Tiếng nói chói tai này là đến từ Nhϊếp mẫu. Bà đã cùng trao đổi với Lãnh Duy Biệt rất nhiều lần, cuối cùng cũng muốn đến hỏi ý Vũ Vũ lần nữa cho nên mới lên lầu, không ngờ lại thấy cảnh hai người đang nằm đè lên nhau trên sàn.
Nhϊếp mẫu kinh ngạc thở không ra hơi, tiếp đó là một bóng người nhanh chóng xẹt qua, tiếp theo lại nghe được một tiếng gầm lên đầy giận dữ:
- Buông cô ấy ra!
Lửa ghen trong lòng hắn bùng lên, Lãnh Duy Biệt dùng sức kéo Nhϊếp Tử Vũ khỏi người Nhϊếp Tử Phong, tiếp đó đấm thẳng vào mặt Nhϊếp Tử Phong đang nằm dưới sàn.
- Hừ!
Nhϊếp Tử Phong không hề phòng bị nên đã bị đánh trúng một đấm, gương mặt tuấn tú vì đau nhứt mà trở nên vặn vẹo. Hắn lau khóe miệng rồi từ từ ngồi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Nhϊếp Tử Vũ đang được Lãnh Duy Biệt kép vào lòng, sự phẫn nộ lóe lên không cách nào ngăn lại được.
- Nên buông cô ấy ra chính là cậu mới đúng!
Đôi lông mày rậm rạp cau lại, Nhϊếp Tử Phong đưa tay ra nắm thành quyền.
- Không được đánh anh ấy!
Nhϊếp Tử Vũ kịp thời mở miệng ngăn lại hành động bạo lực của hắn.
- Em không cho anh đánh anh ấy!
Nhϊếp Tử Phong trợn to mắt nhìn Nhϊếp Tử Vũ đang đứng trước mặt bảo vệ Lãnh Duy Biệt, sau khi nhìn thấy cô vì Lãnh Duy Biệt mà đau lòng thì nhất thời cảm thấy thật thất vọng.
Chết tiệt! Tại sao hắn lại phải trở nên như thế này!
Nhϊếp Tử Phong tức giận buông tay xuống, vẻ mặt chán chường đau buồn nhìn hai người bọn họ, cảm thấy vô cùng căm phẫn.
- Tử Phong, anh không sao chứ?
Sau đó là Quan Duyệt với vẻ mặt đau lòng nhìn khóe miệng Nhϊếp Tử Phong đang chảy máu, từ trong túi lấy khăn giấy ra rồi cẩn thận lau đi tia máu.
Dáng diệu thân mật của cô làm lòng Nhϊếp Tử Vũ đau nhói, đôi mi thanh tú nhíu lại, ghen tuông dâng lên đầy trong lòng. Mà sự đau lòng của cô toàn bộ đều lọt vào mắt Lãnh Duy Biệt.
Đợi đến khi bình tĩnh trở lại, Nhϊếp mẫu đứng lặng im ở cửa một lúc lâu mới đi tới, nghiêm túc nhìn Nhϊếp Tử Phong, hỏi:
- Tử Phong, con nói cho mẹ biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Nghe vậy, Nhϊếp Tử Phong hững hờ nhìn Nhϊếp mẫu một chút, đang muốn trả lời thì Nhϊếp Tử Vũ đã nhanh hơn hắn một bước, trả lời:
- Con vừa mới tắm xong, từ phòng tắm đi ra thì thiếu chút nữa đã bị trượt té, là anh ... anh kéo con lại nhưng không ngờ anh cũng té cùng với con.
Nhϊếp Tử Vũ bình tĩnh nói, cũng không hề nhìn Nhϊếp Tử Phong.
Ngoại trừ Nhϊếp mẫu có vẻ hiểu ra thì còn lại Quan Duyệt và Lãnh Duy Biệt là tuyệt đối không tin.
- Thì ra là như vậy à!
Nhϊếp mẫu gật đầu, mỉm cười nhìn Nhϊếp Tử Vũ, nói:
- Vũ Vũ, lần sau con phải cẩn thận hơn biết không hả?
- Dạ!
Nhϊếp Tử Vũ khéo léo gật đầu.
Dặn dò Nhϊếp Tử Vũ xong, Nhϊếp mẫu cũng không quên nhắc nhở Nhϊếp Tử Phong đang với vẻ mặt u ám:
- Còn Tử Phong, lần sau đừng tùy tiện vào phòng của Vũ Vũ, bây giờ Vũ Vũ cùng là con gái đã trưởng thành rồi, đừng để người giúp việc nói ra nói vào biết không?
Nhϊếp Tử Phong không hề trả lời, chẳng qua chỉ dùng ánh mắt sâu không lường được nhìn chằm chằm Nhϊếp Tử Vũ làm cho người ta không đoán ra được tâm tư thật sự của hắn.
Sau khi dặn dò xong, lúc này Nhϊếp mẫu mới nhớ tới mục đích tới đây.
- Vũ Vũ, mẹ và cha con, còn có Duy Biệt đã nói chuyện với nhau rồi, trong khoảng thời gian này chúng ta đồng ý cho con đến ở tại Lãnh gia để ôn thi, nhưng mà sau khi thi xong thì nhất định phải về nhà đó, biết không?
- Dạ!
Rõ ràng đây là câu trả lời mà cô cầu còn không được nhưng mà Nhϊếp Tử Vũ lại không có một chút vui vẻ, ngược lại trong lòng lại rất khó chịu.
Sự đau buồn của cô chạm vào lòng Lãnh Duy Biệt, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của Nhϊếp Tử Phong nên liền cầm tay Nhϊếp Tử Vũ, nói:
- Bác gái yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc Vũ Vũ thật tốt, không để cho em chịu bất cứ tổn thương nào.
Cậu ta nghiêm túc bảo đảm với Nhϊếp mẫu, đồng thời còn hướng về phía hắn tỏ vẻ tuyên chiến.