_ Âu Dương tiểu thư, cô có sao không?
Tên kia viên cảnh bước tới. Cô liền nghiêm mặt khi Lâm cảnh quan tiến lại, đột nhiên trở nên có chút câu nệ nói:
_ Không sao!
_ Tôi ở dưới lầu nhìn thấy cửa sổ nhà cô bị phá, người này là ai? Anh quấy rầy cô sao?
Lâm cảnh quan nhìn cô hỏi. Hawke nhướng mày, không vội giải thích, chờ xem cô gái này trả lời như thế nào. Cô liếc anh một cái.
_ Không có, chính là hiểu lầm.
_ Hiểu lầm?
Lâm cảnh quan nhăn mặt, quay đầu nhìn xem cánh cửa bị phá, lại nhìn cô một cái, hoài nghi hỏi
_ Cô chắc chắn?
_ Ừm.
Cô gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ giải thích
_ Anh là em trai của Khấu ca, tôi vừa không cẩn thận đánh vỡ cửa sổ, anh ở dưới lầu nghe được, nghĩ có chuyện gì, cho nên đi lên nhìn xem.
_ Em trai Khấu Thiên Ngang?
Lâm cảnh quan nghe vậy sửng sốt, người này là người ngoại quốc? Làm sao có thể là em trai Khấu Thiên Ngang?
_ Xin chào!
Hawke nhếch khóe miệng, quay đầu chào hỏi tên kia viên cảnh.
_ Tôi là Hawke.
_ Chứng minh của anh đâu?
_ Ở dưới lầu.
Hawke cười cười, bất đắc dĩ nói
_ Tôi không kịp có thời gian lấy.
_ Dưới lầu?
Cô gái ngồi ở trên sô pha mở miệng bổ sung
_ Anh ấy nói anh ấy ngủ dưới lầu.
Lâm cảnh quan nhìn xem Hawke, nhìn nhìn lại cô, mới nói:
_ Tốt lắm, chúng tôi xuống dưới lầu nhìn xem.
_ Chân tôi bị thương.
Cô chỉ chỉ chân chính mình, mặt không chút thay đổi nói. Lâm cảnh quan không nói thêm gì, chỉ nói.
_ Đi, đi xuống.
Hawke âm thầm thở dài, bất đắc dĩ xoay người, đi xuống lầu. Trở lại tiệm cà phê, Hawke thẳng đi đến kho hàng, xuất ra chứng minh cho anh xem. Lâm cảnh quan mở ra xem xem, đối chiếu anh cùng ảnh chụp trong chứng minh, rồi mới đi đến quầy bar cầm lấy điện thoại, liên lạc Bạch Vân, xác định thật sự là em trai Khấu Thiên Ngang, mới đem chứng minh trả lại cho anh.
_ Thật có lỗi, anh sao không giống với anh trai mình?
_ Cha tôi kết hôn quá nhiều lần.
Hawke cất chứng minh, tiễn anh ra cửa, nhịn không được mở miệng hỏi:
_ Anh có biết bệnh viện gần nhất ở đây không?
Lâm cảnh quan mặt nhăn nhíu mày.
_ Làm sao vậy, anh có gì sao?
_ Không phải.
Anh ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai bị phá.
_ Tôi nghĩ cô cần đến bệnh viện.
_ À, chân của cô!
Lâm cảnh quan hiểu ý
_ Phía trước hai trăm mét quẹo phải.
Chợt nghe được cửa truyền đến tiếng vang, cô vội vàng ngẩng đầu, rồi mới nhíu mày.
_ Anh lên đây làm gì?
_ Mang cô đi bệnh viện.
Mỉm cười, hướng cô đi đến.
_ Không cần.
Cô lạnh lùng, đem tay áo vừa mới xắn lên nhanh chóng kéo xuống. Hawke sớm nhìn đến cánh tay sưng đỏ của cô, ngượng cười, sắc mặt trắng bệch. Trời ơi, anh hy vọng tay cô không bị anh đá gãy!
_ Tay cô bị gãy?
_ Không có.
Cô vẻ mặt hờ hững. Anh liền ngồi xổm trước sô pha, tay nắm lấy tay cô, cô vội né, nhưng lại bị thương không thể né tránh, bị anh nắm lấy, nhưng lần anh vô cùng nhẹ nhàng, nắm lấy cổ tay cô, làm cho cô không thể rút lại, rồi mới xắn tay áo của cô lên, rủa một tiếng
_ Shit! Tay cô bị gãy rồi!
Cô nhếch môi, không rên một tiếng.
_ Tôi đời này không đánh con gái.
_ Chẳng phải đã làm rồi sao?.
Cô châm chọc nói. Anh trừng cô, thật không dám tin cô gái này biết rõ tay mình gãy, còn kiên trì không tới bệnh viện. Nhịn xuống để không mắng cô, anh ôm lấy cô đi ra ngoài.
_ Này! Anh làm cái gì vậy?
Cô đanh mặt, kháng nghị kêu một tiếng.
_ Hawke, tôi gọi là Hawke.
Anh ngoài cười nhưng trong không cười lặp lại tên mình, ôm cô xuống lầu, khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt.
_ Cô muốn la thế nào cũng được, nhưng cô nhất định phải tới bệnh viện.
Cô im lặng, bởi sớm vì đau hành hạ mà mồ hôi lạnh chảy ròng.
_ Đáng chết, phải tới bệnh viện!
Xuống tới cầu thang, cô ngắm người đàn ông ngoại quốc trước mặt, mắt xanh, tóc vàng rồi mới nhìn đường cái vắng tênh.
_ Anh tính ôm tôi đi đến bệnh viện?
Xem trên người anh toàn trang phục hàng hiệu, cô mở miệng, tuy rằng thể trạng anh thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nhưng cô cũng không cho rằng anh có thể ẳm cô đi đến bệnh viện. Đêm đã khuya, trên đường không có lấy một bóng xe.
_ Xem ra đây là phương pháp duy nhất.
Hawke thầm than, cười cười tự giễu, bước đi về phía trước.
_ Anh tốt nhất đừng đem tôi bỏ giữa đường.
Cô không tín nhiệm cảnh cáo anh. Anh nghe vậy nhếch miệng cười.
_ Tôi sẽ không!
Cô hừ một tiếng, không đáp lời. Anh nhìn cô một cái, nhịn không được hỏi
_ Cô lúc nãy vì sao không nói lời nói thật?
_ Nói thật? Nói cái gì thật? Nói anh không phân biệt được tiếng phát ra từ TV, nghe được thét chói tai nghĩ đến trên lầu đã xảy ra án mạng, cho nên phá hư cửa của tôi, xông tới đem tôi đá bay sao
Cô hừ một tiếng.
_ Anh cho là loại sự tình này ai sẽ tin?
_ Ách…… Cũng là……
Anh xấu hổ cười cười, tiếp tục đi phía trước đi, Bỗng một hưng thơm không biết mùi hoa nào theo gió mà đến. Anh đi về phía trước, mùi kia càng đậm, qua ngã tư đường khi, anh thấy được kia mấy đóa ở dưới ánh trăng nở rộ. Cành lá vương quá đầu tường, phát ra nồng đậm mùi.
_ Đó là cái gì hoa?
Anh tò mò mở miệng. Nghe được câu hỏi của anh, cô giương mắt nhìn đóa thuần trắng nở rộ kia
_ Hoa quỳnh.
_ Hoa quỳnh?
Anh sửng sốt,
_ Phù dung sớm nở tối tàn hoa quỳnh?
Anh đang nói thành ngữ sao? Cô nhíu mày, không trả lời, chỉ nhắc nhở anh
_ Đèn xanh.
_ Tôi chưa thấy qua loại này hoa
Anh nói, hai mắt nhìn chăm chú.
_ Này! Mau qua đường!
Cô không kiên nhẫn lấy tay khuỷu tay thúc vào ngực anh.
_ Tên của tôi không là Này, tên tôilà Hawke.
Anh cười quay đầu, nghe lời bước về phía trước, vẫn nhịn không được hỏi
_ Loại này hoa thật là chỉ nở một đêm sao?
_ Không biết.
_ Cô tên là gì?
Anh đột nhiên nói sang chuyện khác, làm cho cô một lần nữa cứng họng.
_ Âu Dương?
Anh nhớ rõ hình như là tên này, anh vừa nghe được tên kia viên cảnh kêu cô như vậy. Cô mày lại nhíu lại
_ Đó là họ.
_ Tên đâu?
Trầm mặc một hồi lâu, cô mới mở miệng
_ Ninh Ninh, Ninh của yên tĩnh.
_ Cho nên tên đầy đủ là Âu Dương Ninh Ninh?
Cô không để ý anh, chỉ nói
_ Phía trước quẹo phải
_ Ninh Ninh Âu Dương?
Thấy cô không trả lời, anh cố ý nhíu mày hỏi lại. Đang đau vì tay bị thương, Âu Dương Ninh Ninh căn bản không trả lời vấn đề của anh, mặt không chút thay đổi nhìn phòng cấp cứu phía trước. Anh chợt phát hiện trên trán cô chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tựa hồ càng thêm tái nhợt. Phát hiện tay cô khả năng so với tưởng tượng còn đau đớn hơn, Hawke bước nhanh hơn.
_ Thật có lỗi, cố chịu một chút, sắp đến bệnh viện rồi!
Cô liếc mắt một cái, không nói thêm gì. Đến bệnh viện, vào phòng cấp cứu, cô vẫn không mở miệng, để mặc anh theo y tá ẳm cô đến giường bệnh, rồi mới đi đăng ký. Lí lịch của cô anh một chút cũng không biết, cho nên lại cùng y tá đi rồi trở về. Âu Dương Ninh Ninh lấy ra chứng minh đưa cho y tá. Không biết bao nhiêu lâu, bác sĩ đến, xử lý xong chân của cô rồi lại xem xét cánh tay của cô. Khuỷu tay cùng các đốt ngón tay bị trật. Cũng cũng không có gãy xương, bác sĩ nhanh chóng bẻ lại, cô đau đến nhíu mày. Hawke ở một bên chăm chú ngắm nhìn, ra điều áy náy. Bác sĩ đặt tay cô vào băng đeo.