“Từ giờ trở đi, em hãy coi anh là một người đàn ông chân chính, dùng tình cảm giữa nam với nữ đối với anh.” Đầu ngón tay của anh khẽ chạm vào tay cô, lời nói vừa rồi như một tiếng nổ vang làm cho Hỏa Hoan nhất thời ngây dại.
Những tình huống này ở trong xe không gian im lặng, xa xa có một chiếc xe mau chóng đuổi theo.
Đến khi xe dừng hẵn, Doãn Mặc xuống mở cửa xe cho cô, thì cô vẫn còn đang mải mê trong suy nghĩ vừa rồi vẫn chưa định thần lại, đặt ở trên đầu gối hai tay nắm vào rồi lại mở ra, ngồi ở trên ghế thân hình thẳng tắp.
Nhìn cô,
Doãn Mặc đột nhiên nở nuh cười, “Nha đầu ngốc, xuống xe đi, chẳng lẽ em định ngồi đây mãi.”
Anh lại khôi phục lại bộ dạng bất cần đời như lúc trước, có chút du côn, nhưng lời nói ôn nhuận kia lại làm cho người ta say mê.
Yên lặng ngẩng đầu nhìn anh, Hỏa Hoan tò mò nhìn anh, “Anh Doãn, những lời anh vừa nói không phải sự thật đúng không?”
“Đương nhiên không phải” Doãn Mặc rất nhanh trả lời, thành công đem tâm sự tận đáy lòng kia che dấu đi, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, khom người tháo dây an toàn cho cô bé, “Nhóc con, không phải lúc nãy anh dọa em đó chứ? Đây là lời thoại của bộ phim tiếp theo của anh, thế nào? Rung động không?”
“Thì ra là như vậy, làm em sợ muốn chết.” Hỏa Hoan như chút được gánh nặng thở phào một cái, cho tới bây giờ cô mới có cảm giác hít thở dễ dàng.
“Hoan Hoan” lấy tay cô bé đạt lên l*иg ngực của mình, Doãn Mặc nhìn vào mắt cô không hề chớp, “Nếu những lời nói vừa rồi tất cả đều là những lời thật lòng của anh, em sẽ làm sao?”
Ngực bỗng dưng căng thẳng, nhìn vẻ mặt không biết thật hay giả, Hỏa Hoan đột nhiên bật cười, "Doãn ca ca, Anh
diễn quá sâu."
Ngay sau đó, đã nhìn thấy Doãn Mặc lộ ra mọt chút thương tâm, đầu nghiêng một cái thuận thế dựa vào vai cô, làm bộ dạng chú chim nhỏ đang nép vào cô, “Hoan Hoan, anh thật đau lòng, không tin, em sờ xem, hiện tại
anh đang khóc.”
“Anh Doãn, bộ dạng này thậy khó coi.” Nghiêng đầu nhìn anh, Hỏa Hoan bất đắc dĩ
thở dài.
Dáng người 1m85 thon dài dựa vào người cô cao không quá 1m65, nhìn thế nào hình tượng này cũng thấy không cân đối, nói không chừng còn có thể trông buồn cười, nhưng bây giờ, cô thật sự cười không nổi, nhất là ở xung quanh ánh mắt của mọi người đang hướng về phía bọn họ.
"Anh Doãn, chú ý hình tượng một chút, có rất nhiều người đang xem chúng ta đó."
“Sợ cái gì? Anh thích như vậy, bọn họ thích xem, cứ để bọn họ xem, tưởng bộ dạng này khong phải là để cho người khác xem sao.” Nói những lời này, Doãn Mặc chợt nhếch lên một nụ cười tự giễu mình, vòng tay ôm cô theo bản năng lại siết mạnh hơn chút, để cho thân hình cô càng phụ hợp để dựa vào anh.
“Anh Doãn, em không muốn trở thành nhân vật chính trong trong bộ phim này của anh đâu.” Hỏa Hoan nhỏ giọng than thở, cô rất nhất gan, sợ bất chợt đi trên đường bị người ta ném đá. Cô đã từng may mắn chứng kiến đám fan cuồng nộ kia của anh.
"Yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em."