên.
"Tiền của tôi, chỉ có người phụ nữ của tôi mới có thể dùng. Em nói thử xem, em rốt cuộc có quan hệ gì với tôi" Lăng Duật nở một nụ cười tà ác, khẽ phả một hơi vào gáy của Hạ Diệp, giọng nói của anh ta như một thứ phá hủy tế bào, cô có cảm giác các tế bào trên người như đang vun dậy vì cái hơi thở trên thân của cô.
≈ ≈ ≈ ≈ ≈ ≈ ≈ ∞ ≈ ≈ ≈ ≈ ≈ ≈ ≈
Truyện của mình cũng chẳng phải hay gì nhưng bạn nào có ý định chuyển ver này nọ thì đừng nên nha :)) bởi vì mình không thích đâu, nó là tâm huyết của mình mà. Mình cảm ơn đã đọc hết mấy thứ mình ghi nhé!
P.s: Diễn biến truyện chậm hơn so với những truyện khác, có lẽ sẽ tới chương 25 trở lên nam chính mới xuất hiện nhiều 👍, hiện giờ chỉ xuất hiện một ít trong những chương gần đây nga~.