Chương 63: Mang cô đi

Ánh trăng nhô lên cao, gió lạnh phơ phất, lúc trở lại chỗ ở, rõ ràng phát hiện Hỏa Tự đứng ở dưới bóng đêm, trong tay cầm ly rượu, chất lỏng dập dờn bồng bềnh, thoạt nhìn đã có chút

men say.

"Sao lại đứng ở chỗ này? Có tâm sự?" Anh dừng lại bên cạnh, Doãn Mặc lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, ánh sáng như ngọc, nhưng cũng làm lòng người buồn đau.

"Cậu đi tìm anh ta rồi?" Lời của anh, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn anh liếc mắt một cái, Hỏa Tự đã nhẹ nhàng mở miệng, cặp con ngươi thâm thúy kia thoạt nhìn xa xưa mà lâu dài.

"Ừ" sau một lúc lâu, Doãn Mặc chậm rãi gật gật đầu, "Yên tâm đi, tôi sẽ đem chuyện này chung kết hoàn mỹ."

"Cậu không cần làm như vậy, đây là ân oán giữa tôi cùng anh ta, về phần cậu, chỉ cần bàng quan là tốt rồi." Hỏa Tự thanh âm không có một chút cảm xúc, theo trong gió từ từ thổi tới, lại làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ.

"Đây là quyết định của chính mình tôi, còn anh nữa phải nhớ kỹ, chuyện này liên lụy đến hạnh phúc cả đời

Hoan Hoan, tôi không có khả năng sẽ không động, cho dù là người cô ấy lựa chọn không phải tôi, nhưng là tôi cũng quyết không cho phép đem cô giao cho người như vậy."

"Cậu yêu cô ấy, đúng không?" Thật lâu sau, Hỏa Tự nâng lên con ngươi nhìn anh một cái, nơi đó sâu thẳm như đầm, bên trong

nhiều điểm ánh sáng ngọc giống như ánh sao sáng rơi xuống hồ sâu.

"Tôi muốn cô ấy cả đời không lo." Không trả lời thẳng lời của anh, Doãn Mặc trả lời như vậy.

"Mang cô đi đi, trước khi hết thảy bắt đầu, lúc này mang cô ấy rời đi đi, không bao giờ trở về nữa." Hỏa Tự nói thật nhỏ, ngửa đầu nhìn trời, thở ra một hơi thật dài.

"Vậy còn anh?" Không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, Doãn Mặc chính là hỏi một câu như vậy.

"Đây là số mệnh của tôi, trốn không thoát đâu." Nói xong câu đó, Hỏa Tự xoay người đi vào phòng.

Không có người biết, giờ khắc này, tim của anh là đau như thế nào, giống như là bị người đào ra, sau đó phơi nắng ở tại dưới mặt trời, thống khổ, giãy dụa......, cuối cùng, lại phát hiện hết thảy chính là phí công.

Trong phòng ngủ, vẻ mặt điềm tĩnh Hỏa Hoan ngủ say, lông mi thật dài, mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận, ngũ quan xinh xắn, một đầu tóc đen phô tản ra, thoạt nhìn giống như là mỹ nhân đồng thoại đang ngủ*. (người đẹp ngủ trong rừng).

Ở bên người của cô nằm xuống, Hỏa Tự không tiếng động thở dài một hơi, ngón tay thon dài khẽ chạm vào gương mặt của cô, khóe miệng lộ ra một chút cười sủng nịch, ánh mắt tham luyến đi tuần tra mỗi một chỗ ở trên người cô, cuối cùng như là đã bị mê hoặc bình thường, đầu ngón tay mềm nhẹ quét qua môi của cô.

Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua, trong nháy mắt, sắc trời đã sáng, đúng lúc này, Hỏa Hoan nhẹ nhàng trở mình, lộ ra làn da nõn nà trước ngực, phát ra một loại Pearl giống như trắng muốt sáng bóng.

Cổ họng căng thẳng, Hỏa Tự gian nan nuốt một ngụm nước miếng, tầm mắt mở, ngay tại lúc anh vừa muốn đứng dậy rời đi, phía sau truyền đến tiếng Hỏa Hoan nỉ non khẽ gọi: "Ca ca", theo sau một khối hương nhuyễn

nhào vào trong ngực của anh.

Thân thể đột nhiên cứng đờ, một giọt mồ hôi cỡ hạt đậu cứ như vậy chảy xuống......