Ngoài cửa sổ, mưa tuyết vẫn rơi đều. Gió thổi làm tấm rèm ngoài cửa sổ đong đưa. Adam cùng Mạc Liên đi vào phòng liền thấy cái bàn nằm lộn trên đất cùng bữa sáng văng tứ tung. Cô tức giận trừng mắt nhìn tên đáng ghét đang ngồi trên giường, anh cũng trừng mắt im lặng nhìn cô.
_ Tôi nói rồi nếu anh còn dám ném đồ ăn. Tôi sẽ để cho nó hư thối mà sinh giòi ở đây.
_ Cô sẽ không làm như vậy.
Anh lạnh lùng nói.
_ Tôi đương nhiên có thể.
Mạc Liên cười lạnh nói.
_ Nếu anh muốn biến nơi đây thành phòng của quỹ, tôi đảm bảo nhất định cho anh toại nguyện.
Cô còn chưa nói xong phía sau truyền đến một giọng lạnh lẽo.
_ Ở đây có chuyện gì?
Thấy Lam Tư trong mắt hiện lên một tia đắc ý, cô rất nhanh biết người đến là ai. Mạc Liên thở sâu, xoay người đối mặt với chủ nhân của biệt thự, bà nội của Lam Tư- chân chính công tước phu nhân của Ace. Bà so với tưởng tượng của cô trẻ hơn nhiều, tuy rằng tóc bà đã bạc nhưng lưng vẫn thẳng. Nếp nhăn trên mặt không nhiều, nhìn không có vẻ gì là bà đã gần tám mươi tuổi. Bà cũng có một ánh mắt lạnh lùng giống Lam Tư.
_ Cô là ai?
_ Mạc Liên.
Cô bình tĩnh trả lời.
_ Vợ của Lam Tư.
Công tước phu nhân chau mày nhăn mặt.
_ Ta nghĩ cô cùng Lam Tư đã li hôn rồi.
_ Họ vẫn chưa.
Adam mở miệng giải thích.
_ Là Akina hiểu lầm thôi.
_ Hiểu lầm?
Công tước phu nhân nhìn về phía Lam Tư.
_ Đây là vợ cháu?
_ Con đã muốn cùng cô li hôn.
Anh lạnh lùng nghiêm mặt nói.
_ Nhưng thủ tục, giấy tờ vẫn chưa kí, mặc kệ anh mất hứng, tôi vẫn là vợ của anh.
Công tước phu nhân nhíu mày, quay đầu nhìn kĩ cô gái phương Đông kia, đã thấy cô không sợ hãi mình, mở miệng nói.
_ Nếu tôi vẫn là vợ của anh ấy, hi vọng bà không ngại cho tôi chuyển về đây.
_ Cái gì?
Công tước phu nhân cùng Lam Tư cùng lắp bắp kinh hãi, trăm miệng một lời trừng mắt nhìn cô. Mạc Liên chỉ nhìn công tước phu nhân.
_ Lúc kết hôn, tôi đã cùng anh tuyên thệ. Nếu anh bị bệnh dĩ nhiên người làm vợ như tôi phải có trách nhiệm chăm sóc.
_ Cô đừng có mơ!
Lam Tư tức giận quát.
_ Cho dù anh ấy rất tùy hứng, ngu xuẩn…
Cô không để ý tới anh tiếp tục lớn giọng.
_ Đây là phòng của tôi.
Anh tiếp tục gầm rú.
_ Giống như đứa trẻ mới lên ba không biết suy nghĩ…
Cô bình tĩnh nhìn công tước phu nhân, rất nhanh mà kiên định nói.
_ Người đàn bà điên này!
_ Nhưng tôi không thể để anh ấy tiếp tục sống ở cái nơi âm u này…
_ Muốn tôi ở cùng cô sao…
_ Tôi hi vọng mình có thể sửa chữa lại chỗ này…
_ Tôi tình nguyện ở với Satan còn hơn.
_ Im lặng!
Nhìn thấy hai đứa trẻ không ai nhường ai ra sức mà hét lớn, công tước phu nhân rốt cục nhịn không ra tiếng quát bảo ngưng lại.
_ Bình tĩnh lại cho ta!
Trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng khiến mọi người đều vui sướиɠ. Bà nghiêm mặt nhìn cháu nội đang nằm trên giường cùng cô cháu dâu, sau đó mới mở miệng tuyên bố.
_ Cháu có thể vào!
_ Không, cô ta không được vào!
_ Cô ấy là vợ của cháu, cô ấy có quyền được ở đây!
_ Nếu cô ta chuyển vào, cháu lập tức chuyển ra.
Anh mở miệng uy hϊếp. Công tước phu nhân đáy mắt hiện lên một tia đau xót không thể phát hiện nhưng vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng.
_ Cháu có thể nhưng ta tin sẽ không có ai giúp cháu!
_ Cháu đương nhiên có thể.
_ Cứ thử xem!
Công tước phu nhân nhếc mi lên.
_ Ta rất muốn xem cháu có biện pháo nào để tự rồi khỏi đây?
Lam Tư tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng trong lúc nhất thời lại nói không ra lời. Công tước phu nhân nhìn cháu nội lâm vào chán nản, lại nhìn cháu dâu có vẻ thông minh, lanh lợi. Bà nhìn cô nhẹ giọng.
_ Cứ làm những gì cháu muốn!
_ Cám ơn ý tốt của bà.
Mạc Liên nhẹ nhàng thở ra. Công tước phu nhân xoay người muốn đi, lại nghĩ đến một việc, quay đầu cảnh cáo cô.
_ Nhưng ta không muốn trong nhà ta có cái gì đó… hư thối.
_ Không thành vấn đề.
Cô mở miệng cam đoan. Công tước phu nhân vừa lòng gật đầu, xoay người rời đi.
_ Đừng có đắc chí!
Không nghĩ tới bà nội lại để cho cô muốn làm gì thì làm, Lam Tư tức giận không thôi.
_ Tôi không có.
Cô mắt lạnh nhìn anh.
_ Tôi chỉ không muốn ở chung với giòi thôi.
_ Tôi tình nguyện ở chung với giòi nhưng với cô thì không.
Cô hừ một tiếng.
_ Tôi đang hoài nghi rốt cuộc anh có biết khi giòi lớn lên sẽ trông thế nào không?
_ Nếu thứ đó không xuất hiện, hai người đừng nói về nó nữa được không?
Thấy da đầu mình run lên, Adam rốt cục nhịn không được mở miệng dời đi sự chú ý của hai người đối với giòi.
_ Nếu cô muốn chuyển vào đây thì phòng này phải sửa sang lại. Sai người lắp lại cửa mới. Trước hết cô nên vào phòng nào đó ở đỡ.
_ Anh nói đúng!
Mạc Liên lập tức đem trọng điểm nói với anh.
_ Tôi nghĩ phòng kế bên chắc là được!
_ Đúng quỷ gì! Tôi không cần!
Cô không để ý tới Lam Tư quỷ rống quỷ kêu, chỉ nói.
_ Adam, phiền cậu đi lấy xe lăn tới đây. Giúp tôi đưa anh trai phiền phức của cậu sang phòng bên.
_ Tôi không muốn ngồi cái thứ xe chiết tiệt ấy.
Lam Tư gân xanh nổ lên, phẫn hận trừng mắt nhìn cô rống lên.
_ Cũng tốt.
Mạc Liên gật đầu.
_ Gần như thế cần gì xe lăn. Adam, bế anh ấy qua kia!
_ OK!
Adam hướng bên giường.
_ Ngươi dám!
Lam Tư tức giận không thôi, trừng mắt nhìn em trai.
_ Xin lỗi!
Adam vẻ mặt áy náy nhưng vẫn bước tới về phía anh. Lam Tư đương nhiên không có khả năng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, Adam vừa tới gần, anh đưa tay về phía Adam công kích. Adam sớm có chuẩn bị tâm lý, đưa tay bắt lấy hai tay anh.
_ Buông tay!
_ Lam Tư · Bart!
Mạc Liên ra tiếng chặn tiếng anh gầm rú, lạnh lùng nói.
_ Anh có thể ngồi xe lăn hoặc là để cho Adam ôm anh đi qua. Đương nhiên anh còn có lựa chọn thứ ba, chúng ta có thể ở trong này. Giúp cho tất cả những công nhân đến đây quét dọn sửa chữa sẽ thấy thân thể của anh, thấy anh đau đến ở trên giường thét chói tai kháng nghị. Bởi vì hôm nay, tôi nhất định đến làm vật lí trị liệu cho anh, cho dù là ở phòng này hay phòng kia.
_ Cô không thể bắt buộc tôi!
Anh nắm chặt quyền.
_ Anh thử xem!
Cô lạnh lùng nói.
_ Cho dù là đem anh trói lại tôi cũng sẽ làm.
_ Cô không phải bác sĩ, ai cho cô có quyền làm vật lí trị liệu.
_ Tôi đích thực không phải chuyên viên vật lí trị liệu, cũng không phải bác sĩ. Nhưng nhờ sự ban thưởng vô lễ của anh, chuyên viên vật lí trị liệu toàn nước Anh không có một ai dám tới gần nơi này. May mắn, bác sĩ nói vật lí trị liệu cho anh cũng không khó khăn, tôi có thể dễ dàng làm được. Cho nên anh chỉ có thể chấp nhận tôi.
_ Cô không thể đem tôi làm vật thí nghiệm!
_ Nơi này hay phòng bên, anh chọn đi!
_ Tôi- không- làm- vật- lí- trị- liệu!
Anh nổi trận lôi đình, đem từng chữ từng chữ nói qua kẽ răng.
_ Vậy thì ở đây!
Nhìn thấy anh kháng nghị, Mạc Liên lấy thuốc xoa bóp từ trong giỏ ra bước tới bên anh.
_ Adam, anh ấy nếu công kích tôi, liền ngăn chận anh.
_ Không thành vấn đề.
Adam gật đầu. Cô đi lên phía trước, vô tình xốc chăn anh ra. Anh muốn ngăn cản cô, lại bị Adam bắt được cổ tay. Cô cô đặt tuýt thuốc lên trên giường, tiếp theo muốn cởϊ qυầи áo của anh. Thấy cô thật sự muốn ở đây giúp anh làm vật lí trị liệu, Lam Tư trên mặt trắng bệch ra.
_ Cô muốn trước mặt mọi người cởϊ qυầи áo tôi sao?
Anh phẫn nộ trừng mắt nhìn Adam.
_ Cô ấy là vợ của anh.
Adam nhún vai một cái.
_ Nhưng lát nữa người đến không phải!
Anh gào thét. Adam nhìn anh, sau đó quay đầu thay anh cùng Mạc Liên cầu cứu.
_ Có lẽ chúng ta nên qua phòng bên đi!
_ Anh chịu đi qua phòng bên?
Cô nhìn về phía Lam Tư mặt đang xanh mét, mở miệng hỏi. Anh nhếch môi, hận không thể đem cô bóp chết. Cô nhướng mày, đối với Adam nói.
_ Anh ấy không chịu!
_ Tôi muốn qua phòng bên.
Lam Tư ngạch mạo gân xanh tuôn ra một câu rít gào.
_ Xe lăn hay là Adam?
Cô hỏi.
_ Xe lăn.
Anh tức giận nói.
_ Adam.
Mạc Liên đối với Adam gật đầu. Adam buông lỏng tay Lam Tư ra, thẳng đứng dậy đi ra ngoài. Lam Tư hung tợn trừng mắt nhìn người phụ nữ giống như phụ thủy kia. Cô chẳng thèm nhìn anh, cầm lấy tuýp thuốc cho vào túi xách. Adam rất nhanh đã đem một chiếc xe lăn mới tinh đến bên giường, anh vốn định giúp Lam Tư, lại bị anh đuổi.
_ Tôi tự mình lên được.
Mạc Liên đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn anh, nhìn động tác ngây ngốc của anh từ giường đến xe lăn. Chỉ là một động tác đơn giản mà anh mất gần hơn mấy phút. Cho đến khi anh ngồi lên được xe lăn người đã đầy mồ hôi. Nước mắt cô khẽ vương trên khóe mi. May mắn nơi này ánh sáng không đủ sáng, anh cũng không rảnh chú ý tới cô, cô mới có thời gian đem chúng nó biến mất. Anh thở phì phò, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, con ngươi màu khói đầy ý oán hận.
_ Cô vừa lòng chưa?
Cô nắm chặt túi xách, không nói một lời xoay người đi ra ngoài.
Cô cũng không thật sự như lời nói mà cởi hết quần áo trên người anh. Sau khi đến phòng, cô bảo Adam đi báo cho Lane biết sau đó cởi bỏ đi quần dài của anh nhưng vẫn lưu lại qυầи ɭóŧ. Khi nhìn thấy cô vẻ mặt tái nhợt xem vết thương trên chân, anh vẫn không thể không xấu hổ cùng tức giận. Anh nắm chặt quyền, há miệng châm chọc.
_ Thế nào? Chưa từng thấy qua người bị tàn phế sao?
Cô nâng mắt lên, nhìn anh, bình tĩnh nói.
_ Tôi chỉ là tò mò muốn biết xem một người ngu xuẩn thế nào mà khiến chân mình bị gãy đến hai lần.
Anh sắc mặt trắng nhợt, vừa muốn mắng cô thì cô đã ngồi xuống bên giường anh, cầm lấy khăn nóng giúp anh lau chân. Thật không ngờ cô lại giúp anh lau chân, Lam Tư trừng mắt nhìn động tác mềm nhẹ của cô, tiếng mắng đã đến cổ họng lại không có cách nào thoát ra. Cô lau xong chân phải rồi đem khăn mặt đến chậu xả sạch rồi lại tới chân trái. Động tác vô cùng cẩn thận, ngay cả ngón chân đều được lau sạch sẽ. Chiếc khăn ấm áp, sưởi ấm cho bàn chân lạnh ngắt của anh chạm đến làm cho uất ức, hậm hực trong l*иg ngực nhanh chóng biến đi. Lau xong, cô bắt đầu cầm lấy chân anh, nhẹ nhàng xoa bóp. Tuy rằng biết không là chuyện đó nhưng lửa nóng du͙© vọиɠ bởi vì động tác xoa bóp của cô mà dần dần kéo. Cho đến khi bàn tay cô gần đến đùi trên của anh thì nó đã hoàn toàn cứng lên. Cô thấy. Anh biết là cô thấy. Bởi vì cô đang xoa bóp chợt ngừng lại một giây rồi mới tiếp tục. Tuy rằng cô không ngẩng đầu nhìn anh, Lam Tư vẫn thấy rất rõ lỗ tai cô đỏ cả lên.
_ Tôi là đàn ông.
Anh nhìn cô chằm chằm.
_ Tôi biết.
_ Đây là phản ứng sinh lí bình thường.
_ Thật vui khi biết anh vẫn còn thứ hoạt động bình thường.
(Di Di: em bó tay với hai anh chị ;))
Cô vẫn không ngẩng đầu, nhìn không chớp mắt nhìn anh đùi, hai bàn tay vẫn tiếp tục xoa bóp, nhìn rất bình tĩnh. Anh biết cô bên trong không bao giờ bình tĩnh được như thế. Lam Tư giơ lên khóe miệng, lần đầu tiên sau khi tỉnh lại đây có lẽ là lúc tâm tình anh khoái trá nhất. Có lẽ vật lí trị liệu so với tưởng tượng của anh còn vui hơn.
_ Tôi rất vui khi thấy cô vui vì điều đó.
Giọng nói anh mang theo ý cười, cô ngẩng đầu lên. Anh quả thật là đang cười vả lại mang theo sự mờ ám. Cô nhíu mày, bấu chặt đầu gối của anh. Động tác của cô không hề dùng sức, rất nhẹ nhưng vẫn khiến anh đau mà nhăm mặt, lớn nói.
_ Đáng chết, buông!
_ Đừng lộn xộn!
Cô nhìn anh, cảnh cáo nói.
_ Anh mà phản kháng, tôi sẽ làm anh đau hơn.
Anh căn bản không dám động, chỉ có thể toát mồ hôi lạnh, nắm chặt ra giường, trừng mắt nhìn cô nói.
_ Buông tay!
_ Cơ bắp cùng các ngón chân của anh đã lâu không vận động.
Cô không có buông tay, tiếp tục cầm chân anh nhấc lên sau đó lại chậm rãi kéo thẳng.
_ Chúng ta phải thử duỗi thân nó, nếu không các khớp của anh sẽ càng ngày càng cứng ngắc, cơ bắp cũng sẽ tiếp tục co rút đi.
Anh đau đến cắn chặt khớp hàm, căn bản không thể mở miệng mắng, chỉ có thể theo thả lỏng của cô mà thở phì phò.
_ Tôi biết anh rất đau. Cô gắng một chút.
Nhìn anh nhắm chặt mắt, mồ hôi rơi trên trán Mạc Liên không khỏi đau lòng nhưng quyết tâm lại cử động chân phải của anh. Cô dường như có thể nghe được răng nanh của anh chạm vào nhau.
_ Tôi và bác sĩ của anh đã liên lạc qua, ông nói lần cuối cùng làm kiểm tra cho anh tất cả đều rất tốt. Chính là bởi vì hôn mê không thể làm vật lí trị liệu cho nên khiến các khớp cứng ngắt cùng với cơ bắp co rút lại. Tuy rằng mất nhiều thời gian nhưng chỉ cần anh quyết tâm làm vật lí trị liệu nhất định sẽ không còn đau nữa.
_ Dừng tay!
Mặt anh trắng bệch như tuyết cô dường như còn có thể thấy cả người anh run run.
_ Tôi không thể.
Cô lại kéo thẳng chân anh. Anh phẫn nộ mở mắt, lại nhìn đôi mắt đầy quyết tâm chưa từng thấy bao giờ của cô.
_ Anh phải nhẫn nại, cố gắng.
_ Cô đúng là người phụ nữ độc ác…
Anh phẫn hận thốt ra.
_ Cám ơn lời khen của anh.
Cô ngọt ngào cười, lại cử động chân anh. Anh hô hấp cứng lại, giọt mồ hôi từ giữa trán chảy xuống khuôn mặt. Anh đau đến nói không ra lời, mới cảm thấy cô rốt cục cũng buông đùi phải anh ra. Lam Tư còn tưởng rằng cực khổ rốt cục chấm dứt, còn chưa kịp thở liền phát hiện cô bắt đầu tra tấn chân trái anh. Anh nhắm mắt lại, không ngừng ở trong lòng mắng cô, bởi vì đau đến không thể nói ra lời. Thật vất vả cô rốt cục cũng khiến chân anh củ động hai lần mới vừa lòng ngừng tay. Nhưng anh vốn đã không còn sức để mắng người. Bàn tay cô lại đặt lên đùi, anh sợ tới mức mở mắt. Nhưng cô chính là lấy khăn lau đi mồ hôi của anh, bàn tay tiếp tục xoa bóp nhè nhẹ. Anh dưới sự xoa bóp thuần thục của cô thở nhẹ một lần nữa nhắm mắt lại, cô cầm một cái lại một cái khăn mặt nóng thay anh chườm lên hai chân. Sau đó mềm nhẹ thay anh lau đi mồ hôi trên mặt cùng thân thể.
Có người đi đến, là Adam. Anh có thể nghe được cô cùng Adam nhẹ giọng nói chuyện, mí mắt lại không thể nhướng lên.
_ Anh ấy có khỏe không?
_ Đang ngủ.
_ Cô nên đi ngủ một lát đi. Bạch Vân nói cô cũng mới đáp máy bay sáng nay.
_ Không cần, trên máy bay tôi đã ngủ rồi. Phòng bên sửa xong chưa?
_ Chưa nhiều lắm! Đã thay thảm mới, cửa cùng cửa sổ chắc đến chiều mới có người đến sửa.
_ Phiền cậu đem giúp quần áo của tôi qua đây! Lấy giúp tôi một dao cạo râu.
_ Tôi không nghĩ anh sẽ thích ý này.
_ Tôi thích.
Adam thấp giọng bật cười.
_ Cầu thượng đế phù hộ cô.
_ Tôi cần dao cạo râu không phải thượng đế.
_ Tôi sẽ lấy cho cô.
_ Cám ơn.
Adam rời đi, cô một lần nữa thay khăn nóng trên hai chân anh. Sau đó, anh cảm giác được bên trái nệm hãm xuống. Anh nguyên tưởng rằng cô là muốn đánh thức anh nhưng giống như trong giấc mơ, một bàn tay bé nhỏ đặt lên gương mặt anh. Anh ngừng hô hấp, hoàn toàn không dám nhúc nhích. Tay cô chỉ mềm nhẹ, chậm rãi lướt qua gương mặt khôn trọn vẹn vì vết phỏng của anh, sau đó theo cổ anh, đi vào bờ ngực trong áo. Một giọt chất lỏng rơi xuống cơ thể anh, xua tan đi vết thương của anh. Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, cô nhanh như chớp rút tay về.
_ Vào đi!
_ Phu nhân, bác sĩ đã đến. Ông ấy nói có hẹn với cô.
_ Ông đang ở đâu?
_ Phòng khách.
_ Nhắn với ông ấy chờ tôi năm phút, tôi sẽ xuống.
_ Vâng!
Cô rất nhanh lấy khăn trên đùi anh một lần nữa thấm qua nước nóng rồi đặt lại trên đùi. Sau đó mới xoay người rời đi.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại. Căn phòng trở lại yêu tĩnh. Lam Tư mở mắt, đưa tay vỗ về giọt nước mắt kia. Nó là thật, anh không thể không thừa nhận. Cô khóc. Anh biết cô đã khóc. Cô dũng cảm đem lập luận sắc sảo, tàn khốc, lạnh lùng học được từ anh từng chút lấy ra đối phó anh khiến anh thiếu chút nữa quên mất cô không phải người như thế. Cổ họng co rút nhanh, anh lại nhắm mắt lại, hi vọng tình cảm cô dành cho anh nửa năm trước là thật, hi vọng anh chưa từng bắt cô bỏ đi. Nhưng, bây giờ… Ngoại trừ thân thể tàn phế này, anh còn có thể cho cô cái gì? Cô tựa như một giấc mơ. Ngọt ngào mà tàn khốc. Là thứ anh trăm lần, vạn lần mong muốn có được, có được…
Lam Tư- Bart, em rất ư là không thích cái sự tự ti của anh nhá! Mặt anh bị phỏng thì sao? Chân anh không thể cử động dễ dàng thì sao? Anh vẫn là một Lam Tư- tổng tài tài hoa của Bart gia, là công tước cao ngạo của Ace, là người chị Mạc Liên yêu thương hết lòng dù chị không nói cho anh biết. Không được tiệp tục như thế nữa đấy! Cản cáo anh lần một!