Editor: Shmily
--------------------
Lên lầu trở lại phòng ngủ, Hạ Thập Thất liền khóa trái cửa, sau đó nằm trên giường suy tư trong chốc lát.
Tịch Đình Ngự có vợ, điều đó cũng có nghĩa là cô không thể ở nơi này nữa, bởi vì Hạ Thập Thất cô không có hứng thú làm tiểu tam trong hạnh phúc của người khác.
Lấy điện thoại ra, bấm một dãy số gọi đi.
"Alo?" Thanh âm của đối phương mơ mơ màng màng, hiển nhiên là còn đang ngủ.
Hạ Thập Thất nhíu nhíu mày, "Đường Đậu Đậu, lúc trước mày điều tra Tịch Đình Ngự cũng không tra ra là hắn đã có vợ rồi à?"
"Thập Thất?" Người bên kia điện thoại sửng sốt một chút, ngay sau đó hỏi: "Điện thoại chị tìm thấy rồi sao?"
"Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là mày có biết chuyện hắn đã có vợ rồi hay không?"
"Hả? Tịch Đình Ngự có vợ? Không thể nào."
"Ai nói đùa với mày, chính miệng hắn nói thế."
Kỳ thật Tịch Đình Ngự có vợ hay không thì Hạ Thập Thất cũng không để ý lắm, bởi vì cô cùng hắn cũng không có bất luận quan hệ gì.
Cái mà cô để ý chính là, đối tượng cô cực cực khổ khổ chọn lựa từ muôn vàn người đàn ông ở Dạ Thành này, thế nhưng lại là một người đã có vợ.
"Vậy chị phải làm sao bây giờ?" Đường Đậu Đậu rõ ràng là chột dạ, thanh âm đè thấp nói.
"Có thể làm sao? Trở về chứ sao nữa."
"Không được không được, bây giờ chị mà về chắc chắn không an toàn, nói không chừng cảnh sát còn đang đi khắp nơi tìm chị đó." Lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, Đường Đậu Đậu kiên quyết không đồng ý với cách làm của Hạ Thập Thất, cho nên liền khuyên nhủ: "Tịch Đình Ngự có vợ thì sao chứ, cùng lắm thì tránh cho qua chuyện này đã, về sau không qua lại với hắn nữa là được."
Hạ Thập Thất lười biếng nằm trên giường, với lấy cái gối ôm vào trong ngực, nói: "Sống cùng một người đàn ông đã có vợ dưới một mái nhà, chị thà rằng đi uống trà, nói chuyện phiếm với chú cảnh sát còn hơn."
Ngoài cửa, thân hình tuấn lãng đứng thẳng, cánh tay đã chuẩn bị gõ cửa chậm rãi thu lại, môi mỏng cong lên, câu ra một ý cười như có như không.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt hắn mơ hồ đã lui đi vài phần, hắn tùy ý đút tay vào túi quần, dựa lưng lên trên cửa phòng.
Người bên trong đã nói chuyện điện thoại xong, tiếp theo liền vang lên tiếng bước chân, theo sau đó là cánh cửa phòng ngủ bị mở ra.
Hạ Thập Thất vừa mới ra khỏi cửa, thiếu chút nữa đã đυ.ng phải Tịch Đình Ngự, cũng may cô kịp thời ổn định bước chân, mới tránh được một lần tiếp xúc thân mật.
"Đại thúc, anh đứng đây làm gì?"
Tịch Đình Ngự híp híp mắt, ánh mắt dừng ở trên mặt Hạ Thập Thất, lạnh lùng mở miệng: "Tôi đứng ở nhà mình, có vấn đề gì?"
Hạ Thập Thất cười cười, khom lưng lấy giày của mình từ trong tủ ra đeo vào, sau đó hướng về phía người đàn ông đang đứng ở kia phất phất tay, "Ngại quá đại thúc, là tôi chiếm mất nhà của anh, cho nên hiện tại tôi lập tức đi ngay đây."
Tịch Đình Ngự nghe thế, đáy mắt liền hiện lên tia hung ác, nham hiểm càng thêm nồng đậm, hắn đi tới, ngăn trở đường đi của Hạ Thập Thất, chậm rãi cúi người, thân hình thon dài bao phủ lấy cả người cô, che đi ánh đèn phía trên.
Hắn vừa mới tới gần, Hạ Thập Thất liền theo bản năng lui về phía sau một bước.
Có điều Tịch Đình Ngự cũng không tính buông tha cho cô, vậy nên liền cứ thế cúi người về phía trước.
Hạ Thập Thất đặt tay lên ngực hắn, theo bước chân của hắn chậm rãi lui về phía sau.
Bộp!
Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, trong lòng Hạ Thập Thất căng thẳng, đáy mắt hắn sâu như biển khơi, dường như muốn đem người đối diện nhấn chìm vào trong đó.
Không thể không thừa nhận, Tịch Đình Ngự có một gương mặt khiến người ta kinh diễm, giống như bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, hình dáng rõ ràng, tựa như một vị Thần.
Khoảng cách gần như vậy, cô càng cảm nhận được hơi thở mê người từ trên người hắn tỏa ra.
Nếu đổi lại là lúc trước, nói không chừng Hạ Thập Thất sẽ trực tiếp nhào lên, chỉ là hiện tại lại có một thanh âm không ngừng nhắc nhở cô.
Tịch Đình Ngự có vợ rồi, không thể ngủ hắn, không thể ngủ hắn.