Chương 23: Quan ải tuyết (Hòa thân công chúa x Man tộc đại quân) (22)

☆, quan ải tuyết 22 ( H )

Lúc Dao Cơ tỉnh lại, trên đầu mang mũ trùm đầu thật to, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ được bao bọc bởi áo khoác chồn tía vừa dày vừa nặng. Hai nhũ khâu còn mơ hồ tê dại trướng dán chặt lên l*иg ngực trần trụi của nam nhân, hai chân bị tách ra vòng qua eo nam nhân, trong hạ thể lại vẫn xấu hổ hàm chứa côn ŧᏂịŧ nửa cứng ngắc, đem đầy mình tới lui tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâʍ ɖị©ɧ chặt chẽ đổ ở hoa huyệt.

Trời đã tối xuống, một đám người hầu tại chỗ đợi đại quân chưa trở lại đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lúc này mới nghe được mơ hồ tiếng sói tru.

"Đại quân!" Trưởng đội thân vệ Mộc Hợp vội vàng nghênh đón, "Ngài đã trở lại."

Dao Cơ đem mặt nhỏ chôn ở trong lòng Tông Tuyển, nghe được thanh âm của nam nhân khác, tiểu huyệt chính là co rụt lại. Đặt ở áo khoác đã hạ tay trấn an mà vỗ vỗ mông nhỏ của nàng, Dao Cơ cắn chặt môi, vẫn là cảm giác được đại gia hỏa bên trong hoa huyệt chậm rãi cứng rắn lên.

Làm sao bây giờ? Nàng gấp đến độ không được, sau khi thấy nàng và Tông Tuyển trở về, một đám người hầu vội vã vây quanh. Lúc này bên cạnh nàng đều là nhóm các thân vệ khí thế bừng bừng, tiểu tử trẻ tuổi anh tuấn ở Hữu Kim bộ luôn được hoan nghênh, chỉ sợ bọn họ vạn lần cũng không thể tưởng được, đại quân anh minh thần võ lúc này hạ thân trần trụi, mà đại yên thị người Hán ôn nhu trinh thục càng là trần như nhộng, trên mông nhỏ dấu vết bạch trọc còn chưa có lau khô, tiểu nộn âʍ ɦộ giữa hai chân liền lại hút ăn dươиɠ ѵậŧ đại quân.

Dao Cơ vừa thẹn vừa vội, giấu khuôn mặt đỏ bừng một mảnh trong ngực nam nhân, trong hai mắt hạnh tràn đầy thủy quang, nước mắt lưng tròng mà ngẩng mặt nhìn Tông Tuyển.

Cũng may Tông Tuyển lương tâm phát giác, đau lòng tiểu nộn âʍ ɦộ của thê tử đã bị làm sưng lên, thừa dịp mọi người không chú ý hạ thân lùi về phía sau, đem côn ŧᏂịŧ rút ra, cuối cùng cũng không có ở trước mặt nhiều người như vậy tiếp tục đùa bỡn Dao Cơ.

Sau khi Dao Cơ trở lại Hữu Kim bộ, lúc này đây tàn nhẫn, chừng mười ngày không cho Tông Tuyển lên giường mình.

Tông Tuyển cũng nói lời hay, lại hứa hẹn chính mình về sau không bao giờ quá phận như vậy mà thao nàng, bức Dao Cơ nóng nảy còn uy hϊếp, nếu không cho hắn gần người hắn liền đi qua đêm trong đại trướng Hốt Lan. Đáng tiếc nàng không bỏ qua cho hắn như vậy, thong thả ung dung nói: "Ngươi trước kia không phải đáp ứng qua ta, nếu ngươi về sau lại khi dễ ta, liền không để cho ngươi thao ta."

Lúc ấy Tông Tuyển chỉ coi đó là câu nói đùa, làm sao biết được bây giờ lại mang đá lên đập chân của mình. Thật vất vả làm Dao Cơ bớt giận, hắn đang tâm tâm niệm niệm buổi tối nhất định phải đem tiểu thê tử thu phục lên giường, bỗng nhiên nghe tin tức trong lều đại yên thị truyền ra, nói đại yên thị té xỉu.

Tông Tuyển đại kinh thất sắc, bỏ rơi Hữu Hiền Vương đang ở trong kim trướng cùng hắn thương nghị sự vụ hướng nơi ở Dao Cơ chạy tới. Vào đến trong trướng, lại nhìn thấy trên mặt mỗi người tràn đầy không khí vui mừng. Hắn vốn lòng như lửa đốt, khuôn mặt tuấn tú luôn bình tĩnh lúc này đều có chút trắng bệch, chợt thấy cảnh này, còn có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác mà đi qua cầm tay Dao Cơ: "Dao Dao...."

Thiếu nữ nhịn không được cười khúc khích: "Đồ ngốc," nàng lúc nào gặp qua dáng vẻ đần độn của nam nhân này? Sợ rằng mọi người ở Hữu Kim bộ đều chưa từng gặp qua. Nguyên nhân chính là như vậy, trong lòng càng thêm ngọt ngào, cầm ngược lấy bàn tay Tông Tuyển nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu nói, "Ta mang thai rồi."