Tư Kim Nguyên thiếu chút nữa lại bị quản gia Tôn chọc tức, nâng mắt nhìn lướt qua quản gia Tôn, chỉ thấy ông vẫn cúi đầu như trước, bộ dáng kính cẩn nhún nhường, nhưng ý tứ trong ngoài lời nói lại khiến anh tức muốn thổ huyết.
Trong lòng Tư Kim Nguyên thầm mắng vài câu, không hổ cùng một ruột với người cháu trai kia, ai ai cũng khiến người khác buồn nôn như vậy.
“Quản gia Tôn, lâu như vậy tôi chưa đến đây chuyến nào, không dễ gì mới đến được một chuyến, ông lại nói sai nhiều lần như vậy, chẳng lẽ do tuổi tác đã cao? Chuyện lớn nhỏ trong nhà cũ này cũng không ít, nếu như quản gia Tôn tuổi đã cao, không chống đỡ được nữa thì phải lên tiếng, đừng để thân thể suy sụp, không quản lý được tốt nhà cũ.”
Tư Kim Nguyên đây là muốn đuổi ông đi sao? Quản gia Tôn cười lạnh, trên mặt vẫn như cũ không thay đổi: “Nhị Gia nói phải, làm người cũng phải già đi, tôi luôn bảo với thiếu gia để thiếu gia tìm một người quản gia trẻ tuổi, nhưng thiếu gia lại niệm tình tôi đi theo lão gia lâu như vậy, tôi cũng không muốn phụ lòng tín nhiệm này của thiếu gia.”
Câu này của quản gia Tôn thành công khiến cho sắc mặt Tư Kim Nguyên trở nên cực kỳ khó coi, quản gia Tôn đầu tiên nhắc đến làm người rồi sẽ già đi, phản ánh nhị thiếu đã có tuổi rồi còn muốn tranh chức vị với Tư An Húc; điều thứ hai lại nhắc đến sự qua đời của ông cụ, nói rõ Tư An Húc trọng tình nghĩa, cũng thấy được ông cụ phân phó muốn để ông ở đây an hưởng tuổi già.
Nói ra hai điều này, nếu Tư Kim Nguyên vẫn cố chấp không buông thì thật sự là cố tình đến để gây khó dễ.
Không chiếm được tiện nghi của Tư An Húc, đến ngay cả quản gia Tôn cũng không chiếm được, trong lòng Tư Kim Nguyên bỗng chốc liền buồn bực.
“Sao vậy, chẳng lẽ thiếu gia nhà các người còn nói ngay cả tiểu thiếu gia cũng không cho trưởng bối như ta được gặp hay sao?”
Tư Kim Nguyên từ đầu đến cuối đều tìm lỗi sai của quản gia Tôn, nửa câu cũng không nhắc đến việc anh đến tìm Tư Nhất Nặc, hiện giờ lại bất ngờ nói ra một câu như vậy, quản gia Tôn tất nhiên biết được trong lòng anh ta không dễ chịu.
Tư Kim Nguyên không thoải mái, quản gia Tôn liền dễ chịu, điều này khiến Tư Kim Nguyên đến tìm được cảm giác thoải mái, không chừng về sau ông ta đến, sắc mặt thiếu gia không cần tức đen mặt nữa rồi.
“Điều này Nhị Gia hiểu nhầm thiếu gia rồi, sao thiếu gia có thể phân phó như vậy được, chỉ là tiểu thiếu gia tuổi còn nhỏ, một ngày ngủ rất nhiều, lúc ngài vừa mới đến cậu bé vẫn còn đang ngủ, bây giờ để tôi đi xem nếu như tỉnh rồi thì sẽ để người ôm đến cho ngài nhìn.”
Quản gia Tôn nói xong, không đợi Tư Kim Nguyên trả lời ngay lập tức vội vàng rời đi, trực tiếp đi lên tầng hai, từ tầng hai đi xuống sân sau, thật lâu sau đợi đến lúc Tư Kim Nguyên có chút không kiên nhẫn nữa, ông mới dẫn theo bà Trương đang ôm lấy Tư Nhất Nặc chậm rãi xuất hiện.
Nhìn thấy khuôn mặt đen như mực của Tư Kim Nguyên, bà Trương dừng bước, có chút sợ hãi, nhưng trong lòng quản gia Tôn lại cười phá lên.
Giành đi trước một bước đến trước mặt Tư Kim Nguyên mở miệng: “Để Nhị Gia ngài đợi lâu rồi, tiểu thiếu gia vừa mới tỉnh dậy, lại vừa đi đại tiện, sợ làm bẩn Nhị Gia, dọn dẹp một chút rồi mới qua đây, nên thời gian có chút chậm trễ.”
Quản gia Tôn nói như vậy, Tư Kim Nguyên cũng không thể lại đi so đo được, nếu như truyền ra ngoài Tư Kim Nguyên ông đi so đo với một đứa trẻ chưa đầy một tuổi, vậy mặt mũi ông còn để đi đâu được.
Nhìn thấy sắc mặt Tư Kim Nguyên dịu đi, bà Trương mới thấp thỏm ôm Tư Nhất Nặc đến chỗ Tư Kim Nguyên.
“Tiểu thiếu gia, đây là nhị gia, nhị gia đến thăm cậu này.”
Bà Trương vừa nói vừa đem đứa bé đến trước mặt Tư Kim Nguyên, Tư Kim Nguyên áp xuống tính nóng nảy trong lòng, trên mặt vẫn có chút không kiên nhẫn, liếc nhìn đứa bé trong lòng bà Trương, thần sắc của ông ngay lập tức thay đổi.