"Ca ca, tại sao anh không ăn?" Trên bàn cơm, Hỏa Hoan đầy mơ hồ không rõ hỏi anh, nhưng vẫn không quên nhét vào miệng mình một khối cà tím kho tàu.
"Ca ca không đói bụng, em ăn đi." Nhìn cô, vẻ mặt Hỏa Tự ôn nhu nở nụ cười, cầm lấý khăn tay lau lên khóe miệng dính mỡ của cô.
"Nha" cúi đầu lên tiếng, Hỏa Hoan tiếp tục đối với bàn đồ ăn trước mặt công thành đoạt đất, thẳng đến tiêu diệt hết mới thôi.
Từ từ uống rượu trong ly, xuyên qua phản chiếu của ly thủy tinh thấy khuôn mặt lạnh lùng của một người đàn ông, khóe môi Hỏa Tự nâng lên một độ cong nhỏ.
"Hoan Hoan, em ăn trước, ca ca đi chào hỏi một người quen." Nói xong, anh bưng ly rượu lên đứng lên, hai người đàn ông nhìn nhau cười, khi anh ngồi xuống đối diện nói, "Diệp Toàn, đã lâu không gặp."
"Thật là lâu, đã hai năm rồi đi, gần đây sống được không?" Diệp Toàn có thâm ý khác hỏi, trên mặt vẫn là nét cười ấm áp.
"Nhờ phúc của cậu, ít nhất còn có thể hít thở không khí của thành phố này." Nâng ly chào hỏi, môi mỏng Hỏa Tự hé ra nhấp ngụm rượu.
"Cậu vẫn như cũ, vẫn lạnh lùng như vậy." Nhìn anh một cái, Diệp Toàn thở dài một hơi, "Lúc nãy nhìn thấy cậu, tôi thiếu chút nữa không nhận ra."
"Phải không?" Không đáp hỏi lại, Hỏa Tự ngẩng đầu liếc anh ta một cái, thời điểm quay qua nhìn Hỏa Hoan, trong đôi mắt lại hiện ra một chút ý cười ấm áp, "Trở về nói cho Đoan Mộc Minh, bất kể anh ta vì sao muốn tìm Hoan Hoan, nhưng chuyện giữa tôi và anh ta không hy vọng sẽ liên lụy tới người khác, cậu hiểu ý tôi sao?"
"Hiểu được, nhưng mà lần này có chút khó." Diệp Toàn lơ đãng nói, chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt kia của Đoan Mộc Minh, anh ta đã cảm thấy người từng đợt rét lạnh.
Không có ai biết, thời điểm Đoan Mộc Minh cười càng ngây thơ thuần khiết thì càng nguy hiểm,cái loại gϊếŧ người vô hình này làm người ta buông lỏng phòng bị rồi cho người ta một kích trí mạng.
"Có ý gì?" Mày Hỏa Tự nhíu lại, nụ cười trên mặt nhất thời biến mất.
"Cậu xem trước một chút đi" Nói xong, Diệp Toàn đem một tờ báo đặt trước mặt anh.
"Đây là ——" nhìn người trong hình đó, Hỏa Tự đột nhiên có một loại xúc động muốn cười, "Rất không tồi, vài năm không thấy, hành vi vì nghệ thuật của anh ta vẫn sinh động như vậy."
"Đó là kiệt tác của em gái cậu, cậu cảm thấy lúc này cậu ta sẽ từ bỏ ý đồ sao?" Diệp Toàn thản nhiên nói, nâng chén làm một tư thế cụng ly.
"Cậu nói cái gì?"