Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, trên trang đầu các báo giải trí ngập tràn hình ảnh của Đoan Mộc Minh, nhưng không thể phủ nhận, kỹ thuật chụp ảnh rất tuyệt.
Dưới ánh mặt trời màu vàng, môi của anh kề lên trên môi của cô, hai mắt khép hờ, từ bên ngoài nhìn vào trông rất đẹp.
"Không phải cậu đã thực sự thích cô ấy chứ?" Đang cầm xem tờ tạp chí mới ra, Diệp Toàn lại kêu lên, anh dám khẳng định, Hỏa Hoan nhất định là khắc tinh của đời anh, bởi vì mỗi lần bọn họ gặp nhau đều không có chuyện gì tốt cả, sau mỗi lần đó anh đều phải đi dọn dẹp những hậu quả rối rắm.
"Chưa, nhưng mình đang cố gắng." Đoan Mộc Minh vươn người đứng dậy, khóe môi gợi lên một chút ý cười, trong đầu không tự chủ được lại hiện lên hình dáng bé nhỏ của cô, còn có đôi môi ngọt ngào kia nữa.
"Cố gắng?" Diệp Toàn chợt cảm thấy máu chảy không thông, "Lão đại à, chuyện này dừng ở đây đi, được không? Còn có ——, việc tới trường học kia cậu cũng đừng lại đi, nếu như bị Hỏa Tự phát hiện, chúng ta sẽ chết vô cùng thảm đó."
"Cậu rất sợ anh ta à?" Liếc xéo Diệp Toàn một cái, Đoan Mộc Minh
lành lạnh hỏi, thuận tay cầm lấy chiếc áo khoát bên cạnh lên.
"Mình không muốn nghĩ đến việc cuối cùng cũng không biết mình chết như thế nào cả." Diệp Toàn nhỏ giọng
than thở, anh đã hứa với Hỏa Tự sẽ không đi trêu chọc Hỏa Hoan nữa, chỉ cần vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của Hỏa Tự kia, anh liền cảm thấy toàn thân đều ớn lạnh.
"Ha ha ~~~" Vẻ mặt Đoan Mộc Minh buồn rười rượi nhưng lại nở nụ cười, "Thế cậu có muốn biết bây giờ phải chết như thế nào không?"
"Nhị thiếu à" Diệp Toàn nhất thời xụ
mặt xuống. Vì sao? Vì sao mạng của anh lại khổ như vậy? Qua nhiều năm như vậy, người bên cạnh anh vốn không có một ai là bình thường cả.
"Đứa nhỏ nghe lời mới có đường ăn nha" Đoan Mộc Minh vỗ nhẹ đầu vai Diệp Toàn, miệng nở nụ cười rạng rỡ, tay chỉ vào đống công văn chất cao như núi trên bàn kia, làm ra một tư thế cố lên, rồi anh xoay người rời đi.
Không biết tại sao, thời khắc Đoan Mộc Minh đóng cửa lại, Diệp Toàn đột nhiên không khỏi rùng mình một cái.
Trong phòng khách lịch sự tao nhã kia, Hỏa Tự lẳng lặng ngồi một chỗ, mặt lạnh như đao, môi khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bén, thoạt nhìn khiến cho người ta sợ hãi.
Ở trên bàn trà trước mặt anh là tờ tạp chí đã bị vò nát, bàn tay đặt ở trên lưng sô pha kia đang gắt gao nắm thành hình quả đấm.
Hỏa Hoan đang đi chân trần, ngáp ngáp mấy cái từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy anh thì khóe miệng lộ ra nụ cười ngây thơ.
"Anh, một ngày tốt lành." Cô ôm cổ, ngồi xuống trên đùi anh, nhẹ giọng nói, cái đầu rúc rúc vào trong ngực anh, hai mắt liền nhắm lại.
Thân thể Hỏa Tự bỗng cứng đờ, anh không nói không rằng mà đẩy cô ra, trong cặp mắt thâm thúy kia có một chút cảm xúc rối rắm, anh hít thật sâu một hơi, làm bộ như không có việc gì đứng lên.
"Điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi, đi ăn sáng thôi."
"Anh"
Hỏa Hoan khó hiểu nhìn anh, nhưng tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng cô độc mà thôi.