Chương 26: Quan ải tuyết (Hòa thân công chúa x Man tộc đại quân) (25)

☆, quan ải tuyết 25

" Ngươi cho rằng, nếu hắn không có lựa chọn lập tức tới cứu ta, ta sẽ bởi vậy mà hoài nghi tình ý của hắn đối với ta?"

Ma La Kha không nghĩ tới, thiếu nữ trước mắt sắc mặt còn tái nhợt cười cười, lại trấn định tự nhiên mà nói. Thấy hắn sững sờ, Dao Cơ cười càng thêm chắc chắn: "Ma La Kha, hay là ngươi cảm thấy ta là đồ ngốc?" Chỉ bị tùy tiện châm ngòi vài câu như vậy, liền sẽ sinh ra khúc mắc trong lòng đối với Tông Tuyển.

Huống hồ, cho dù Tông Tuyển vì bình định mà chậm trễ thời gian cứu Dao Cơ, Dao Cơ cũng sẽ không vì điều này mà trách cứ hắn.

Tông Tuyển là đại quân Hữu Kim bộ, hắn ngoại trừ phải có trách nhiệm với thê tử, cũng phải có trách nhiệm với con dân. Nếu quả thật muốn vì điều này mà tìm một đối tượng quở trách, Dao Cơ mắt dừng ở trên người Ma La Kha, người đáng trách nhất, không phải là kẻ cầm đầu này sao?

Ma La Kha không nghĩ tới Dao Cơ lại có tính cách như vậy, trong lòng của hắn, đại yên thị người hán này luôn là người không có tâm cơ, nữ nhân đơn thuần đến gần như ngu xuẩn. Nàng ấy kiều kiều yếu ớt như vậy, bị mình đe dọa hai câu, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ hoang mang lo sợ mới phải.

Hắn như nào có thể đoán trước được, nguyên bản Tân Thành công chúa lớn lên ở thâm cung có lẽ sẽ là như thế, nhưng Dao Cơ chính là nữ nhi Thiên Đế, mưa dầm thấm lâu nhiều năm như vậy, không chỉ có kiến thức có thể nói sâu xa, mặc dù bên trong cứng cỏi không lộ ra bên ngoài, cũng là một phân một hào đều sẽ không biến mất.

"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?" Dao Cơ lại hỏi một lần, "Ma La Kha."

Hắn muốn cái gì, Ma La Kha sâu kín nghĩ, hắn muốn báo thù Tông Tuyển, muốn gϊếŧ tên kia. Kế hoạch của hắn nói đơn giản cũng đơn giản, bắt đi nữ nhân Tông Tuyển yêu thích, nếu như tên kia chạy đến cứu Dao Cơ, hắn liền có thể thuận thế lấy tính mạng Dao Cơ uy hϊếp Tông Tuyển, bức Tông Tuyển tự sát.

Nếu như Tông Tuyển không đến, hắn nghĩ tới đây, nhịn không được nhìn Dao Cơ một chút, kia dĩ nhiên chính là gϊếŧ chết Dao Cơ. Nhờ vào đó phá hư quan hệ giữa Hữu Kim bộ và Đại Nghiêm triều, còn có thể thuận lợi gϊếŧ con nối dõi của Tông Tuyển.

Kế hoạch này hắn một lần lại một lần ở trong lòng suy diễn, chưa bao giờ dao động qua.

Đúng vậy, hắn đúng là có một chút cảm giác khác thường với Dao Cơ. Cho tới bây giờ hắn vẫn không có biết rõ ràng, mình đến rốt cuộc vì cái gì mà đối với nữ nhân này nhìn bằng con mắt khác. Trên người Dao Cơ là lạc ấn của Tông Tuyển, là kẻ thù khắc cốt của hắn, nhưng hắn đôi khi giống như bị váng đầu, luôn luôn nhịn không được mà chú ý nữ nhân kia.

Thời điểm Hốt Lan ở trước mặt hắn xảo ngôn lệnh sắc, Ma La Kha chỉ cảm thấy buồn cười, thật là ngu xuẩn, nữ nhân kia chỉ sợ so với Dao Cơ còn ngu xuẩn hơn. Thế nhưng hắn bởi vì Hốt Lan hồ ngôn loại ngữ lúc tức giận, Ma La Kha cũng biết, mình đến rốt cuộc là diễn trò thành quen, hay là thật sự không thể chịu đựng Hốt Lan vũ nhục Dao Cơ.

Lúc sau, hắn dễ như trở bàn tay mà lừa Hốt Lan, ở dưới sự trợ giúp của Hốt Lan đem Dao Cơ từ trong kim trướng bắt đi. Hốt Lan chắc là không sống nổi, về phần Dao Cơ. . .

Hắn bỗng nhiên cười cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng kia, nụ cười lại lộ ra một tia quỷ mị: "Ngươi muốn biết đáp án?"

Ngón tay rơi xuống, ở trên hai gò má thiếu nữ nhẹ nhàng dao động. Dao Cơ theo bản năng liền muốn hất cánh tay của hắn ra, cánh tay mềm mại vô lực vừa nhấc lên, đã bị nam nhân nắm ở trong lòng bàn tay, thuận thế vuốt ve cổ tay trắng nõn non mềm.

"Ta muốn ngươi." Hắn cười nhẹ nói.

Mặc kệ cái loại cảm giác này là cái gì, lại mặc kệ nó vì cái gì tồn tại, Ma La Kha hờ hững nghĩ, nếu chính mình đối với nữ nhân này có ý tứ, vậy không bằng liền khoái hoạt một hồi. Hắn vốn dĩ tính toán chính là muốn trả thù Tông Tuyển, ngủ với nữ nhân của Tông Tuyển, a, chẳng phải là nhục nhã quá lớn đối với hắn ta.

"Ngươi điên rồi!" Dao Cơ liều mạng giãy giụa, những nàng bị Ma La Kha hạ dược, tay chân không có sức lực, chỉ có thể bị Ma La Kha chặt chẽ vây ở dưới thân.

"Đây là Tông Tuyển thiếu ta." Ma La Kha trong mắt ý cười càng ngày càng lạnh, ngón tay dừng ở trên người Dao Cơ, xoạt một cái liền đem váy nàng kéo rách.

Lập tức túm lấy mắt cá chân thiếu nữ đem kéo hướng dưới thân, Dao Cơ hoang mang lo sợ, chỉ có thể khóc lóc cầu xin hắn: "Đừng như vậy, cầu xin ngươi...... Ta còn có hài tử, ngươi không thể như vậy......"

"Hài tử?" Trong lòng như bị đâm một cái, động tác dưới tay càng lúc càng nhanh, nam nhân rất nhanh liền đem quần áo Dao Cơ cởi đến bảy tám phần, chỉ còn lại có yếm cung tiểu khố treo ở trên người, căn bản không che được một thân da thịt như khi sương tái tuyết kia.

Hài tử, là hài tử của Tông Tuyển và nàng, Ma La Kha cười lạnh nghĩ, nhìn qua tiểu nhân nhi sắc mặt trắng bệch dưới thân kia, không ngờ lại cười không nổi.

Hắn vốn nên là hưng phấn, sắp nhục nhã đến Tông Tuyển, lại có thể thỏa mãn tâm tư không thể lộ ra ngoài ánh sáng ở đáy lòng hắn, thế nhưng trên người hắn lại từng đợt lạnh, cho dù ở phía trước là hoạt sắc sinh hương, trong đầu lại là một cuộn chỉ rối, chỉ cảm thấy ngực nhói đau không thôi.

Mà Dao Cơ lại cảm thấy trên người là thực sự đau lên, "Đau. . ." Cô dốc hết toàn lực bắt lấy cánh tay Ma La Kha, mồ hôi từ trên trán không ngừng rơi xuống, "Đau quá......"

Ma La Kha định thần nhìn lại, xuyên thấu qua tiểu khố khinh bạc sa liệu, giữa hai chân Dao Cơ, lại có vết máu mơ hồ rỉ ra.