Chương 42: Con Trai Của Cô Ở Phía Trên. (1)

Dường như không còn cách nào khác tốt hơn, Tần Minh Nguyệt nóng lòng tìm con, suy nghĩ một chút liền quyết định đánh cược, rốt cuộc tuyệt vọng nhất cũng chính là tuyệt vọng như thế này, dù có tệ hơn cũng không thể tệ đến mức nào được nữa.

Tần Minh Nguyệt đồng ý, người đàn ông lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho anh em của anh ta, xác nhận người vẫn còn ở đó bèn đưa Tần Minh Nguyệt rời đi.

Tần Minh Nguyệt đi theo người đàn ông đến một khu dân cư cũ hẻo lánh. Tần Minh Nguyệt cau mày, đây chắc không phải là nơi Lưu Chính phải sống, Lưu Chính Khải đó sẽ không bao giờ sống ở một nơi như vậy.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, Lưu Chính Khải từ lâu đã nói rằng anh ta đã vứt bỏ con trai mình, nói không chừng là không thảo luận được với vợ, hoặc là có người hiếm muộn nhặt được con mình, nếu như vậy thì người ta không định trả người cũng là bình thường, dù sao thì ai nỡ chắp tay dâng con trai mình cho người khác.

Nghĩ đến con trai mình, không biết có bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tội lỗi, Tần Minh Nguyệt liền cảm thấy khóe mắt nhức nhối, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Đến phía trước một tòa nhà cũ, một người đàn ông khác không biết từ đầu chạy ra: "Cuối cùng thì các anh cũng đến rồi."

Nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của người đàn ông, Tần Minh Nguyệt có chút nghi ngờ.

Dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của Tần Minh Nguyệt, người đàn ông lại nói: "Đứa nhỏ đó, từ bên ngoài trở về vẫn luôn khóc, khóc rất lâu đến nỗi khàn cả cổ. Nếu không phải vì nhìn thấy thông báo tìm người mất tích của cô, nhìn thấy đứa trẻ này trông rất giống với đứa trẻ trên bức ảnh, vẫn không có ai tin rằng đứa trẻ này thực sự đã bị bắt cóc."

Thông báo tìm người mất tích của Tần Minh Nguyệt đương nhiên không đề cập đến Lưu Chính Khải, vì vậy hai người đàn ông này đều nghĩ rằng con của Tần Minh Nguyệt đã bị bắt cóc, nhưng Tần Minh Nguyệt không thể giải thích nhiều như vậy mà cũng không dễ giải thích, nghe nói con trai vẫn luôn khóc, khóc đến nỗi khản đặc

cổ thì lập tức lo lắng ngay.

"Thằng bé đã khóc lâu chưa? Khản cổ rồi sao? Người đang ở đâu, tại sao tôi không nghe được âm thanh?"



Người đàn ông xuất hiện phía sau nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đã cắn câu, lại nhìn về phía người đàn ông đưa Tần Minh Nguyệt đến, trong mắt hai tên đó đều lộ ra vẻ hưng phấn.

"Khóc đã lâu rồi, có lẽ là khóc mệt nên đã ngủ thϊếp đi, lúc trước chúng tôi đến còn nghe thấy tiếng khóc, còn có vài âm thanh đánh mắng lẫn trong đó, ôi chao, đứa trẻ nhỏ như vậy mà lại nỡ đánh mắng, quả nhiên không phải là tự mình sinh ra thì cũng khác."

Tần Minh Nguyệt càng thêm lo lắng khi nghe thấy con trai bị đánh mắng, chân cũng đã hơi mềm, dáng đứng nhìn cũng không ổn.

"Con trai tôi ở đâu, rốt cuộc là ở đâu, cầu xin anh hãy nói cho tôi biết."

"Chuyện này, không phải chúng ta đều đã thương lượng xong trước khi tới đây sao? Cái này..."

Những lời này của người đàn ông vừa nói ra, đột nhiên lại có tiếng khóc của trẻ con truyền đến, nhớ tới lời người đàn ông vừa rồi nói, sắc mặt Tần Minh Nguyệt thay đổi, nếu trước đây cô còn có chút do dự vì sợ bị lừa dối thì bây giờ nghe nói con trai mình có thể bị đánh mắng, lo lắng đến không còn có thể quan tâm được thêm điều gì nữa, lập tức lấy trong túi ra một xấp tiền đưa thẳng cho Lời đàn ông.

"Bây giờ anh có thể cho tôi biết người đang ở đâu rồi chứ?"

Vừa nhìn thấy xấp tiền ít nhất cũng phải có hai đến ba vạn, mặt hai người đàn ông lộ ra vẻ phấn khích không thể kiềm chế được, hai tên nhìn nhau rồi chỉ lên lầu: “Kia, chính là chỗ đó, tầng năm, cánh của ở giữa đó, chính mắt tôi nhìn thấy người đó bế đứa bé đi vào.”

Tần Minh Nguyệt vừa nghe thấy vậy liền lập tức chạy nhanh lên.

Đây là một tòa nhà cổ, không có thang máy mà chỉ có thang bộ, Tần Minh Nguyệt vô tình trật chân trong lúc đi lên cầu thang, suýt chút nữa thì bị ngã, nhưng cô không quan tâm được đến thứ gì cả, chỉ muốn nhanh chóng tìm được con trai mình, đừng để người khác lại hành hạ cậu bé.