Chương 5: Quan ải tuyết (Hòa thân công chúa x Man tộc đại quân) (4)

Rốt cuộc lên lấy ra cái gì để khảo nghiệm, Dao Cơ suy tư.

Nàng biết Tông Tuyển là người văn võ song toàn, hơn nữa cực kỳ tinh thông văn hóa nhà Hán, muốn dùng tứ thư ngũ kinh để làm khó hắn, tuy nói là có khả năng thành công, ruốt cuộc vẫn có chút nguy hiểm.

A Thanh hầu ở bên người nàng, cũng ríu rít mà cho nàng chủ ý:" Điện hạ, không bằng cùng đại quân tỷ thí thêu hoa!"

Dao Cơ vừa nghe, hai mắt sáng lên. Đúng rồi, biện pháp này tốt, có mấy nam nhân biết thêu hoa, ngay cả Tân Thành công chúa cũng chỉ biết sơ qua về may vá, nàng thân là công chúa hoàng thất, học thắt dây đeo thêu hà bao cũng đủ rồi, ngoài miệng còn muốn căn dặn A Thanh:" Về sau không thể kêu ta là điện hạ nữa, phải gọi là yên thị." Thê thϊếp của đại quân Man tộc đều gọi là yên thị, đến cả chính thê, gọi là đại yên thị.

A Thanh cung kính đáp vâng, Dao Cơ cười khanh khách nói: " Chủ ý này thật tốt, ta liền đi tìm hắn."

Tông Tuyển tân hôn, hắn gần đây đã bình định Đề Gia bộ phản loạn rồi, đúng là thời điểm khoan khoái, cũng không ai chọn lúc này để lấy chính vụ tới làm phiền hắn. Hắn ngồi ở trong lều đọc sách, liền thấy tiểu thê tử của mình thướt tha lả lướt mà đi tới, khuôn mặt tràn đầy đắc ý.

Nghe xong khảo nghiệm của Dao Cơ, Tông Tuyển không khỏi cười nói: " Nàng thật đúng là không biết đau lòng cho phu quân, nếu cuối cùng ta nín, ngày sau chịu khổ sẽ là nàng."

Hắn nói lời ái muội này, Dao Cơ mờ mịt nghe không rõ, chỉ cảm thấy nam nhân đè thấp giọng nói chuyện ở bên tai mình, như tóc mai hạ xuống vành tai nho nhỏ ngứa một chút, một trận nhiệt truyền tới, nàng nhịn không được đẩy Tông Tuyển ra: " Ngươi đã nói là có thể."

Tông Tuyển ôm lấy cái éo nhỏ của nàng:" Được Dao Dao, tài nghệ thêu hoa này cũng là có cao có thấp, nàng nếu là muốn cho ta giống như tú nương người Hán các nàng, chẳng phải là cố ý làm khó ta."

Dao Cơ không nói đạo lý, lắc lắc đầu, sai A Thanh mang kim chỉ và vải tới:" Nếu ngươi dùng nửa ngày làm được một cái hà bao, không quan trọng màu sắc và hoa văn, ta liền coi như ngươi thông qua khảo nghiệm."

Kỳ thật yêu cầu như vậy cũng đủ làm khó người, cái loại sự tình giống như may vá này, tìm khắp Đại Nghiêm triều , sợ là cũng chẳng tìm được mấy nam nhân.

Ai ngờ Tông Tuyển thong thả ung dung mà cầm lên một cây kim: " Vậy chỉ sợ ngươi sẽ phải hối hận."

Dao Cơ không khỏi trừng lớn đôi mắt, không xong rồi, chẳng lẽ người này biết làm hà bao sao?? Nàng sao có thể ngờ tới, Tông Tuyển chinh chiến nhiều năm, trong quân không thể mang theo nữ quyến, có đôi khi quần áo rách, tay áo có cả lỗ thủng, Tông Tuyển đều tự mình khâu lại, chỉ là làm hà bao, vậy còn không đơn giản.

Ngắn ngủi nửa canh giờ, một cái hà bao đưa đến trước mặt Dao Cơ. Tuy rằng xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng những lời Dao Cơ đã nói ra, chỉ có thể nhận Tông Tuyển thông qua.

Như vậy, Dao Cơ nếu muốn đêm nay không cùng Tông Tuyển viên phòng, nhất định phải thông qua khảo nghiệm của Tông Tuyển.

Tông Tuyển cười nói:" Chúng ta đua ngựa như thế nào."

Đua ngựa..... Dao Cơ nghe xong lời này, càng thêm uể oải, nàng tất nhiên là biết cưỡi ngựa, nhưng thuật cưỡi ngựa nào so được với Tông Tuyển. Nhưng nàng không thể nuốt lời, để thị nữ thay kỵ trang, cọ tới cọ lui mà không ngờ Tông Tuyển chuẩn bị cho nàng một con ngựa mẹ dịu ngoan.

Nói là khảo nghiệm, kỳ thật đến bây giờ đã biến thành cưỡi ngựa du ngoạn. Tông Tuyển cùng Dao Cơ chạy song song, một bàn tay giúp nàng không chế cương ngựa, mang nàng đi nhìn thảo nguyên rộng lớn. Trời trong xanh, cỏ mênh mông, gió thổi cây cỏ thấp thoáng thấy dê bò.

Có lẽ rời khỏi kinh thành, đối với người chưa bao giờ được người thân quan tâm mà nói là một chuyện tốt. Người đã đi, Dao Cơ ở trong lòng lặng lẽ nghĩ, ta sẽ thay ngươi hảo hảo sống một đời này.

Từ lúc nàng hạ phàm tới nay, một lòng nghĩ giúp Phi Quang khôi phục ký ức, lúc này mới mở lòng, chân chính muốn dung nhập ý niệm phàm trần, không hề cố làm xa cách thần minh.

Đã như vậy, làm thê tử của nam nhân này, cùng hắn viên phòng, đối với Dao Cơ mà nói cũng sẽ không giống như tránh không kịp nữa.

Tông Tuyển không biết thê tử khúc mắc đã giải, dư quang thấy cách đó không xa có một hàng binh lính áp giải nam tử, không tự chủ động được khống chế tuấn mã dưới thân dừng lại.

Lúc này, Dao Cơ cũng thấy nam nhân kia. Hắn bất quá mới hơn 20 tuổi, trên tay trên chân đều mang xiềng xích, tuy rằng trên má vết máu loang lổ, nhưng vẫn nhìn ra được khuôn mặt tuấn mỹ vô song, cực kỳ xuất chúng.

Không biết tại sao, Dao Cơ trong lòng đột nhiên nhảy một cái, luôn cảm thấy người này cho mình một cảm giác quen thuộc, nhưng lại mơ mơ hồ hồ, chẳng thể phân biệt được.

" Đại quân, đại yên thị." Nam Tử phụ trách áp giải thấy hai người Tông Tuyển, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Tông Tuyển hơi gật đầu, ý bảo bọn họ đứng lên: "Trông chừng hắn, đừng để hắn lại chạy thoát."

Dứt lời quay ngựa rời đi, lại thấy tiểu thê tử vẫn nhìn Ma La Kha, hắn bị người áp giải đi rồi, vẫn liên tục quay đầu. Tông Tuyển tự nhiên không phải ghen, chỉ mang theo điểm trêu đùa ý vị nói : " Kia chính là mỹ nam nổi tiếng Man tộc chúng ta, Dao Dao cũng thích?"

"Mới không phải," Dao Cơ nghĩ không ra, đơn giản không suy nghĩ thêm nữa, nhịn không được liếc mắt nhìn Tông Tuyển một cái, " Ngươi ngươi thật đáng giận, lừa gạt ta còn chưa tính, còn bôi nhọ ta."

" Ta đâu lừa ngươi." Tông Tuyển liền thích xem dáng dấp đầy chính nghĩa của nàng, càng thêm hứng thú dạt dào.

" Khảo nghiệm này cũng là, còn có cái kia ăn thịt người, ta chính là có ý hỏi qua," Dao Cơ nghĩ đến việc này còn tức giận bất bình," Người Man tộc các ngươi căn bản là không ăn thịt người!"

Tông Tuyển thấy nàng còn không hiểu chính mình bị đùa giỡn, nhịn không được cười ha ha. Đột nhiên cánh tay dài duỗi ra, trong tiếng kinh hô của Dao Cơ đem nàng đặt trên lưng ngựa, roi dài vung lên:" Thôi, ngươi vừa rồi không tin ta, đợi lát nữa khiến cho ngươi mở mang kiến thức ta như thế nào là ăn thịt ngươi,"