Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh rùng mình, nhìn lên lầu nhưng trên lầu sớm bởi vì chuyện này mà chật ních người, căn bản không nhận ra ai đẩy cô. Trong lòng anh, cô vẫn run rẩy không ngừng, anh ôm chặt cô, lạnh giọng nói với Lộ Khắc.

_ Tra ra là ai.

Lộ khắc gật đầu.

_ Tôi sẽ sai thám tử điều tra.

Lam Tư ôm lấy Mạc Liên, xoay người đi ra khỏi cửa. Tuy rằng bảo vệ khách sạn đã chặn phóng viên lại nhưng không ngăn được máy ảnh nháy liên tục. Cô đem mặt chôn ở đầu vai anh cho đến khi lên xe. Lái xe nổ máy, xe rời khỏi cửa khách sạn vào đường lớn. Anh biết vẫn có những phóng viên đuổi theo nhưng cửa sổ thủy tinh màu đen sẽ không cho bọn họ có cơ hội chụp ảnh. Cô gắt gao cầm lấy áo khoác của anh, vẫn cuộn mình ở trong lòng anh lạnh run. Đáng chết, cô sợ hãi.

_ Không có việc gì.

Anh ôm lấy cô, lên lên làn môi cô, hôn lên trán cô, vỗ về lưng cô, thấp giọng trấn an.

_ Đừng sợ, không có việc gì.

Rất lâu sau, anh có thể cảm giác được run rẩy của cô từ từ bình ổn lại. Nhưng anh cũng càng thêm cảm nhận được sự mềm mại của cô, hơi thở của cô phun ở bên gáy anh, hương vị ngọt ngào trên người vây quanh anh.

Cô mặc váy dài hở lưng, gợi cảm lộ ra hơn phân nửa vai cô cùng chiếc lưng bóng loáng, lòng bàn tay anh lại vỗ về lưng trần của cô. Lúc đầu là vì an ủi nhưng dần dần thay đổi bản chất. Vành tai mềm mại của cô gần ngay trước mắt, anh cơ hồ chỉ cần hơi hơi quay đầu là có thể liếʍ hôn nó. Anh áp chế du͙© vọиɠ của mình, nhưng không cách nào khống chế phản ứng sinh lý.

Buổi tối thứ bảy, New York nơi nơi đều kẹt xe. Ngoài cưa sổ xe, ánh sáng lấp lánh. Mấy ngày gần đây, cô dần dần khôi phục lại dáng vẻ, thoạt nhìn không còn ốm yếu, quầng thâm củng biến mất, trên mặt cũng bắt đầu hồng hào. Cô mỉm cười chống đỡ với người khác, chỉ có khi đối mặt anh, không phải mang mặt nạ cao ngạo mà là sự khıêυ khí©h mà chống đỡ. Cô như con mèo nhỏ, mềm mại cho người khác vui còn với anh lại giơ ra nanh vuốt. Nhưng giờ phút, cô gái này gối đầu lên vai anh, mềm mại như thế, ấm áp, khiến người khác luyến tiếc không rời, anh nhịn không được cúi đầu, làn môi trượt qua vai non mềm của cô. Cô khẽ run lên, anh đang hôn lên gáy cô! Tim cô bắt đầu đập nhanh, hô hấp dồn dập, nhưng lại không thể đẩy anh ra. Lam Tư biết mình được voi đòi tiên nhưng không có cách nào bắt mình ngừng, anh đỡ sau gáy cô, ý bảo cô quay đầu, hôn lên làn môi nóng bỏng của cô. Cô có hơi ngại ngùng nhưng vẫn bị anh dụ dỗ, khẽ mở đôi môi cho anh tiến vào. Hương vị của cô, giống mật ong, mềm mại lại ngọt ngào. Tay anh dời từ thắt lưng cô xuống chiếc mông mềm mại, kéo cô gần sát mình, làm cho khuôn ngực mềm mại dán vào ngực anh. Cô đồng thời cảm nhận được lửa nóng của anh, chỉ còn cách thở hổn hển. Nhận thấy được cô muốn lùi lại, làm anh càng hôn sâu thêm, càng thêm trêu chọc, âu yếm, cọ xát nơi mẫn cảm trên người cô. Cô phát ra tiếng rên khe khẽ, hai tay gắt gao ôm lấy cổ anh, thân thể không tự chủ được càng thêm nghênh hướng anh. Anh hai tay ôm lấy mông cô, đè ép cô, cảm giác thật tuyệt vời.

Đúng lúc này, anh nhận biết được xe đã ngừng lại, anh biết cô cũng cảm giác được xe ngừng bởi vì cô đột nhiên toàn thân cứng ngắc. Sau đó, cô buông lỏng tay ra, bối rối nhảy xuống khỏi đùi anh, mặt đỏ tai hồng sửa sang lại quần áo hỗn độn.

Anh bình ổn lại hô hấp của mình, chờ cô ngẩng đầu đối mặt với anh. Nhưng cô sau khi sửa sang lại váy, nhanh chóng mở cửa xuống xe, từ đầu tới đuôi cũng chưa nhìn anh một cái, giống như anh chính là vũ nam cô gọi đền để tiêu tiền. (Di Di: Lam Tư suy nghĩ của anh thiệt là…=)))

Một cảm giác khó chịu đột nhiên dậy tới, anh sắc mặt xanh mét đuổi theo cô. Cô đang mang giày cao gót lại dám chạy. Peter sớm mở cửa chờ, Mạc Liên một tiếng cũng không chào, liền vọt đi vào, Lam Tư tức giận cũng chạy theo, giữ cô lại.

_ Em muốn chết sao?

Anh nổi trận lôi đình miệng mắng.

_ Mang giày cao gót còn dám chạy. Lúc nãy ở khách sạn chưa sợ sao?

_ Đó là do có người đẩy tôi.

Cô giãy dụa, trừng mắt nhìn anh kháng nghị.

_ Buông! Anh làm tôi đau!

Anh nghe vậy, mới phát hiện mình đã quá dùng sức, đột nhiên buông lỏng tay ra, nghiêm mặt nói.

_ Nếu không phải giữa triển lãm, em chạy đi thì đâu có bị người khác đẩy xuống lầu. Tôi nói rồi. Em phải biết kiềm chế cảm xúc.

Cô lui lại từng bước, xoa cổ tay đỏ ửng tức giận mình anh.

_ Tôi cũng nhắc nhở anh trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ anh. Muốn tôi trang trí thêm cho anh, điều kiện đầu tiên là đừng có hạ nhục tôi. Anh muốn có bao nhiêu tình nhân bên ngoài thì cứ việc. Nhưng anh làm ơn đừng để vợ cùng tình nhân xuất hiện một lúc bởi vì tôi tuyệt đối không đứng một chỗ để người khác hạ nhục.

Sợ chính mình nhịn không được đưa tay bóp chết cô, anh dìm tay vào hai bên túi quần.

_ Cô ấy không phải tình nhân của tôi.

_ Không phải tình nhân của anh, sao lại cùng ở Paris? Không phải tình nhân, sao cô ta lại dính chặt trên người anh? Không phải tình nhân, sao lại trả tiền cho cô ta? Làm ơn, anh nghĩ tôi bị mù sao? Anh nắm tay cô ta như là muốn một ngụm ăn sạch.

Anh không hiểu chính mình vì sao phải giải thích cho cô nhưng anh vẫn là cắn răng mở miệng.

_ Tôi nắm tay cô ấy là ngăn không cho cô ấy quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

_ Ha ha! Nghe vui thật! Anh đi mà nói với ma quỷ đấy!

Cô giả cười liền phẫn nộ xoay người lên lầu nhưng lần này không chạy nữa. Tơ lụa vây lấy mông nhỏ của cô, kiêu ngạo ở trước mắt anh lúc ẩn lúc hiện, khiến anh càng muốn phát hỏa. Anh đứng đơ tại chỗ, ba giây sau đó liền đuổi theo cô.

_ Đúng là cô ấy có ý như vậy. Nhưng khi ở Paris tôi chỉ là đưa cô ấy về khách sạn.

Cô bắt ép mình không để ý tới anh, cũng không quay đầu lại bước nhanh hơn, trở về phòng mình. Anh đúng lúc khi cô đóng cửa liền đem chân chặn cửa.

_ Cha của Anky là thế lực hùng mạnh ở Châu Âu, tôi không thể đắc tội với cô ấy.

Anh dùng sức đẩy cửa ra, cô ngăn không được anh, lại nhịn không được hét lên một câu.

_ Cho nên anh cùng cô ta lên giường sao?

_ Tôi không có.

_ Đúng vậy thì mặt trời lên bằng hướng tây rồi.

Cô quay đầu rời khỏi cửa, quăng áo choàng bằng nhung lên bàn, lạnh giọng châm chọc. Anh nhìn gương mặt tức giận đến đỏ bừng của cô liền tự nhiên nhận ra được một chuyện.

_ Em ghen sao? (Di Di: ố ồ, anh đã phát hiện)

Cô giống như con mèo bị chụp lấy đuôi, quay người tới gần anh, mặt đỏ phẫn nộ lên, lớn tiếng phản bác.

_ Tôi ghen sao? Tôi đi ghen với con bạch tuột không có đầu kia sao? Tôi chỉ là thương thay cho cô ta nhìn không ra gương mặt giả dối của anh. Vừa vô sỉ vừa lạnh lùng, nhẫn tâm.

Anh nhíu mày, tự tin tràn nói.

_ Em đúng thật là đang ghen. Ghen tị cô ấy có thể hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, ghen tị cô ấy có thể làm cái mình muốn…

_ Hừ, suy bụng ta ra bụng người!

Cô phẫn nộ phê bình, lại là làm cho anh tiếp tục lạnh giọng nói.

_ Mạc tiến sĩ lộ ra vẻ mặt ghen đến tái xanh cả rồi. Đơn giản là cô ấy dám làm thứ cô muốn, em lại không dám.

Cô nâng lên cằm, ngạo nghễ mở miệng.

_ Tôi mà không dám sao?

Anh khóe mắt híp lại, nhanh như chớp bắt lấy tay cô, dùng sức đem cô kéo đến trong lòng, hung hăng hôn cô. Tay cô đánh ngực anh, ra sức giãy dụa nhưng dù như thế nào cũng tránh không ra. Anh mạnh mẽ đến dọa người, lời lẽ không chút khách khí. Sau đó, từ nụ hôn phẫn nộ, dịu dần xuống, dịu dàng mê hoặc cô. Hơi thở anh lấp đầy lòng dạ, bàn tay nóng chạm đến chỗ nào cũng khiến cô run rẩy, làm cho cô đầu óc trống rỗng, thầm muốn đến càng gần anh, muốn càng nhiều, càng nhiều…. Không bao lâu, cô cả người liền mềm mại thầm muốn hòa tan ở trong lòng anh. Nhưng, anh lại đột nhiên rời khỏi môi cô. Cô phát ra kháng nghị rêи ɾỉ, anh nâng mông của cô lên, đem nơi mềm mại của cô hướng tới chỗ nóng rực cứng rắn của anh. Cô ngửa đầu nhìn anh, chỉ nhìn thấy đôi mắt màu xám tràn đầy dục hỏa mãnh liệt, cô chỉ cảm thấy choáng váng, toàn thân nóng lên, lại nghe anh mở miệng nói một câu.

_ Nói lại lần nữa xem. Em rất muốn!

Cô cả mặt đều chuyển sang đỏ, xấu hổ mắng.

_ Anh là tên đại háo sắc!

Anh cười lạnh buông tay, nhìn cô nói.

_ Ít nhất không giống em, nhát gan yếu đuối ngay cả du͙© vọиɠ chính mình cũng không dám thừa nhận!

Cô á khẩu không trả lời được trừng mắt nhìn anh. Nhưng người đàn ông này sau khi ngang nhiên trêu chọc cô xong liền bước ra cửa. Cửa phòng trước mặt cô đóng sầm một cái, trên người lưu lại thân nhiệt cùng hương vị của anh. Du͙© vọиɠ không được thỏa mãn, từng tế bào đều thét lên chói tai. Ngay lập tức, cô phẫn nộ chạy ra khỏi cửa phòng.

_ Đứng lại!

Anh còn đang trên hành lang nhưng không có dừng lại, thậm chí không quay đầu, tiếp tục hướng về phía phòng mình.

_ Lam Tư · Bart, tôi kêu anh ngươi đứng lại!

Anh không để ý đến cô, mở cửa phòng rồi đi vào. Cô hoàn toàn mất đi lý trí, vội vàng chạy đến, đẩy cửa phòng của anh, lại dùng lực đóng sầm lại. Tiếng nổ lớn kia khiến anh cuối cùng cũng quay đầu lại. Cô cởi giày cao gót, bước lên phía trước, tay nắm lấy áo lôi kéo anh, phẫn nộ nói.

_ Tôi không dám sao?

Anh cao ngạo nhìn cô.

_ Em không dám!

Cô hai mắt bốc hỏa, cuối cùng lý trí trong nháy mắt biến mất. Cô đột nhiên vươn hai tay dùng sức đẩy anh. Bởi vì quá mức đột nhiên, anh bị đẩy mất đi cân bằng, bị cô nèm xuống giường. ( Di Di: ôi my Chúa! Chị Mạc Liên mạnh mẽ quớ =)

Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã lên giường, ngồi trên người anh, cúi người hôn anh. Lam Tư đương nhiên không phản kháng, du͙© vọиɠ của anh chưa từng biến mất. Cô cũng như thế. Trên người tràn đầy mồ hôi, cô cởi phăng áo sơmi của anh, anh xé rách qυầи ɭóŧ màu đen của cô. (Di Di: hai anh bị này… quá! Em sợ =)

Cô hôn lấy ngực anh, động tác vừa ngây ngô vừa vội vàng lại càng thêm mê người, anh rêи ɾỉ, ngón tay xác nhận cô sự ướŧ áŧ giữa hai chân cô. Cô đã sớm chuẩn bị rất tốt. Anh nhịn không được sự tra tấn mê người kia. Thậm chí còn chưa cởi hết quần áo, liền xoay người đem cô đặt ở dưới thân, đem chính mình vùi vào bên trong cô. Cô đau đến hét lên. Anh cứng đờ, không thể tin được mình đã xuyên qua cái tầng trở ngại không nên có kia. Anh biết cô đã lâu chưa quen bạn trai, nhưng cô vẫn còn nguyên vẹn như thế, anh thật không tin nổi. Anh muốn thoái lui nhưng cô lại càng thêm tiến về phía anh.

_ Không, đừng đi, tôi không sao.

Cô níu lấy đầu vai anh, thân thể ửng hồng hướng về phía anh, con ngươi đen lấp lánh nước mắt nói.

_ Anh làm ơn, tiếp tục. (Di Di: xỉu đây @Đọc Truyện)

Anh không thể khống chế đem chính mình vào càng sâu. Anh biết mình hẳn nên khắc chế. Cô là xử nữ, anh kịch liệt quá mức sẽ làm cô bị thương. Nhưng thân thể của cô vừa ngọt vừa nóng như vậy như dung nham gắt gao bao vây lấy anh. Anh cúi đầu hôn cô, tay âu yếm cô, ý đồ làm dịu đi đau đớn của cô. Nhưng cô lại không phối hợp, lần nữa nhiệt tình nghênh hướng anh, ở dưới thân anh phát ra rêи ɾỉ mê người, làm cho anh hoàn toàn không thể khống chế, chỉ có thể một lần rồi lại một lần vào càng sâu. Như là trước giờ chưa từng có, làm người ta sợ hãi vui thích, cướp đi hết ý thức của anh! (Di Di: xong phim, chúc mừng anh chị!)

Ngoài cửa sổ, tiếng xe cảnh sát hú còi ngang qua. Trên giường lớn, Mạc Liên từ từ nhắm hai mắt, thở hổn hển. Cả người còn choáng váng, tế bào toàn thân vẫn chìm đắm trong vui sướиɠ cực hạn kia. Lam Tư ở trên người cô cũng thì thào mở miệng.

_ Em không nên là xử nữ. Em nên quen bạn trai.

Ông trời, cô thật hy vọng anh biết khi nào nên ngậm cái miệng của anh lại. Nhưng anh chắc chắn sẽ không im, hơn nữa anh lại luôn cho rằng tất cả mọi người đều phải trả lời câu hỏi của anh. Biết anh sẽ không buông tha cho đề tài này. Cho nên cô thở dài, mở mắt ra, nhìn anh nói.

_ Anh ấy là đạo Thiên chúa, kiên trì muốn kết hôn mới có thể làm chuyện này. Tôi cho tới bây giờ không cơ hội cùng anh ấy đi vào lễ đường.

_ Em nên nói cho tôi biết!

_ Biết rồi thì có gì khác sao?

_ Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn. (Di Di: hừ đàn ông mấy người lúc đó mà dịu dàng Di Di ta đây đi bằng đầu =”=! Đọc truyện riết hiểu mấy anh quá mà)

Cô nhìn thẳng anh.

_ Tôi không cần anh cẩn thận.

Vừa nói xong, cô liền rút một hơi bởi vì cảm giác được anh lại ở trong cơ thể cô cứng rắn lên. (Di Di: đấy! bik ngay mà =))

_ Anh nghĩ em nên cần!

Anh vỗ về của cô môi đỏ mọng, hai mắt mờ đυ.c, giọng nói khàn khàn nói.

_ Tôi nghĩ đàn ông không thể lại có thể… nhanh như vậy (Di Di: = =!)

Cô đỏ mặt nói.

_ Chuyện này, không phải do tôi.

Tay anh nhanh chóng phủ đến yết hầu cô sau đó là xương quai xanh, lại đến vai, chậm rãi cởi đi áo của cô. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào người cô, khàn khàn mở miệng.

_ Nhưng bây giờ tôi muốn ngắm nhìn toàn bộ cơ thể em.

Lòng của cô lại run lên, chỉ có thể mềm mại mặc anh cởi đi quần áo của cô, nhìn anh chậm rãi cúi đầu, hôn khắp thân thể cô.

Đêm dần buông xuống, nhiệt tình như lửa, lửa giống như pháo hoa. Đêm hôm đó, cô đối với anh, đã nghiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »