Hai tên đàn ông nhìn thấy Tần Minh Nguyệt vội vàng lao lên lầu thì liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười đạt được mục đích rồi đi thẳng về.
Tên đàn ông đưa Tần Minh Nguyệt tới ước lượng độ dày của xấp tiền trong tay, cười haha: "Lần này chúng ta thật sự gặp được một con ngốc rồi. Những lời như vậy mà cũng tin, chỗ tiền này không ít, nếu lại đến thêm vài người như thế thì chúng ta không cần phải lo chuyện ăn uống nữa rồi.”
Tên đàn ông còn lại quay đầu nhìn lại thì phát hiện Tần Minh Nguyệt đã lên đến tầng ba, hắn ta cười chế nhạo: "Con ngốc này, người ta ở tầng sáu không phải thật sự cũng có một đứa trẻ sao? Dùng một bức ảnh siêu âm bốn chiều để tìm con trai, thật sự là ý nghĩ hão huyền, lát nữa không bị người ta đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra mới là lạ."
"Còn không phải à, bắt cóc trẻ con mà còn tìm đến tận cửa. Đây không phải là sắp bị người ta đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra hay sao."
"Nhưng người phụ nữ này trông xấu ma chê quỷ hờn như vậy mà ra tay lại khá hào phóng, mang theo bên người đến cả hai ba vạn tiền mặt, chậc, chậc, chậc, nếu không phải cô ta còn có chút thông minh thì vừa nãy thật sự muốn bảo cô ta đến ngân hàng rút thêm ít tiền."
Hai người đàn ông, anh một câu tôi một câu nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý tới trước mặt bọn chúng không biết từ chỗ nào xuất hiện hai người mặc quần áo đen.
"Tục ngữ có câu không lừa dối người già và trẻ nhỏ, hai người thậm chí đến tiền của phụ nữ mà cũng lùa, khiến đàn ông thật mất mặt."
Một giọng nói chợt vang lên, tên đàn ông đang cầm tiền ý thức được nhanh chóng nhét tiền vào túi, vừa nhìn về phía trước thì đã thấy hai người đàn ông đang chặn trước mặt hai người bọn chúng.
"Chúng mày là ai? Nếu biết điều thì nhanh chóng cút đi. Chuyện của ông đây không đến lượt chúng mày quản. Có tin ông đây sẽ gϊếŧ chúng mày hay không."
Tên đàn ông lừa tiền vốn là một tên lưu manh đường phố, lúc này
nhìn thấy hai người đàn ông trước mặt có vẻ mặt nghiêm túc thì lập tức lộ ra vẻ hung ác, cố gắng xua đuổi bọn họ đi.
"Tôi muốn xem anh rốt cuộc sẽ gϊếŧ chúng tôi như thế nào."
Một trong hai người đàn ông vây quanh lộ ra nét mặt mỉa mai, giọng điệu thờ ơ, như thể hoàn toàn không coi hai tên đàn ông đó ra gì.
"Tìm chết, tao sẽ khiến chúng mày được toại nguyện."
Vốn tưởng rằng Tần Minh Nguyệt sẽ phát hiện mình bị lừa dối rồi đi xuống, hai tên đàn ông đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra ý tứ nhanh chóng chạy trốn.
Hai tên lừa tiền vốn là mấy tên lang thang trên đường phố, đánh nhau là chuyện thường tình, từ trước đến nay chúng luôn là kẻ chỉ bắt nạt người khác, từ lúc nào đến lượt người khác bắt nạt bọn chúng, vậy nên khi lúc bọn chúng mới được hai phút đã bị hai người đột nhiên xuất hiện này đánh ngã bò ra đất, bèn nhanh chóng rút tiền cầu xin tha mạng.
"Là chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn nên đã làm phiền hai vị đại ca. Đây là tiền mà người phụ nữ đó vừa đưa cho tôi, toàn bộ đều giao hết cho các anh, chỉ xin hai anh buông đôi tay cao quý ra tha cho chúng tôi. Sau này, chúng tôi không bao giờ dám nữa."
Hai tên đàn ông vừa mới vô cùng kiêu căng lập tức khóc sướt mướt, trong lòng thầm hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của Tần Minh Nguyệt một lượt, rõ ràng sau lưng có người mà vẫn còn giả bộ làm tiểu bạch thú. Hại bọn chúng vừa bị phí công lại còn bị ăn đòn.
Người đàn ông cầm đầu cầm tiền, đang định nói gì đó thì bất ngờ nghe thấy tiếng trẻ con khóc, còn có tiếng la mắng của một người phụ nữ và tiếng la hét của một người phụ nữ khác.
"Chết rồi."
Hai người áo đen liếc nhìn nhau, lập tức đút tiền vào túi, một người lại canh chừng hai tên đang nằm trên mặt đất, một người chạy nhanh lên lầu.