Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chính sự ngây ngô đến đáng yêu, dễ thương nhưng lại rất dịu dàng của cặp đôi trong truyện Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường đã tạo nên thành công nhất định cho tác giả Hắc Khiết Minh. …
Xem Thêm

_ Không!

Anh bị nhốt trong ác mộng, run rẩy.

_ Hawke, tỉnh lại!

Cô vỗ nhẹ mặt anh.

_ Vì…… Cái gì…… Vì sao?

Anh đột nhiên trở nên hung ác, bắt lấy tay cô, đỏ mặt tía tai gào lên. Ninh Ninh hoảng sợ, nhưng anh vẫn không tỉnh, cả người kịch liệt run lên, bờ môi thoát ra những tiếng nói tuyệt vọng.

_ Vì cái gì…… Nếu không cần tôi…… Vì sao lại sinh ra tôi?

Cô muốn lùi lại, anh lại nhanh tay bắt cô lại tiếp tục rống lên

_ Tránh ra! Buông ! Đừng động vào tôi! Dù sao tôi là dư thừa! Tôi sẽ không cám ơn các người đâu!

Không có biện pháp, anh không chịu buông tay, lại sợ anh nói ra càng nhiều làm cho cô sẽ nhịn không được suy nghĩ tùm lum, cô liền tát anh một cái. Hawke bị đánh đầu nghiêng hẳn sang một bên nhưng lúc này anh đã mở mắt, hai mắt xanh lam, trống rỗng mà mờ mịt.

_ Tỉnh rồi sao?

_ Chuyện gì?

_ Anh gặp ác mộng.

Anh im lặng nhìn cô, không nói một lời. Đáng chết, không phải bị cô đánh hóa ngu rồi chứ? Ninh Ninh chau mày, hỏi lại.

_ Anh biết tôi là ai không?

Anh có chút chần chờ vươn tay, chạm vào của mặt cô. Cô muốn lùi lại nhưng vẻ mặt của anh lại khiến cô không thể làm được.

_ Ninh Ninh?

_ Ừ!

Khóe môi anh khẽ cong lên.

_ Cô rất giống thiên thần.

_ Sao?

Cô hoài nghi đầu anh có vấn đề. Cô vừa tát anh một cái, anh lại bảo cô giống thiên thần.Anh cười khẽ ra tiếng, tiếng cười lại vẫn như cũ khàn khàn.

_ Nếu anh tỉnh rồi buông tay ra đi!

Cô mở miệng nhắc nhở. Anh không có trả lời, cũng không có buông tay.

_ Hawke?

Anh biết mình phải buông cô ra, nhưng anh không làm được. Vẻ mặt của anh lại khiến cô nghĩ mình đang nhẫn tâm vứt bỏ anh. Ninh Ninh cổ họng căng thẳng, trong đầu một tiếng thét lên bảo cô đừng động vào chuyện người khác nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của anh cô lại không kiềm được lòng. Anh dùng đôi mắt nhìn sâu vào cô, tội nghiệp ,lấp lánh nước. Đáng chết! Cô không thích thứ cưng làm nũng! Anh cũng không phải là thú cưng anh thậm chí cao cô một cái đầu, nhưng vẻ mặt hiện tại của anh, rõ ràng giống như là thứ cưng bị cô đạp vào mông một cái.

Quên đi! Đáng giận, cô sau này nhất định sẽ hối hận. Ninh Ninh thở dài bảo anh.

_ Nằm nhích qua một chút.

Anh nằm xích ra. Ninh Ninh ở anh bên người nằm xuống, anh thuận thế đem cô ôm vào lòng.

_ Này!

Cô phát ra kháng nghị, giương mắt ninh mi.

_ Làm ơn!

Anh thấp giọng mở miệng thỉnh cầu. Cô nhếch môi một lúc lâu, mới nói.

_ Anh dám làm gì xằng bậy, tôi sẽ thiến anh!

_ Không thành vấn đề!

Hawke đem mặt chôn ở gáy cô, cười. Cảm giác được đầu vai ẩm ướt, Ninh Ninh biết rõ mình sẽ hối hận nhưng vẫn không có cách nào đẩy anh ra. Cô không một tiếng an ủi, làm cho cổ họng anh cứng ngắt, sau một lúc lâu mới có biện pháp mở miệng.

_ Cám ơn!

Cô trầm mặc một hồi lâu, mới nói.

_ Không có gì!

Đồng hồ trên bàn phát ra tiếng kêu nho nhỏ. Anh nhìn nó, không dám một lần nữa đi vào giấc ngủ, chỉ có thể bắt buộc chính mình phải thức. Vẫn nghĩ là anh đã sớm quên đi đoạn trí nhớ kia, không ngờ chúng nó lại xông ra. Có lẽ anh không nên quá mức kinh ngạc, dù sao nếu anh dám thừa nhận, chúng nó cho tới bây giờ vẫn không rời đi, chúng nó thủy chung đều ở nơi này, dây dưa anh, như vết sẹo ghê tởm trên người anh.

_ Bà ấy không cần đứa nhỏ…… Bà ấy không cần ngươi…… Bà ấy căn bản không cần ngươi……

Lời nói mỉa mai lượn lờ quanh tai, anh cố bắt chúng bay biến. Ninh Ninh phát ra tiếng rên khẽ, anh nghe thấy liền trợn mắt, phát hiện mình đã siết chặt lấy cô, anh thả lỏng lực đạo, đôi mày thanh tú của cô mới bắt đầu giãn ra. Nhìn cô ngủ say, anh biết mình thiếu cô một cái nhân tình, anh hiểu được yêu cầu của anh thực quá đáng nhưng là cô thậm chí không hỏi nguyên nhân, lại đồng ý cho anh ôm lấy. Cô gái này tuy ăn nói chua ngoa nhưng lòng lại trắng như đậu hũ. Hô hấp của cô đều đều, đầu gối lên cánh tay anh, anh biết sáng mai tay hẳn sẽ cứng đờ nhưng vẫn không muốn buông ra. Ngửi thấy trên người cô mùi xà phòng thơm ngát, anh chậm rãi trầm tĩnh lại. Cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Lưu Manh chui qua khe hở của cửa phòng, nhảy lên giường, tiến lại phía hai người. Há miệng ngáp một cái, nằm dài trên giường rồi mới cùng chủ nhân cuộn tròn mình lại tiến vào mộng đẹp.

Tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú đang ngủ đập vào mắt, Ninh Ninh trừng mắt nhìn, rồi mới nhớ tới chuyện đã xảy ra. Cô không thích đối với tình cảnh của người đàn ông này cảm thấy đau lòng, ý nghĩ kia thật sự rất phiền toái. Cô thích cuộc sống hiện tại, mỗi ngày ở nhà vẽ tranh minh hoạ kiếm tiền, đói bụng đi mua đồ ăn, mệt mỏi liền lên giường ngủ, một tháng chỉ cần đi ra ngoài vài lần đến siêu thị mua nhu yếu phẩm, trừ phi có chuyện gì xảy ra, hoạt động của cô thậm chí không vượt qua con số năm.

Cô thích cuộc sống đơn giản như vậy, cô không muốn có điều gì thay đổi, nuôi một con mèo đã là cực hạn đối với cô. Một người đàn ông? Không, cô tuyệt đối không cần. Ánh mặt trời chiếu qua khe cửa, dừng ở gương mặt anh tuấn cùng mái tóc vàng ánh. Người đàn ông này thật sự tuấn mỹ làm cho người ta ghen tị. Anh nói cô giống thiên thần, nếu thực sự thiên thần, cô thấy anh còn giống hơn, tóc vàng mắt xanh, chỉ không có cánh mà thôi. Đôi cánh máu trắng, còn rớt xuống vài sợi mềm mại. Hình ảnh sống động hiện lên trong mắt, cô tưởng tượng trên người anh có đôi cánh lớn máu trắng, trên tay còn cầm thức ăn ngon vừa đi vừa ăn, nhịn không được cười lên một tiếng.

_ Tôi phải trả bao nhiêu tiền mới mua được suy nghĩ của cô lúc này!

Nghe được tiếng anh khàn khàn, mới phát hiện đôi mắt xanh lam của anh không biết khi nào đã mở, cô ngẩn ra, che dấu ngượng ngùng nói.

_ Bao nhiêu cũng không đủ.

Anh mỉm cười.

_ Bao nhiêu sẽ đủ?

_ Một ngày.

Anh sửng sốt. Cô mới nói ra đã thấy hối hận nhưng không thể thu hồi, đành phải tiếp tục nói.

_ Theo giúp tôi một ngày.

Anh chỉ ngây ngốc nhìn cô.

_ Thế nào? Không muốn biết sao?

Cô đi ngồi dậy, hờ hững nói.

_ Không trả nổi sao?

_ Đợi chút!

Anh lấy tay kéo cô lại.

_ Tôi sẽ trả!

Cô âm thầm thở dài, mở miệng nói

_ Vậy buông tay, đi rửa mặt đánh răng nhanh đi, hôm nay đã qua một nửa.

Không biết vì sao anh buông tay ra, lại nhìn cô ngây ngô cười đứng lên.

_ Đồ ngốc!

Cô trừng mắt liếc anh một cái.

_ Đáng giận.

Thầm mắng một câu, cô xoay người, vội vàng vào trong phòng phòng tắm rửa mặt. Không bao lâu sau cô nghe được phòng tắm trong phòng khách cũng truyền đến tiếng nước.

_ Đây là đâu?

_ Vườn bách thú.

_ Đây là đâu?

_ Viện bảo tàng.

_ Còn đây?

_ Chợ đêm.

Dù sao tiệm Bạch Vân cũng nghỉ ba ngày, cô đi ra mua đồ ăn nên thuận tiện dẫn anh đi xung quanh, dù sao cô cũng đã lâu không có đi dạo phố. Cô chính là tộ nghiệp anh mà thôi. Đương nhiên chính là bởi vì như thế, tuyệt đối không có nguyên nhân khác!

_ Ông chủ thêm một chén.

Ngồi ở quán ăn vặt chợ đêm, Hawke giơ tay gọi lớn ông chủ. Ninh Ninh nhìn năm chén trên bàn, không hiểu vì sao anh lại có thể ăn hết. Đặc biệt anh vừa mới ăn hai chén sườn chua ngọt, một giỏ bánh ba, ba xâu cá viên, hai xâu đậu hũ,…

_ Món này ngon lắm, cô không ăn tiếp sao?

Anh nhìn cô, vẻ mặt hưng phấn.

_ Ừ! Tôi ăn không nổi, anh ăn đi!

Thêm Bình Luận