Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chính sự ngây ngô đến đáng yêu, dễ thương nhưng lại rất dịu dàng của cặp đôi trong truyện Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường đã tạo nên thành công nhất định cho tác giả Hắc Khiết Minh. …
Xem Thêm

_ Khuỷu tay các đốt ngón tay trật khớp hai tuần mới có thể khỏi hẳn, tốt nhất không nên cử động đến này cánh tay, nhớ rõ phải tái khám.

Cô thử xuống giường, mắt cá chân còn đau, nhưng vẫn có thể đi. Cầm đơn thuốc cùng hóa đơn, cô một mình đi đến phía trước quầy.

_ Cô có thể đi rồi sao? Xác định? Có cần tôi giúp không?

Hawke thấy thế, đi theo bên người cô.

_ Người này thật nói nhiều!

Ninh Ninh nhíu mày, không để ý đến anh, tiếp tục đi về phía trước quầy, đem hóa đơn để trên quầy, mở bóp lấy tiền.

_ Để tôi!

Anh lập tức mở bóp, lấy tiền. Thu ngân nhận tiền, chần chờ nhìn anh, rồi mới đem tiền để trước mặt anh, chậm rãi mở miệng nói.

_ Tiên sinh, thật có lỗi, chúng tôi không thu Đô la Mỹ.

Hawke sửng sốt, mới phát hiện trong bóp mình chỉ toàn Đô la Mỹ. Âu Dương Ninh Ninh thở dài, xem thường, lấy tiền mình ra thanh toán rồi đi đến bên kia lấy thuốc. Hawke theo cô, xấu hổ cười cười. Ninh Ninh không rên một tiếng cầm thuốc rồi mới đi ra ngoài, hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của anh. Nhìn bóng dáng của cô, Hawke hai tay cắm vào túi quần, thở dài, bất đắc dĩ lại lần nữa đuổi kịp. Ai, thực không hiểu được chính mình hôm nay gặp vận gì

_ Hello, có cái gì tôi có thể làm cho cô?

Đi trên đường lớn, Hawke thử cứu lấy hình tượng của chính mình ở trong mắt cô đang bên bờ vực nguy ngập.

_ Có a!

Cô dừng lại nhìn anh mỉm cười.

_ Sao?

Anh mỉm cười, im lặng chờ. Ai ngờ vẻ mặt tươi cười của cô trong nháy mắt biến mất, thốt ra một câu lạnh lùng

_ Cách tôi xa một chút.

Nụ cười của Hawke lần nữa đông cứng trên mặt, nhìn cô tiếp tục đi phía trước đi, anh không can tâm lại đuổi theo, cố gắng lộ ra vẻ mặt anh tuấn cùng nụ cười mê người.

_ Tôi thật có lỗi.

_ Thật có lỗi? Anh thật có lỗi?

Cô ở ngã tư đường dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, liếc mắt nhìn anh.

_ Ừ!

_ Có bao nhiêu thật có lỗi?

_ Rất nhiều.

Anh cố gắng duy trì nụ cười, bày ra bộ dáng thành khẩn vô tội của anh.

_ Ít nhất cho tôi đền bù lại một chút…

_ Ngu xuẩn.

Cô nhíu mày nói tiếp. Anh xấu hổ cười cười. Đèn xanh sáng, Ninh Ninh nhìn anh, sau một lúc lâu không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi mở miệng.

_ Tôi đói bụng.

_ Ân?

Anh ngây người.

_ Rất đói bụng.

Cô lại mở miệng, hai mắt chớp chớp nhìn anh.

_ Cho nên?

Anh thật sự không hiểu lắm ý tứ của cô.

_ Tôi muốn ăn mỳ Ý.

Cô chậm rãi mở miệng, nói xong không đợi anh liền tiếp tục đi phía trước đi. Hawke vẻ mặt kinh ngạc đứng tại chỗ. Cô muốn ăn mỳ Ý? Trễ như vậy làm sao có mỳ Ý? Bảo anh đi đâu mà tìm mỳ Ý? Thấy cô càng đi càng xa, anh vội vàng chạy đi lên, cười khổ hỏi:

_ Nhất định phải mỳ Ý?

_ Nhất định phải mỳ Ý.

Cô không quay đầu lại nói.

_ Không thể đổi khác?

_ Tôi hiện tại muốn ăn mỳ Ý.

_ Nếu tôi làm ra cô liền tha thứ cho tôi?

Trở lại tiệm cà phê Bạch Vân, Âu Dương Ninh Ninh ngừng lại ở thang lầu, quay đầu nhìn anh, sau một lúc lâu mới nói:

_ Tôi sẽ lo lắng.

Cho nên ý tứ nói đúng là, nếu anh không làm ra, liền ngay cả lo lắng đều miễn? Nhìn cô xoay người lên lầu, anh đưa tay làm bù nhù đám tóc vàng, thở dài.

_ Mỳ Ý? Hiện tại muốn đi đâu tìm mỳ Ý?

Anh ngắm ngắm tiệm cà phê Bạch Vân, rồi mới nhíu mày thở dài. Không được, nếu sáng sớm bốn năm giờ, anh chạy đi tìm Khấu ca, thì chắc canh chưa kịp mở miệng đã bị đá ra cửa.

_ Có lẽ anh sẽ tự làm?

Dù sao tài liệu trong cửa hàng đều có, tối hôm qua anh có nhìn đến Khấu ca làm. Chắc là sẽ không khó? Anh xem Khấu ca cùng phụ bếp làm đều rất thoải mái, hai ba phút là có ngay một dĩa, loại này này nọ sẽ không khó đâu? Bất quá chính là mỳ Ý thôi, cho vào nước nấu, vớt lên, thêm chút phô mai, bơ, hương liệu, thịt hun khói, đem cho vào lò nướng. Thế là xong. Đơn giản thế mà, làm khó được anh mới là lạ. Giương mắt nhìn ngọn đèn ở lầu hai, khóe miệng Hawke nhếch lên, quyết định tự làm mỳ Ý.

Nghe được tiếng đập cửa, ngồi ở máy tính tiền công tác, Âu Dương Ninh Ninh quay đầu lại liền thấy anh chàng tóc vàng đứng ở ngoài cửa phòng ngủ, không khỏi nhíu mày.

_ Cửa không khóa…

Anh dày mặt mỉm cười.

_ Cho nên tôi tự vào.

Vô nghĩa, cửa bị anh đá văng làm gì mà khóa được nữa. Cô nheo mắt nhìn anh, rồi mới phát hiện trên tay anh đang cầm một dĩa, mùi thơm như là đồ ăn.

_ Đó là cái gì?

_ Mỳ Ý.

Anh bước tới, cho cô xem. Nhìn dĩa đồ ăn lộn xộn vàng nhạt trên tay anh, cô nhịn không được lặp lại lời anh

_ Mỳ Ý?

_ Đúng, mỳ Ý!

Anh đem để bên bàn máy tính của cô.

_ Vừa nướng xong.

Nói thật, cô không dự đoán được anh thật sự làm ra… mỳ Ý. Tuy rằng thoạt nhìn thật sự không quá giống, bất quá ngửi mùi cũng có năm phần giống. Liếc mắt một cái, Ninh Ninh buông bút, cầm dĩa thức ăn trên bàn. Đúng là mỳ sợi, nó thoạt nhìn có điểm giống, nghe mùi càng giống, lại có thêm mùi bơ. Cô thật sự rất đói bụng, không ăn gì từ buổi chiều ngày hôm qua, cô nghĩ gần mười hai giờ chưa có gì trong bụng. Thoáng chần chờ một chút, cô nĩa lấy mỳ Ý, đưa vào miệng.

_ Thế nào?

Anh chờ mong hỏi. Ninh Ninh ăn vài nĩa, chậm rãi đem mỳ sợi nuốt vào bụng, mặt không chút thay đổi nhìn anh, mở miệng nói

_ Khó ăn.

_ Sao?

Anh ngây ngốc nhìn cô tiếp tục ăn, không khỏi vẻ mặt mờ mịt.

_ Thật sao?

_ Đúng, rất khó ăn.

Cô lạnh lùng lặp lại, vẫn đem mỳ sợi đưa vào miệng.

_ Kia……cô vì sao còn vẫn ăn?

Hawke thật sự không hiểu lắm.

_ Anh ăn thử không?

_ Ách!

Ninh Ninh lấy một nĩa mỳ đưa đến trước mặt Hawke.

_ Nha!

Hawke nhìn mỳ sợi đưa đến trước mắt, lại nhìn cô gái không chút biểu tình rồi mới hé miệng, ăn mỳ sợi — Trong nháy mắt, anh thiếu chút nữa tất cả mỳ sợi phun ra.

_ Oh my God!

Anh trừng cô, đại khái nhịn ba giây, cuối cùng vẫn là nhịn được chạy vào nhà vệ sinh đem cái thứ mềm không ra mềm cứng không ra cứng, hương vị ghê tởm, kỳ quái cấp tốc phun ra.

_ Anh thật sự không phải là đầu bếp.

Cô đứng ở cửa phòng tắm, dùng tay phải cầm nĩa, tay trái tuy rằng bị bó bột, cổ tay vẫn còn có thể cầm dĩa thức ăn, vừa ăn vừa phê bình.

_ Mỳ sợi có chút cứng như sợi dây thun, có chút mềm mại như phao cứu sinh, bơ bỏ quá nhiều, muối cũng thêm nhiều lắm, còn có, thịt hun khói nướng quá cháy…

Anh quay đầu, thấy cô vẫn còn ăn, không khỏi ngạc nhiên mở miệng:

_ Cô sao vẫn còn ăn?

_ Tôi rất đói bụng.

Cô tựa vào khung cửa, mặt không chút thay đổi nói. Hawke nghe vậy cũng ngậm miệng, nửa ngày nói không ra lời.

_ Ăn xong rồi.

Cô mắt cũng không chớp nói, đem dĩa trả lại cho anh, rồi mới xoay người trở lại máy tính tiền ngồi xuống, cũng không quay đầu

_ Đi ra ngoài nhớ đóng cửa.

_ Cửa hỏng rồi.

Nhìn dĩa mỳ trống không trên tay, anh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mờ mịt mở miệng nhắc nhở cô.

_ Tôi biết nó hỏng rồi, tôi không muốn anhi khóa cửa, chỉ cần đóng lại là tốt rồi.

Cô cầm lấy bút vẽ bản đồ, một lần nữa mở hồ sơ, tiếp tục làm công việc còn dang dở. Có chút mê hoặc ngồi nhìn máy tính tiền, lại liếc anh một cái rồi lại chuyên nhìn vào máy tính. Hawke hơn nữa ngày đều không thể phản ứng, chỉ có thể đứng ngây ngốc. Không biết qua bao lâu, anh mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt buồn bực bưng dĩa xuống dưới lầu.

Thêm Bình Luận