Cô có một tuổi thơ giống như mọi người bình thường. Cô có cha mẹ, gia đình cô không quá khá giả, một tổ ấm chỉ có 3 ngườ. Họ luôn mang đến cho cô hạnh phúc, mang đến hơi ấm , họ luôn bao bọc cô, nhưng khi cô lên 5, vì một lần cô đòi mẹ đi chơi ở công viên mà khôbg may có người gϊếŧ nhầm mẹ cô, khiến cô bị người ba đã từng hết mực yêu thương căm ghét . Nhưng rồi đến năm cô 16 tuổi.
1 tháng trước hôm sinh nhật tuổi 16 của cô :
Cô đang đi học về trên con hẻm như mọi ngày, khác lạ là hôm nay trời tối lại không bật điện , nhưng vì tối nay trăng sáng. Cô đang đi thì bị một cái gì đó ngáng chân, ngã xuống, lúc cô quay thì lại nhìn thì là một người đàn ông. Ánh trăng chiếu rọi xuống khuôn mặt của hắn, ngũ quan của hắn thật tuyệt vời, sống mũi cao, lông mi dài, lông mày như được dập khuôn, đôi mắt màu xanh nhạt, nhưng khuôn mặt hắn luôn toát ra vẻ lạnh lùng. Nhưng hắn đang thở gấp và tay giữ chỗ gần ngực. Cô nhìn xuống chỗ hắn đang giữ chặt liền nói :
- Anh làm sao mà bị chảy máu nhiều như vậy?
Nói xong cô liền lôi ra từ cặp của mình một chiếc khắn màu hồng nhạt, trên khắn có được thêu hình hoa thược dược, cô ấn vào chỗ vết thương của hắn rồi nói :
- Anh có điện thoại không để gọi cấp cứu?
Hắn nhìn cô ngạc nhiên nói :
- Cô bé ! em không sợ máu sao?
Cô lắc đầu, rồi sờ khắp người hắn rồi lấy điện thoại của hắn đang ấn số để gọi cấp cứu thì hắn lên tiếng :
- Không được gọi! nếu gọi tôi rất dễ bị gϊếŧ! ấn tìm Hắc Báo, gọi cho anh ta đi.
Cô nghe vậy liền tìm tên đó trên điện thoại của anh. Vừa ấn gọi thì liền có người nghe máy, giọng nói trong điện thoại liền vang lên :
- Lão đại, ngài đang ở đâu vậy ?
Cô liền trả lời thay hắn :
- ngõ XX, đường XX. Muốn cứu anh ta thì đến nhanh lên.
Nói xong cô liền cúp mày , cô đỡ hắn dậy rồi đi. Đúng lúc ấy có người hét lên :
- Ở kia có người, chắc chắn là hắn!
nói xong tiếng chân chạy đến gần cô, cô liền ép sát hắn vào tường nói :
- Xin lỗi nhé!
Bọn chúng thấy vậy liền chạy qua cô. Hắn gục đầu xuống vai cô. Cô hốt hoảng nói :
- Anh đừng chết đấy! chết thì đừng ám tôi nhé!
Hắn tức giận nói :
- Tôi đâu bảo là tôi chết!
Cô liền đỡ hắn ngồi lại chỗ đấy nói :
- May quá! ở đây gần 1 tiệm thuốc! anh chờ tôi một tí nhé!
Nói xong, cô liền chạy đi. 5 phút sau cô quay lại thì thấy hắn đang nhắm mắt, cô đi đến hỏi nhỏ :
- Này! Anh chết chưa?
Hắn nghe xong liền trả lời :
- Chưa!
Cô thấy vậy thì an tâm hơn một chút. Cô thành thục rửa vết thương và băng bó cho hắn . Trong lúc rửa vết thương hắn hỏi cô :
- Cô bé, em tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?
Cô đáp :
- Tôi tên Trịnh Tiểu Mạn, 16 tuổi . Còn anh?
Hắn đáp :
- Tôi Lâm Minh, 24 tuổi. Em có vẻ rất giỏi môn y? Em không sợ tôi là người xấu sao?
Cô lắc đầu nói :
- Không! Môn y tôi chỉ được mẹ tôi dạy qua thôi!
Nói xong cả 2 đều im lặng. Khoảng 20 phút sau, thì có 1 đoàn xe đến. Có rất đông người đi đến chỗ cô với hắn. Cô đứng dậy, nói :
- Có vẻ bạn anh đến rồi! Tôi đi đây!
Nói xong cô liền đi về nhà để lại cho hắn sự ngạc nhiên . Hắn nhìn bóng người con gái đang đi liền cười, rồi nói thầm :
- Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.
Hắc Báo đỡ anh dậy thì thấy anh cười hoảng hốt hỏi :
- Lão đại anh không sao chứ?
Hắn lạnh lùng nói :
- Anh tìm xem cô gái có tên Lâm Tiểu Mạn, 16 tuổi, nhà chắc ở gần đây!
Hắc Báo nghe xong liền nghĩ : "Cô gái nào mà để lão đại đại lạnh lùng của anh phải bắt anh tìm đây?" Hắc Báo thấy hắn cầm chiếc khăn liền định cầm, thì hắn giựt lại nói :
- Đây là bảo vật của tôi đấy! Nó quý hơn cả cái mạng của tôi đấy! Tôi còn một bảo bối cần thu hoạch đấy!
Hắc Báo nhìn anh rồi nói :
- Ai mà để cho Lão đại quan tâm như vậy? cô gái tên Lâm gì đấy à?
Hắn gật đầu rồi nói :
- Tôi muốn độc chiếm con mèo hoang nhỏ đấy!
Hắc Báo nghĩ :"Cô thật là có phúc được hưởng, lão đại cuối cùng cũng gần nữ sắc, lúc trước mình còn nghĩ lão đại chỉ yêu được nam nhân, không ngờ ngài ý lại yêu một nữ nhân, thật tốt quá!"
Ở nhà cô :
9 giờ tối, cô về đến nhà :
Ông quản gia đi đến rồi nói :
- Tiểu thư! Lão gia đợi tiểu trên thư phòng.
lúc cô lên thư phòng của bố cố thì thấy ông đang ngồi đọc báo uống cà phê , nghe thấy tiếng cửa liền bảo :
- Về rồi sao ? Tao tưởng mày chết rồi !
Cô trả lời :
- Tôi làm sao dám chết trước ông. Tôi phải xem ông có bao nhiêu tình nhân để khi nào xuống hoàng tuyền gặp mẹ để nói.
Vừa nói xong thì cả cốc cafe nóng bay thẳng vào người cô. Cô không nói gì chỉ lẳng lặng đi vào phòng. Cơn đau này cô sao đau bằng cái ngày mẹ cô mất, bao nhiêu lần bị đánh cô, chắc cô cũng chẳng nhớ vì đây đầu phải lần thứ nhất. Nỗi đau nó cứ trôi dần theo thời gian. Cô bây giờ chẳng hề cảm nhận được nỗi đau trên thể xác nữa.