Tư Kim Nguyên đến cửa, quản gia Tôn đang trêu đùa cùng Tư Nhất Nặc thì nhận được tin tức, ngay lập tức vội vàng từ chạy về sân sau.
Tư Nhất Nặc đã được hơn năm tháng rồi, lớn lên tốt hơn so với lúc đầu nhiều, lúc đầu Tư An Húc còn chê Tư Nhất Nặc xấu, nhưng sau khi lớn lên thì mỗi ngày Tư An Húc trở về cũng phải ôm Tư Nhất Nặc rồi mới chịu đi.
Không biết có phải do quan hệ huyết thống hay không mà lại kỳ diệu như vậy, Tư Nhất Nặc mỗi lần nhìn thấy Tư An Húc đều bắt anh ôm bằng được, nếu như Tư An Húc chỉ lạnh nhạt nhìn cậu một lần liền rời đi, cậu sẽ ngay lập tức oa oa khóc to lên, khóc đến mức mà quản gia Tôn và bà Trương đều cảm thấy đau lòng, cứng rắn như Tư An Húc cũng phải nhanh chóng ôm lấy cậu.
Vì vậy để tránh cho lỗ tai của bản thân bị tàn phá, Tư An Húc đã hình thành thói quen mỗi ngày về nhà đều phải ôm lấy Tư Nhất Nặc, mà mỗi lần Tư Nhất Nặc ở trong lòng Tư An Húc đều cười rất vui sướиɠ.
Bây giờ, ngoài bà Trương ở bên cạnh chăm sóc Tư Nhất Nặc ra, từ sáng đến tối đều có thể ở cùng Tư Nhất Nặc chính là quản gia Tôn, chỉ cần có thời gian rảnh, đều sẽ chạy đi nô đùa cùng Tư Nhất Nặc, ông nhìn thế nào cũng thấy Tư Nhất Nặc lớn lên giống với Tư An Húc hồi còn nhỏ, điều duy nhất không giống nhau là từ nhỏ Tư An Húc thờ ơ lạnh lùng , mà Tư Nhất Nặc lại cực kỳ dễ thương, khiến cho người khác vừa nhìn liền cảm thấy mềm lòng.
Vừa mới dành ra được chút thời gian rảnh đi chọc cười cậu chủ nhỏ của mình, đột nhiên người hầu đến nói Tư Kim Nguyên sẽ đến đây, quản gia Tôn thu lại biểu cảm của mình, ngay lập tức lo lắng không yên nhanh chóng ra cửa tiếp đón Tư Kim Nguyên.
“Nhị Gia, sao đột nhiên ngài lại đến đây, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?”
Giờ này, Tư An Húc vẫn đang ở công ty, Tư Kim Nguyên lại đột nhiên xuất hiện ở đây, có thể nói là khiến người khác bất ngờ.
Vừa nghe thấy lời của quản gia Tôn, bước chân Tư Kim Nguyên đi vào trong dừng lại, trên mặt rất nhanh hiện ra một vẻ mặt không rõ ràng, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Câu này của quản gia Tôn là thấy tôi về nhà cũ cũng cần phải báo trước sao?”
Tư Kim Nguyên vừa nói xong câu này, sắc mặt quản gia Tôn lập tức trở nên cứng nhắc, dừng theo bước chân của Tư Kim Nguyên hơi khom lưng, cực kỳ cung kính nói: “Câu này của Nhị Gia nặng lời rồi, Nhị Gia về nhà cần gì phải báo cáo với một người hầu như tôi, chỉ là bây giờ không phải là thời gian làm việc hay sao? Nhị Gia từ trước đến nay đều tận tụy với công việc, giờ này qua đây ắt hẳn là có chuyện vô cùng quan trọng mới có thể khiến Nhị Gia tạm dừng công việc mà vội vàng đến đây.”
Thái độ của quản gia Tôn dường như rất kính trọng, mỗi tiếng nói cử động đều giống như đang tâng bốc Tư Kim Nguyên, nhưng Tư Kim Nguyên nghe thêm một câu sắc mặt liền trầm xuống một phần, một lúc sau hừ lạnh một tiếng, khoát tay áo rồi trực tiếp bước vào cửa lớn biệt thự.
Quản gia Tôn theo sau Tư Kim Nguyên, hơi cúi đầu tỏ vẻ cung kính, nhưng khoảnh khắc cúi đầu đáy mắt ẩn chứa sự giễu cợt sâu sắc!
Về nhà?
Mặc dù nói nhà cũ Tư gia quả thực là nhà của Tư Kim Nguyên, nhưng cho tới nay luôn có một quy tắc ngầm, đó là nhà cũ từ trước đến nay đều là nơi ở của người thừa kế, bởi vì đây không chỉ là nơi ở của một gia đình mà còn là nơi tượng trưng cho thân phận!
Quản gia Tôn không tin điều này Tư Kim Nguyên không biết, nếu như thật sự không biết, thì sẽ không để Tư An Húc nhậm chức lâu như vậy, dường như chưa từng bước vào nơi này.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện, còn giống với dáng vẻ như về nhà, chẳng lẽ anh ta thật sự nghĩ rằng mình có thể thay thế thiếu gia sao?