Chương 14: Quan ải tuyết (Hòa thân công chúa x Man tộc đại quân) (13)

Dao Cơ thút thít một mạch xông ra ngoài kim trướng, đợi cho hạ nhân đều đi tới, lại cũng thu lệ ý lạnh nhạt nói: "Chuẩn bị ngựa!"

Nàng là tiểu nữ nhi Thiên Đế sủng sai nhất, tuy rằng thiên tính thuần thiện, nhưng cũng không phải tính tình mềm yếu chờ bị bắt nạt, càng không cho phép mình ở trước mặt người khác lộ ra vẻ chật vật. Lập tức có thị vệ dắt ngựa tới, nàng xoay người mà lên, liền đánh ngựa thẳng đi.

Kỳ thật nàng cũng không biết chính mình muốn đi đâu, tuy rằng nói lời tàn nhẫn trước Tông Tuyển, nhưng Dao Cơ trong lòng biết rõ, chính mình không có khả năng trở lại Đại Nghiêm triều. Đầu tiên không nói tới đường xá xa xôi, nào có công chúa hòa thân nào tự đi về nhà.

Nàng cắm đầu chạy gấp một hồi, một mạch thúc giục tuấn mã dưới thân tăng thêm tốc độ, lại càng chạy nhanh, trong lòng lại càng buồn bực. Có lòng muốn đi tìm người duy nhất có thể cùng mình nói chuyện Ma La Kha, nhưng lại nghĩ, như vậy chẳng phải chứng thực lời xú man tử kia.

Nàng như vậy bỏ rơi người hầu chạy ra ngoài, kim trướng bên kia sớm đã loạn thành một đoàn. A Thanh khóc lóc đi cầu đại quân phái người đi tìm đại yên thị về, Tông Tuyển đang bực bội, khuôn mặt lạnh lùng không chút để ý.

Hắn từ khi trưởng thành cho tới bây giờ, làm sao có người ngỗ nghịch với hắn như vậy. Dù cho lúc Tông Tuyển còn chưa kế thừa đại quân vị, lão đại quân ngay lúc đó cũng chưa từng trách cứ qua nhi tử ưu tú nhất này. Cho nên Tông Tuyển thật sự là nói một không nói hai, không chấp nhận được một tia mạo phạm.

Lúc trước Dao Cơ cùng hắn tranh hơn thua, nếu như những người khác dám làm thế, chỉ sợ Tông Tuyển đã sớm đem người xử lí. Nhưng hắn cũng không biết vì sao, đối với tiểu nhân nhi xinh xắn đáng yêu kia, chính là tay hạ không được tàn nhẫn. Còn kéo xuống mặt mũi chủ động cầu hòa, nhưng Dao Cơ không nhận tình của hắn không nói, lại còn đại náo một hồi.

Nghe một chút nàng nói, cái gì bất quá, không cùng hắn Thuần Vũ Tông Tuyển qua, nàng còn muốn cùng dã nam nhân kia qua.

Tông Tuyển lại vừa tức vừa chua xót, nghĩ đến Dao Cơ không e dè cùng Ma La Kha lui tới, suýt chút nữa cắn hàm răng. Kỳ thật hắn biết rõ Dao Cơ cùng Ma La Kha không có gì ái muội, nhưng chỉ là tưởng tượng liền nổi giận lôi đình. Chưa từng hao tâm suy nghĩ qua nữ nhân, đại quân tự nhiên không biết, hắn đây là ghen tỵ.

Hắn ngồi ở trướng trung một phen hờn dỗi, tức giận qua đi, lại mơ hồ hối hận.

Lúc này đã nửa đêm, tiểu gia hỏa kia có thể chạy đi đâu? Hiện giờ đã bắt đầu vào đông, đêm khuya thảo nguyên nhiệt độ không khí cực thấp, nàng chỉ mặc một thân áo mỏng chạy đi, nếu như bị đông lạnh. Nghĩ xong liền đứng ngồi không yên, muốn ra ngoài tìm Dao Cơ về, nhưng lại cảm thấy chính mình nếu như cúi đầu, sau này rốt cuộc không ngẩng đầu lên được.

Đang chần chừ, chợt nghe ngoài trướng có người kinh hô: " Tuyết rơi!"

Không xong! Tông Tuyển soạt một cái đứng lên: "Người đâu, chuẩn bị ngựa!"

#

Đột nhiên tuyết rơi.

Dao Cơ sớm đã nghe nói thời tiết trên thảo nguyên thay đổi thất thường, không nghĩ tới mới chỉ tới tháng 11, bầu trời liền bay lên lông ngỗng đại tuyết. Trên người nàng chỉ mặc thu sam đơn bạc, chỉ chốc lát liền lạnh đến phát run, sau khi nàng một trận chạy loạn, ở trong đêm tối này đúng là mất phương hướng.

Bên tai là âm thanh tuyết rơi xuống, Dao Cơ trốn dưới bụng ngựa, nắm trong tay đèn l*иg lung lay, chỉ có thể dựa vào bụng ngựa để sưởi ấm.

Nàng không thể lại chạy loạn, trừ phi có thể tìm được chính xác đường, bằng không bất động tại chỗ mới là biện pháp tốt nhất. Bởi vì nàng tin tưởng Tông Tuyển sẽ đi tìm nàng, dù cho hai người họ mới vừa giận dỗi một trận, nhìn thấy tuyết rơi, Tông Tuyển tuyệt sẽ không mặc kệ nàng.

Lúc này, trong lòng thiếu nữ mới sinh ra chút hối hận. Nàng biết chính mình giở tính trẻ con, Tông Tuyển không có mạo phạm ý tứ của nàng, mà nàng lúc ấy sở dĩ nói vậy, kỳ thật là mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn đem đoạn thời gian hờn dỗi trước nói ra. Cố tình hai người bọn họ ai cũng không chịu nhượng bộ, liền biến thành bộ dáng không tiến không lùi như vậy.

Nói cho cùng, vẫn là nàng ỷ vào Tông Tuyển sẽ không làm gì được nàng mà thôi. Đoạn thời gian này Dao Cơ cùng Tông Tuyển chung sống, sao lại không biết nam nhân kia đối với nàng kỳ thật rất dung túng. Mà Tông Tuyển sai, là sai ở chỗ hắn kiêu ngạo cường thế, lại không đủ tỉ mỉ chu đáo cẩn thận.

Cái này nhắc tới cũng không tính là lỗi gì quá lớn, nhưng Dao Cơ là người phương nào, thân phận của nàng so với kim chi ngọc diệp công chúa còn cao quý hơn, đó là nữ nhi được chúng tiên Thiên cung đến Thiên Đế đều sủng ái! Thổi không nỡ đánh không được, nhìn như mềm mềm mại mại, kỳ thật lại ngạo khí bất quá.

Lâm vào kết quả này bởi vì ... ngạo khí, trong chốc lát liền rơi lệ, nhịn không được nhỏ giọng thút thít.

Đang khẽ khóc, thân thể cứng đờ, Dao Cơ nghe được động tĩnh khác thường. Theo động tĩnh càng lúc càng lớn, tuấn mã vẫn luôn an tĩnh ăn cỏ đột nhiên hoảng sợ hí lên, Dao Cơ trong lòng từng đợt căng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Bởi vì nàng thấy trong bóng đêm u ám, có xanh quang di chuyển.

Nàng đi tới thảo nguyên lâu như vậy, sớm đã nghe nói rất nhiều việc trên thảo nguyên, nghĩ tới câu Tông Tuyển dặn dò nàng đêm nay, nếu không phải trong lòng nàng có vài phần dũng khí, chỉ sợ là lập tực ngã trên mặt đất--- đó là sói, cách nàng ngày càng gần. Nàng, bị bầy sói vây.