Chương 36: Yêu thương đong đầy.

Chuyện cứ như vậy lắng xuống cho đến khi cô xuất viện, một tuần nữa là đến lễ cưới của Mạc Kỷ và Sam, họ háo hức đến mức đi thẳng đến bệnh đưa thiệp hồng cho anh và cô.

Hôm nay Lục Uy Thần làm tài xế đưa cô về biệt thự, Tịnh Dịch Nhiên ngồi ở ghế lái phụ mang theo một chút cảm giác thoải mái bồi hồi khó tưởng tượng, cô nhìn ra dòng người tấp nập bên ngoài, mỗi người đều mang trong mình một cảm xúc khác nhau, có người hối hả, có người lại thong thả đi bộ trên vỉa hè, sự sinh động này đương nhiên hơn hẳn cái trần nhà màu trắng trong bệnh viện mà hai tuần nay ngày nào cô cũng nhìn thấy.

Anh chăm chú lái xe nhưng cũng không cam tâm rời mắt khỏi cô, Tịnh Dịch Nhiên buộc tóc hờ sau gáy, cô quay đầu hướng cửa sổ để lộ ra cần cổ trắng nõn nà, anh đã lâu rồi không chạm đến, trong lòng đột nhiên dâng lên một tràng cảm xúc mãnh liệt khó tả.

- Em mau mở hộc tủ ở trước mặt ra. Bên trong có một cái hộp màu đen.

Tịnh Dịch Nhiên liền mở hộc tủ ở trước mặt ra. Cô lấy bên trong một cái hộp đưa cho anh.

- Em mở ra đi.

Cô lưỡng lự mở ra, nắp hộp vừa bật lên thì liền nhìn thấy bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim sáng bóng. Cô quay sang nhìn anh.

- Ông chủ, cái này?

- Sinh nhật vui vẻ.

Tịnh Dịch Nhiên nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn. Ngày 12 tháng 2, đúng là ngày sinh nhật của cô.

- Có thích hay không?

Cô nhìn sợi dây chuyền trong hộp, kiểu dáng nhẹ nhàng tinh xảo, mặt dây chuyền được thiết kế giống như chữ Y hai nhánh. Cô nhìn mà không chớp mắt, tựa hồ rất bất ngờ, đáy mắt còn một chút vui vẻ không thể che giấu. Kể từ khi gia đình ly tán, cô bị ma cà rồng bắt đi. Đừng nói là quà sinh nhật, ngay cả câu "Sinh nhật vui vẻ" được nghe từ miệng người khác cũng quá xa vời.

- Mặt dây này.. là Wishbone! Ông chủ.. Cám ơn anh.

Lục Uy Thần cười nhẹ, chuyển tay lái đưa xe từ từ tiến vào sân lớn của biệt thự.

- Em nên cân nhắc gọi anh bằng tên.

Tịnh Dịch Nhiên không khách sáo, cũng không hề dong dài, nhanh chóng quay sang gọi anh.

- Được, Uy Thần, cám ơn anh.

Lục Uy Thần tắt máy xe, anh lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, giúp cô đeo lên cổ. Hơi thở của anh phả vào tóc mai của cô cùng mùi nước hoa quen thuộc ấy, mùi mà cô thích nhất.

Tịnh Dịch Nhiên cầm mặt dây chuyền lên nhìn, trong lòng vì chuyện này mà rộn rực không yên.

- Thật sự rất đẹp. Truyền thuyết nói rằng nói nếu chúng ta bẻ gãy Wishbone thì điều ước sẽ trở thành hiện thực.

Wishbone cũng giống như chúng ta ước khi nhìn thấy sao băng, chỉ cần ước thì điều ước sẽ trở thành sự thật. Anh đối với những điều này chỉ là không có lòng tin, nhưng đối với cô lại vô cùng tin tưởng.

- Vậy sao? Anh lại nghĩ em đến cuối cùng cũng không cần phải dùng nó đâu. Chỉ cần em ước điều gì, thay vì bẻ gãy Wishbone, chỉ cần em nói với anh, anh chắc chắn sẽ khiến nó trở thành sự thật.

Cô gật đầu nhìn anh cười, Lục Uy Thần cũng không hề biết cô đến cuối cùng lại bẻ gãy Wishbone vì anh, vào khoảng khắc mà cô đối với anh không còn quan trọng nữa, họ cũng không hề nghĩ rằng Wishbone sẽ có ngày được sử dụng. Không phải bây giờ, mà chính là sau này, khi mà mọi thứ vì chỉ một ngày mà xoay chuyển đến độ con người ta cũng không thể theo kịp.

Cô mân mê mặt dây chuyền, vẻ mặt anh hình như còn chưa hài lòng, hàng lông mày rậm khẽ cau lại nhìn cô.

- Em không muốn nói với anh câu gì sao?

- Em rất thích.

- Cái anh muốn nghe là ba chữ khác.

Cô cũng cám ơn rồi mà? Rốt cuộc còn chưa nói gì hay sao?

Lục Uy Thần giống như thất vọng, anh chồm qua tháo dây an toàn cho cô. Má anh sượt qua môi cô, Tịnh Dịch Nhiên nhanh chóng dùng hai tay cố định mặt anh lại, khiến anh mặt đối mặt với cô.

- Mặt anh dính son rồi, để em lau.

Mặc dù chỉ là động tác vô thức nhưng lại khiến cho thời gian ngưng đọng lại, trong không gian nhỏ hẹp này, anh và cô mặt đối mặt nhìn nhau. Có thể nghe thấy hơi thở đều đặn của đối phương và nhịp tim không ngừng nhảy múa. Cô lấy tay lau cho anh, vẫn không chú ý đến ánh mắt đang nhìn chăm chú vào từng cử chỉ nhỏ nhặt ấy. Lau xong liền nhanh chóng rút tay ra thì bị anh giữ chặt cổ tay.

- Dây chuyền này cả thế giới chỉ có một chiếc, cũng giống như anh đi cả thế giới mới có thể tìm thấy để yêu em.

Cô mỉm cười, chủ động đan năm ngón tay vào tay anh.

- Lục Uy Thần, em yêu anh.

Lần đầu tiên thấy cô chủ động như vậy, hai đầu lông mày anh từ từ giãn ra, đem thân ảnh to lớn của mình bao bọc cô, đem cô ôm chặt vào lòng mình.

Trời sập tối, Tịnh Dịch Nhiên một mình loay hoay trong bếp. Cần cổ trắng nõn nà như thu hút ánh mắt của anh, cái cảm giác mãnh liệt kia đến bây giờ vẫn chưa sụt giảm.

Lục Uy Thần không nhanh không chậm áp sát ngực mình vào lưng cô, hai tay anh chống lên thành bếp. Tịnh Dịch Nhiên lọt thỏm trong thân ảnh cao lớn của anh.

- Bảo bối, anh đói rồi.

Cô giật mình quay lại thì đυ.ng vào cằm anh, trong biệt thự mở điều hoà nhưng mặt cô lại đỏ bừng bừng, anh hành động như vậy chẳng khác nào đem cô bỏ vào lò vi sóng mà nướng lên, cả người nóng ran.

- Anh ra bàn ngồi đợi một chút, cũng sắp xong rồi đây.

Lục Uy Thần vùi đầu vào cổ cô, một tay anh nắm lấy tay cô kéo sang bên cạnh.

- Ay, anh đừng làm bậy!

Anh nhất định phải dồn cô vào góc tường. Sau đó lại giở thói lưu manh như trước đây, khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ mang theo một chút gợϊ ȶìиᏂ áp sát cô.

- Đồ ăn em nấu để ăn sau, bây giờ phải ăn lót bụng trước đã, anh đói rồi, không nhịn được nữa.

Dứt câu liền như con thú dữ khát máu cắn vào cổ cô không kiểm soát.

Còn nhớ lần đầu tiên anh hút máu cô, cô trong mắt anh chỉ là loài sinh vật mang một danh phận bình thường, so với anh thật sự không xứng đáng. Anh bắt đầu đối với cô không hề có tình yêu, bởi vì lúc đó hình bóng của Huyền Nhân thật sự đã ăn sâu vào tâm trí anh. Rồi khi đối diện với cô ở trong lòng sắt, khuôn mặt ấy đã khiến anh bằng bất cứ giá nào cũng phải mua được cô. Trái tim tổn thương của anh mỗi khi nhìn vào cô lại giống như được chữa lành, có một sự an ủi khiến anh yên lòng.

Còn anh đối với cô chính là loài ma cà rồng máu lạnh tàn độc, chỉ biết dùng tiền mua tính mạng của con người rồi lại xem như đồ vật mạnh mẽ chiếm hữu. Cũng không hề có tình yêu.

Họ vô tình gặp nhau, vô tình bên nhau rồi lại vô tình nảy sinh tình cảm với đối phương. Hiện giờ, thứ tồn tại giữa anh và cô chính là tình yêu. Một loại cảm xúc mới lạ phá vỡ mọi định kiến của họ.

Tiếng rít rít tựa hồ như vang vọng bên tai, cô nắm chặt vạt áo của mình.

Cùng lúc này anh đan năm ngón tay vào tay cô rồi áp chặt chúng lên tường, mạnh mẽ chiếm hữu không cho cô cơ hội giãy giụa.

Tịnh Dịch Nhiên vô thức rên lên, âm thanh gợϊ ȶìиᏂ khiến anh nhanh chóng ngừng lại. Hai chiếc răng nanh từ từ rời khỏi cô, khoé môi anh vẫn còn vương một chút máu. Lục Uy Thần thả lỏng người, lấy tay vuốt vài cọng tóc đang rũ xuống vén lên vành tai cô.

- Đau sao?

Cô lắc đầu, lấy tay lau vết máu trên môi anh.

- Lúc đầu mua em, cũng không nghĩ máu của em lại khiến anh si mê như vậy.

Cô cười dùng tay đánh vào ngực anh.

- Lúc đầu em gặp anh, cũng không nghĩ anh có thể giở trò lưu manh như vậy.

Lục Uy Thần nghe vậy liền giống như được khen mà cười quỷ dị nhìn cô.

- Em bây giờ đã là người phụ nữ của anh, sóng bước đi bên cạnh anh. Nếu người khác chỉ trỏ khi dễ em vì danh phận trước đó, anh sẽ cho bọn họ sống không bằng chết. Họ đối với em tệ bạc một lần, anh nhất định sẽ trả cho họ gấp bội.

Giọng nói trầm ấm mạnh mẽ của anh vừa nói ra liền đi thẳng vào dây thần kinh của cô, tim cô vì vậy mà cũng đập mạnh hơn, gần như rơi ra khỏi l*иg ngực.

Nếu không phải anh đang chạm vào cô, thực sự có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ, đến cuối cùng lại được ở bên cạnh anh, trở thành người phụ nữ của anh.

Bởi vì chỉ cần nhìn vào danh phận, ngay cả tư cách được ở bên anh cũng không thể.

Thế giới của anh đầy đủ sắc màu, tiền tài, danh vọng, gia đình và bạn bè. Thế giới của cô chỉ đơn thuần là không có màu sắc, bởi vì từ khi cô sinh ra, số mệnh đã an bài cho cô phải trở loài sinh vật thấp kém, sống cũng được mà chết cũng không ai quan tâm. Cho nên có thể nói giữa hai người là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Tịnh Dịch Nhiên vòng hai tay qua cổ anh.

- Anh có biết lần đầu tiên gặp anh, em đã có suy nghĩ gì không?

Lục Uy Thần đăm chiêu nhìn cô, lắc đầu.

- Nghĩ anh cũng giống như chủ cũ của em, coi sinh mạng của con người như cỏ rác, mua vui xong liền vứt bỏ.

Đột nhiên anh nhớ đến lần anh nhìn thấy quá khứ của cô, bàn tay cuộn tròn thành quyền. Hai đầu lông mày cũng vô thức chau lại.

- Anh làm sao vậy?

Lục Uy Thần lắc đầu, đem lời định nói ra nuốt vào trong cổ họng. Hai tay anh chạm vào má cô, ngón cái di chuyển qua lông mày của Tịnh Dịch Nhiên, tựa hồ như anh đang cảm nhận cô, muốn đem những điểm nhỏ nhặt nhất của cô in sâu vào tâm trí anh.

- Dịch Nhiên, ngày hôm nay chúng ta ở cùng nhau, sau này không tránh được sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra. Em cũng đừng sợ, gặp bất cứ chuyện gì khó khăn, chỉ cần em ra hiệu cho anh, anh liền lập tức đến bên cạnh em.

Anh đối với người phụ nữ của mình nuông chiều đến tột độ, ngày hôm qua anh khiến cô trở nên như vậy, hôm nay anh nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng.

- Uy Thần, anh không có lỗi với em. Nếu khi đó anh không mua em, bây giờ kỳ tích cũng sẽ không xảy ra, đừng nói gặp được anh, ngay cả sống em cũng không còn cơ hội. Cho nên em thực sự cám ơn anh, Uy Thần, cám ơn anh đã cho em cơ hội được gặp anh, ở bên cạnh anh và yêu anh.

Anh đột nhiên vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng mình, Tịnh Dịch Nhiên cũng ôm chặt lưng anh, giữa họ đã không còn khoảng cách nữa, dính chặt đến mức ngạt thở.

Anh cố định gáy cô, đem môi anh mạnh mẽ liếʍ mυ"ŧ môi cô. Họ trao nhau nụ hôn nồng cháy nhất, lưỡi anh càn quấy nhanh chóng luồn sâu vào khoang miệng cô chiếm đóng.

Trong khoảng khắc mấu chốt thì tại sao phòng bếp lại có khói dày đặc như thế này? Thêm một chút hiệu ứng cho lãng mạng hay sao? Tịnh Dịch Nhiên như nhớ ra điều gì đó.

Cô mau chóng đẩy anh ra, chỉ tay về phía bếp ga đang nấu.

- Khét rồi!! Anh đó, không biết lựa chọn thời điểm!!

Cô đánh vào ngực anh một cái sau đó chạy đến tắt bếp, xem như công sức từ chiều đến giờ đã bị anh phá hỏng. Kết quả ngày hôm đó cả hai phải ăn bánh kẹp để sống qua ngày.

Lại nói, anh đâu dễ buông tha cô như vậy, cả một buổi tối đều luôn miệng nói.

- Bảo bối, anh muốn máu!

Khỏi cần hình dung cũng đoán ra, cổ cô ngày hôm sau in đậm dấu răng của anh.

Sáng sớm, Lục Uy Thần ung dung vắt chéo chân đọc báo, cô bận rộn trong bếp nấu bữa sáng cho anh, vừa nấu vừa liếc ra TV xem tin tức buổi sáng.

" Một chiếc xe hơi đã xảy ra tai nạn nghiêm trọng ngày hôm qua ở quốc lộ XX. Nạn nhân được xác định đã tử vọng là Trịnh Giang, chủ nhân của cửa hàng bán thú nuôi ở chí nhánh số 3. Xe tông vào dải phân cách ven đường, nguyên nhân là do nạn nhân lái xe trong trạng thái không tỉnh táo, hiện nay cảnh sát vẫn đang điều tra sự việc."

Trịnh Giang chính là gã chủ tiệm bán thú nuôi, người đã bắt cô, hại gia đình cô ly tán. Tịnh Dịch Nhiên cắn chặt môi dưới, nhanh chóng lấy điện thoại ra tìm mục tin tức đó, đúng là hình ảnh của Trịnh Giang.

- Lái xe trong trạng thái không tỉnh táo?

Lục Uy Thần vừa đọc báo vừa cười lạnh, giống anh đã biết trước việc này.

Nhìn thấy dáng vẻ của anh cô lại nhanh chóng nghi ngờ, nhưng rồi cũng thôi ngạc nhiên, nguyên nhân cũng là do lái xe trong tình trạng không tỉnh táo, anh làm sao có thể chứ?

Ăn xong bữa sáng thì cả hai cùng đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm máu của cô, vừa bước vào đã nhìn thấy tấm thiệp mời màu đỏ nằm trên bàn, xem ra Mạc Kỷ và Sam đã đưa cho Cố Dĩ Phong.

Bác sĩ Cố thấy hai người tình tình tứ tứ liền ho khan vài cái, lấy giấy xét nghiệm ra đặt lên bàn.

- Có lẽ là kỳ tích, cũng có lẽ là do thân thể cô, nhưng Huyết Tộc trong người cô đã ngừng bành chướng. Tuy vậy vẫn không hề biến mất.

Đáy mắt cô giống như được khai sáng, hai mắt sáng rỡ nhìn anh.

- Huyết Tộc... Nói như vậy Tiểu Ly chính là ma cà rồng?

Cố Dĩ Phong gật đầu.

Cả người cô như chấn động, nếu thật sự Tiểu Ly là em gái của cô... Không! Không thể nào, con bé làm sao có thể trở thành ma cà rồng được? Chuyện này.. rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Cô nắm chặt lòng bàn tay lại, nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Người ngoài nhìn vào đương nhiên sẽ không nhận ra, nhưng Lục Uy Thần, chỉ cần một cái nhíu mày của cô anh cũng đoán được cô đang có tâm tư.

- Nếu Huyết Tộc ngừng phát triển, vậy cô ấy sẽ không bị biến đổi?

Lục Uy Thần cầm tờ giấy xét nghiệm nhìn chăm chú, miệng hỏi Cố Dĩ Phong.

- Đúng vậy, tính ở thời điểm hiện tại thì chưa. Chúng ta chưa hề có căn cứ khoa học nào cho trường hợp này, Huyết Tộc không bành chướng là một chuyện chưa từng xảy ra. Cũng có thể do nhóm máu của cô Tịnh quá đặc biệt. Chúng ta cần phải theo dõi hằng ngày, nếu có xuất hiện bất cứ dấu hiệu nào, hai người cũng phải báo với tôi.

Lục Uy Thần gật đầu. Nhìn thấy sắc mặt đầy tâm tư của cô anh cũng không muốn nói dong dài nữa, liền cùng cô rời đi.

Cố Dĩ Phong đứng dậy tiễn hai người ra cửa.

Chuyện này đến cuối cùng cũng không hề đơn giản như họ đã dự đoán.

——

*Wishbone — Kỉ vật tình yêu có hai nhánh hình chữ Y theo truyền thuyết chỉ cần một trong hai người bẻ nó thì điều ước sẽ trở thành hiện thực, mang một ý nghĩa sâu sắc cho sự hy sinh và mong muốn nửa kia được hạnh phúc.