“Diệu…Diệu Anh”
Tiếng nói nghẹn ngào đó đột ngột vang lên, làm cho cô gái tóc đuôi
ngựa đang nằm trong lòng người yêu, cười đùa cùng bạn tốt liền cứng người lại. Muốn quay lại nhưng lại lo sợ, muốn cất tiếng nhưng cổ họng như nghẹn phải cái gì làm cho cô không nói được. Cảm nhận được người trong lòng căng thẳng, Bảo Khánh đặt hai tay lên vai của Trâm Anh, vỗ vỗ như tiếp thêm động lực cho cô. Quế Chi cầm tay Trâm Anh, cho cô một ánh mắt cổ vũ. Bảo Kiệt ngồi ở đằng sau Quế Chi cũng cho cô một ánh mắt cổ vũ. Hít một hơi thật sâu, Trâm Anh từ từ đứng lên. Không có gì phải lo lắng. Đó là cha mẹ nuôi của cô, là người bảo vệ cô trong lúc cô yếu đuối nhất, là những người cha người mẹ thứ hai của cô. Tình cảm của họ đối với cô, chẳng lẽ cô không biết. Đúng, cô không nên hù dọa chính bản thân mình. Nếu hai người có giận cô, cô sẵn sàng chịu đòn nhận tội. Đúng, chính là như vậy.
Một lúc lâu sau, tưởng như ông bà Nguyễn không đợi được nữa, Trâm Anh từ từ xoay người đi đến trước mặt ông bà Nguyễn. Khi còn cách hai ông bà hai bước chân, cô ngước ánh mắt sớm đã ngấn nước lên, run rẩy, nghẹn ngào hô “cha nuôi, mẹ nuôi…Diệu Anh đã về đây”.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Trâm Anh, bà Nguyễn không nén nổi nước mắt, hai dòng nước mắt cứ thế mà lăn dài trên đôi má gầy. Nhìn bóng hình vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bà Nguyễn nén những tiếng nấc nghẹn ngào vào lòng. Ông Nguyễn cũng không khá hơn là bao. Dù không nước mắt nước mũi như bà Nguyễn, nhưng đôi mắt của ông cũng đã ửng đỏ. Trong mắt của ông không còn ai khác ngoài cô gái đang đi về phía vợ chồng ông. Đây, con gái nuôi của ông, dù nó đã lớn, nhưng khuôn mặt của con bé vẫn không có gì thay đổi nhiều. Chỉ là trên khuôn mặt đó bớt đi phần ngây ngô của trẻ con, nhiều thêm phần trưởng thành của thiếu nữ mới lớn. Đây, chính xác là con gái nuôi đã mất tích của ông.
Hai ông bà như có ai đó giữ chân lại, không cho bước thêm bước nào, chỉ có thể nhìn cô gái đang từ từ đi đến trước mặt họ. Có lẽ, hai người đang không biết đâu là mơ, đâu là thực. Mà cũng có lẽ, hai người sợ rằng bản thân vừa động đậy thì hình bóng kia sẽ biến mất trước mặt họ, biến mất như mấy năm trước. Đến khi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào cùng đôi mắt ngấn nước mang theo niềm vui vẻ nhìn họ nói rằng cô đã trở về, hai người cũng chưa lấy lại tinh thần. Thật sự con gái của bọn họ đã trở về rồi, chứ không phải là mơ. Bà Nguyễn nhẹ nhàng bước đến, bước nhẹ như sợ rằng bản thân không cẩn thận làm vỡ giấc mộng. Run run đưa bàn tay thon gầy áp lên khuôn mặt của cô gái trước mặt, bà run run nói “Có…có phải là…là con không? Diệu Anh của mẹ?”
Cảm nhận được bàn tay trên má đang run, Trâm Anh giơ tay đặt lên bàn tay trên má cô, cười còn khó coi hơn khóc nói “Mẹ, con là Diệu Anh của mẹ, Diệu Anh của mẹ đã trở lại”.
Câu nói của Trâm Anh, nhiệt độ của cô khiến bà Nguyễn tin rằng đây không phải là giấc mộng. Bà ôm chầm lấy Trâm Anh, vừa khóc vừa nói “Diệu Anh, Diệu Anh của mẹ, Diệu Anh của mẹ đã trở lại, cuối cùng con gái của mẹ đã trở lại rồi. Con thật vô tình, bỏ lại mẹ cùng ba của con một mình. Con có biết ba mẹ lo lắng như thế nào không? Đau lắm, con đi làm cho trái tim của ông bà già này đau lắm. Sao con lại nhẫn tâm như vậy chứ? Tại sao chứ?”. Miệng nói ra toàn là những lời trách móc, nhưng vòng tay bà Nguyễn ôm Trâm Anh vẫn không hề buông lỏng. Bà ôm như sợ chỉ cần buông lỏng ra là Trâm Anh sẽ biến mất vậy.
Trâm Anh đưa tay lên ôm chặt lấy bà Nguyễn, nhìn ông Nguyễn mắt đã sớm đỏ ở đằng sau bà Nguyễn. Một tay cô đưa lên, muốn ông Nguyễn cầm lấy. Nhưng, ông Nguyễn không hề cầm lấy bàn tay đó. Thay vào đó, hai bước thành một bước, ông bước đến ôm cả hai mẹ con vào lòng. Cánh tay đang giơ giữa không trung kia, Trâm Anh để trên tấm lưng rộng vỗ vỗ. Đôi mắt của cô nhìn thấy ba mẹ ruột của cô cùng vợ chồng bà Trần. Mẹ ruột của cô cùng cô Trần đang dựa vào lòng của chồng hai bà, đôi mắt của hai người cũng đã ướt từ bao giờ. Ba ruột của cô cùng chú Trần không khóc như phụ nữ của họ. Dù gì cũng là nam chủ nhân của cả một nhà, khóc còn ra cái thể thống gì. Nhưng, hai người đàn ông này lại lén quay mặt đi lau mắt của mình. (Seal:*khinh bỉ* khóc thì khóc ra đi, còn quan tâm mặt mũi nữa. Đúng là chết vì sĩ/ Hai ông già họ Phan và họ Trần: *thẹn quá hóa giận, liên minh túm áo seal vứt ra ngoài*). Nhìn cảnh tượng này, Quế Chi đặt nửa trọng lượng dựa vào trong ngực của Bảo Kiệt, nở nụ cười vui vẻ. Từ nay, hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với Trâm Anh. Bảo Khánh nhìn người anh yêu bây giờ đang ngập tràn trong niềm vui đoàn tụ, anh cũng mừng thay cho cô. Như vậy, cô ấy sẽ không phải buồn vì chuyện này nữa rồi. Ba ngày nay ở trong bệnh viện, gặp cảnh nhiều lúc Trâm Anh thất thần, trên mặt xuất hiện vẻ âu lo làm anh cảm thấy thương cô. Nhưng, anh không giỏi an ủi người khác. Vì vậy, anh chỉ có thể yên lặng ở bên cô, yên lặng tiếp cho cô thêm động lực.
Khóc một lúc lâu, cuối cùng ông bà Nguyễn cũng buông Trâm Anh ra. Theo đề nghị của ông Trần, bây giờ tất cả mọi người đều yên vị trên ghế salon ở phòng khách. Quản gia chỉ huy nữ giúp việc bưng hoa quả và nước trái cây rồi yên lặng đứng một bên chờ sai bảo.
Từ lúc ngồi xuống đến giờ, bà Nguyễn không hề buông bàn tay đang nắm lấy tay Trâm Anh lần nào. Bà vẫn có cảm giác đây là mơ, không phải là thực. Bà Phan ngồi bên bên còn lại cạnh Trâm Anh, nhìn bà Nguyễn trêu “Hoa Quỳnh, chị cứ nắm tay Trâm Anh như vậy, cẩn thận anh nhà ghen đó”.
“Hiền Nhi, cô yên tâm. Chồng tôi sẽ không ăn giấm bậy bạ đâu”
bà Nguyễn cười.
“Mẹ nuôi, mẹ ăn trái cây đi” đang lúc này, đột nhiên Trâm Anh cầm dĩa xiên một miếng trái cây đưa lên trước mặt bà Nguyễn, nói. Từ nãy vừa nói vừa khóc, hẳn mẹ nuôi đã khát rồi.
“Ôi, ông xã, con gái có mẹ nuôi là quên mẹ ruột của nó. Em tổn thương quá” bà Phan nhìn cảnh đó liền ngả vào lòng ông Phan ngồi bên cạnh, giả bi thương nói.
Ông Phan tưởng như sẽ bênh vực Trâm Anh, ai ngờ rằng ông lại rất phối hợp với bà Phan, vỗ vỗ lưng bà an ủi “Bà xã, chúng ta cùng bị ‘bỏ rơi’, chúng ta thôi thì đành an ủi lẫn nhau thôi”.
“Ông xã…” bà Phan ngước ánh mắt long lanh lên nhìn ông Phan. Ông Phan cũng phối hợp lại, thâm tình nói “Bà xã, em muốn gì?”
“Chúng ta sinh thêm một đứa đi” bà Phan ném một câu làm cho tất cả mọi người trong phòng này đều giật mình. Nhất là ông Phan và Trâm Anh. Hai người giật giật khóe miệng. Hai người thật sự không thể nào xác định nổi bà Phan năm nay bao tuổi nữa. Sinh em bé, với cơ thể trung niên như thế này? Bà chắc rằng bà có thể thụ tinh chứ? Ông Phan trực tiếp im lặng, từ chối cho ý kiến. Trâm Anh nhìn trời nhìn đất không biết nên nói gì. Ông bà Nguyễn, hai người nhìn nhau, không biết chuyện gì đang diễn ra. Gia đình họ Trần giống ông Phan, trực tiếp làm ngơ, người cười nói, người ăn uống. Bà Phan biết bản thân đùa hơi hố, bà liền đỏ mặt trốn trong ngực của ông Phan. Thật là mất mặt mà…
“E hèm…” qua một lúc sau, Trâm Anh đằng hắng để bắc thêm chiếc thang cho bà Phan leo xuống. Cô quay sang bà Phan nói “Mẹ, ba mẹ là người sinh con ra và nuôi dưỡng con. Còn ba mẹ nuôi là ân nhân, cũng là ba mẹ thứ hai trong bảy năm mất trí nhớ của con. Hai bên đều nặng như nhau, làm sao con bỏ được”.
“Mẹ chỉ đùa với con một chút thôi. Thật là, không hiểu sao tôi lại yêu một đại đầu
gỗ rồi lại sinh ra một tiểu đầu gỗ như con bé này chứ. Dù gì thì ngày xưa nhan sắc của tôi không phải nhất nhì trường nhưng nam sinh theo đuổi xếp thành hàng. Vậy mà…Bảo Nguyệt, tôi muốn trả hàng” bà Phan giả ôm ngực nói.
“Trả hàng? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có” ông Phan ôm chặt bà Phan vào lòng, sầm mặt xuống nói.
“Cha Nguyễn, mẹ Nguyễn, hai người đừng để ý đến mẹ của con. Bà ấy xúc động thái quá sẽ thường xuyên có những cái hành động ngốc nghếch. Nào, chúng ta tâm sự tiếp” Trâm Anh trực tiếp lơ đi, quay sang ông bà Nguyễn đang ngồi bên cạnh nói. Hai người từ khi nghe được Trâm Anh nói ông bà và cha mẹ của cô đều là người quan trọng không thể nào thiếu của cô, hai ông bà sớm bị cảm động đến nước mắt muốn rơi. Bọn họ từ vừa nãy đến giờ vẫn lo lắng con gái của bọn họ tìm thấy gia đình của mình thì bỏ rơi hai ông bà. Nhưng nghe thấy con bé nói vậy, ông bà đã yên tâm hơn rồi. Nhưng…
“Diệu Anh, năm đó con không bị sao, vậy tại sao con không liên lạc lại với cha mẹ và Quế Chi? Có phải con lúc đó không muốn liên lạc hay có một chút quan hệ với mọi người?” ông Phan nghĩ đến một chuyện, nhìn Trâm Anh hỏi.
“Cô chú Nguyễn, sau sự việc năm đó, Anh Nhi bị mất trí nhớ. Cậu ấy mới nhớ lại mọi việc hơn hai tháng trước. Nhưng, có nhiều việc xảy ra quá nên cậu ấy chưa thể nào liên lạc được với hai người. Chủ ý muốn đón hai người ra đây là của cậu ấy đó” Quế Chi chưa để Trâm Anh nói, đã nói thay cô.
Nghe thấy Trâm Anh bị mất trí nhớ, bà Nguyễn lo lắng cầm vai của Trâm Anh, nói “Diệu Anh, con bây giờ có khỏe không?”. Thì ra là vậy, con gái của bà không liên lạc về là do con bé bị mất trí nhớ. Điều này làm cho bà an tâm. Nhưng, có vẻ lực tay của bà Nguyễn hơi lớn, lại đυ.ng trúng vết thương vừa mới cắt chỉ, chưa lành hẳn của Trâm Anh. Trâm Anh bị đau, đôi mày nhíu lại. Bà Nguyễn nhìn thấy biểu hiện đó của cô, bà lo lắng hỏi “Diệu Anh, con sao vậy? khó chịu ở đâu à?”
“Con không sao” Trâm Anh cố nặn ra nụ cười. Lúc này, bà Phan ngồi bên cạnh gỡ bàn tay trên vai Trâm Anh xuống, giọng điệu có phần trách cứ “Hoa Quỳnh chị làm Trâm Anh đau rồi”
Trâm Anh nghe thấy bà Phan nói vậy, vỗ vỗ lên bàn tay của bà Phan nói “Mẹ đừng trách mẹ nuôi, mẹ nuôi không biết con bị thương”.
Bà Nguyễn sau khi nghe thấy Trâm Anh bị thương, tay không biết để đâu, bà chỉ có thể nhìn Trâm Anh bằng ánh mắt lo lắng, giọng điệu gấp gáp hỏi “Diệu Anh, có
chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao con lại bị thương? Có nặng lắm không?”
Nhìn ánh mắt gấp gáp của bà Nguyễn, Trâm Anh kín đáo thở dài. Mỗi một vết thương nhỏ kia thôi đã làm cho hai người mẹ của cô lo lắng đến mức như thế này rồi. Vậy khi cô bắt đầu kế hoạch, chẳng phải hai người này nhập viện luôn sao? Cầm tay của bà Phan và bà Nguyễn để chồng lên nhau, Trâm Anh ôm tay hai bà, nhẹ nhàng nói “Mẹ, mẹ nuôi, hai người đừng lo, con là một tiểu cường, đánh không chết nổi đâu. Chút vết thương nhỏ này làm có nhằm nhò gì với con”.
“Nhưng…” bà Phan đang định nói gì đó thì bị Quế Chi ngồi một bên cắt ngang “Cô Hiền, hôm nay là ngày đoàn tụ của Anh nhi với hai người mẹ của cậu ấy, chúng ta đừng có nhắc đến chuyện gì không hay nữa. Hôm nay mọi người phải cười lên chứ”. Là một người bạn của Trâm Anh, Quế Chi chỉ cần qua lời nói và sắc mặt của Trâm Anh cũng biết được là cô đang muốn chấm dứt màn lo lắng kia của hai bà mẹ. Dù không biết Trâm Anh định làm gì, nhưng cô cảm thấy dạo này Trâm Anh rất là khác. Mới đầu, mọi người dự định vết thương của Trâm Anh khỏi hẳn rồi mới xuất viện. Không ngờ, ba ngày trước Trâm Anh liền nằng nặc đòi xuất viện sau khi cắt chỉ. Trong ba ngày đó, hai người chị nuôi của Trâm Anh cũng không thấy bóng dáng đâu. Cô cũng có hỏi Trâm Anh, cô ấy bảo vì Trâm Anh có chồng chưa cưới rồi nên hai chị ấy cá với nhau ai có chồng trước thì người sau kia phải khao. Và vì lý do đó mà hai chị ấy không có ở cạnh Trâm Anh. Còn chàng trai người Nhật kia, Trâm Anh bảo cậu ta về nước vài ngày rồi. Nhưng, theo như linh cảm của cô, Trâm Anh đang nói dối. Trâm Anh đang giấu mọi người làm chuyện bí mật nào đó.
“Diệu Anh đoàn tụ với hai người mẹ? Chuyện này là sao?” ông Nguyễn từ nãy đến giờ mới lên tiếng hỏi.
“Không giấu gì anh chị, năm Trâm Anh ba tuổi, Hiền Nhi và Trâm Anh bị bắt cóc. Mấy tháng sau, chúng tôi mới tìm ra nơi ẩn náu của bọn bắt cóc. Lúc đó, Hiền Nhi bị hành hạ đến mức trở nên điên điên khùng khùng, còn Trâm Anh thì tung tích không rõ. Trong lúc Thanh Phong tập trung kiếm tìm tung tích của Trâm Anh ở Ai Cập, để Hiền Nhi ở lại để chữa bệnh…” bà Trần trần thuật lại câu chuyện cho vợ chồng bà Nguyễn nghe. Lúc lâu sau, khi câu chuyện đã kết thúc, khuôn mặt của bà Nguyễn đã bị nước mắt làm ướt. Ông Nguyễn dù không khóc nhưng đôi mắt của ông cũng đã ửng đỏ hết lên rồi.
Bà Nguyễn cầm hai bàn tay của Trâm Anh, nghẹn ngào nói “Diệu Anh, không ngờ tuổi thơ của con lại bấp bênh như vậy. Hic…vậy mà mẹ…vậy mà năm đó đưa con trở về, mẹ với ba của con lại không chăm sóc tốt cho con, để con xảy ra chuyện. Thật tốt, ông trời thương tình cho con tình cờ gặp được cha ruột của con. Nếu không, ba mẹ cũng không còn mặt mũi nào sống trên đời này rồi”.
“Bà xã, hôm nay là ngày đoàn tụ, em đừng làm vậy, em xem Diệu Anh khóc rồi kìa” ông Nguyễn đặt hai tay lên hai vai của bà Nguyễn an ủi.
“Đúng, chuyện cũng đã qua rồi, hai anh chị đừng thấy tự trách. Nếu không phải anh chị cứu con gái của tôi, tôi cũng sẽ không có được ngày hôm nay. Tôi nên cảm ơn anh chị mới phải, đúng không, ông xã?” bà Phan cảm kích nói.
“À, ừ, đúng” ông Phan cứng ngắc nói. Cuối cùng ông nhận lại được cái liếc cảnh cáo của bà Phan. Ông Phan thật sự oan uổng ra mặt. Đối mặt với vợ con của ông, muốn ông trở thành nô ɭệ vợ con thì còn dễ. Bảo ông ha ha với người lạ, phải cho ông thời gian chứ.
“Mẹ Nguyễn, những chuyện đó đã qua rồi. Bây giờ con đã trở về, hai người cho con cơ hội hiếu kính với hai người, được không?” Trâm Anh nói.
“Được, được” bà Nguyễn gật đầu lìa lịa nói.
“Vậy, hai người có thể đến sống cùng cha mẹ của con không?” Trâm Anh nhìn hai ông bà Nguyễn bằng ánh mắt mong đợi. Cuối cùng, không chống lại được ánh mắt đó của Trâm Anh, ông bà Nguyễn đành gật đầu đồng ý.
Khúc mắc trong lòng được giải quyết, mọi người vừa uống nước trái cây, vừa ăn đồ ăn vặt nói chuyện với nhau. Bầu trời hôm nay thật đẹp, thật quang, thật như tâm trạng của mọi người bây giờ. Nhưng, dù trời có quang đến mấy, cũng sẽ có giông bão kéo đến….