"Đúng, cảm giác trong xe là cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới." Đoan Mộc Minh ôn nhu nói, bộ dáng kia rất giống là dụ dỗ tiểu hồng mạo ăn quả táo
độc của lão vu bà.
Đầu óc trong nháy mắt có chỗ trống, đợi cô kịp phản ứng thì Đoan Mộc Minh đã đem sức nặng toàn thân đều đặt ở trên người cô, cô vẫn không nhúc nhích chỉ có thể giương mắt nhìn nhưng không có biện pháp gì.
"Bảo bối, là em trêu chọc anh trước, nếu ngay từ đầu em cứ ngoan như vậy mà nói..., có lẽ anh cũng không chú ý em." Mười ngón như đàn dương cầm ở trên thân thể cô để lại liên tiếp âm phù tuyệt vời, khóe miệng anh
ý cười cũng càng ngày càng tà mị.
"Anh. . . . . . Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Hỏa Hoan run giọng nói, giờ khắc này, cô là thật sự có chút sợ rồi, nhất là cái loại rung động xa lạ trong thân thể này càng làm cho cô có một loại cảm giác bối rối bất an.
"Không được tốt lắm, chính là làm một ít chúng ta có thể làm, việc làm yêu." Hơi hơi nâng lên trên thân, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ đem áo của cô cởi ra.
Là da trắng nõn-
làn da lộ ra ở trong không khí, cái loại xúc cảm hơi lạnh này làm cho toàn thân Hỏa Hoan đều rung rung xuống.
"Lạnh không?" Trên mặt của anh có một chút tà tà cười, thời điểm cô còn không kịp phản ứng, đem cô gắt gao đặt ở dưới thân mình, một chút không khí cuối cùng trong phổi cô giống như là cũng cùng nhau chen chúc.
Hỏa Hoan từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nhưng là cô thở ra một hơi, khí lực của anh liền gia tăng một phần, cúi ở phía trên
mặt cô cũng càng ngày càng thêm mơ hồ, nhưng là tay vuốt ve thân mình cô lại ôn nhu như cũ.
Khi cô sắp hít thở không thông mà chết, anh mạnh mẽ cúi đầu hôn lên môi của cô, trằn trọc, nhẹ nhàng cắn xé, dùng phương thức như thế cho cô
cơ hội thở dốc.
Ngoài xe, từng trận tiếng gió, cuồn cuộn nổi lên hạt cát gõ cửa kính xe phát ra một trận thanh âm bùm bùm, nhưng là không có người biết, trong xe, Hỏa Hoan lại đang nhấm nháp cái loại tư vị băng hỏa lưỡng trọng thiên* này( lúc nóng lúc lạnh).
"Nhìn anh, nói em yêu anh." Bỗng dưng buông cô ra, hai tay cường thế cố định mặt của cô, thanh âm của Đoan Mộc Minh thấp như lẩm bẩm.
Mở hai mắt sương mù, Hỏa Hoan đột nhiên nở nụ cười, nhưng là đôi tròng mắt kia lại rõ ràng đã không có thông minh phía trước.
"Người đẹp, anh nghĩ đến một cái tuyệt hơn." Khi nói chuyện, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ theo trên người của cô ngồi dậy, lấy thảm mỏng che lên thân thể lõα ɭồ của cô- thân thể mềm mại lộ bên ngoài, khóe miệng cũng lộ ra một chút loại cười đắc ý.
Xe ở trong bóng đêm đi về hướng ngoại ô, cảnh vật ven đường
nhanh chóng lui về, ngồi ở trên ghế ngồi, một đôi tay Hỏa Hoan lại bị anh nắm chặt trong tay.
Cúi đầu hôn ở giữa trán, anh tà tứ mà cuồng dã như vậy, nhất là ý cười ở khóe miệng kia giống như giương cung, hơn nữa ngũ quan xem ra hoàn mỹ như giống như điêu khắc, cả người làm cho người ta một loại cảm giác giống như mị hoặc.
Nhìn nhìn, Hỏa Hoan thậm chí có một loại cảm giác lạnh thấu triệt nội tâm, thẳng đến thân mình bị ném nhộn nhạo trong giường nước, cô vẫn đang không từ trong nơi loại mê hoặc này đi ra.
"Bảo bối, cảm giác trong nước có thể so với trong xe rất tốt."